Lúc này hối hận không nên lơi lỏng cũng đã chậm, hiện tại quan trọng nhất chính là thoát thân như thế nào.
Khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, cả người cô đều cứng lại, sau đó đột nhiên nhắm mắt lại, liều mạng bắt đầu ý đồ thúc giục dị năng......
Một lát sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Cố Ninh trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy Anderson đi chân trần ra. Không thể không nói, Anderson vô luận là từ diện mạo hay là dáng người tới nói đều không thể bắt bẻ, đôi mắt màu xanh lục long lanh như là ngâm ở trong nước, toàn thân gợi cảm nói không nên lời, nhưng mà Cố Ninh nhìn thấy chỉ có một loại cảm giác cả người phát lạnh.
"Nếu em không dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ này tới nhìn anh, vậy hiện tại tâm tình của anh sẽ sung sướng hơn rất nhiều." Anderson mỉm cười đi tới, từ trên cao nhìn xuống Cố Ninh, sau đó ngồi xuống bên giường.
"Vì sao anh muốn làm như vậy?" Cố Ninh nghẹn ngào hỏi.
Anderson sủng nịch nói: "Chúng ta hiện tại không cần lại bàn đề tài không thú vị này, chút nữa em muốn biết cái gì anh đều sẽ nói cho em, hiện tại chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm......"
Cố Ninh lẳng lặng nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: "Anh sẽ chết."
Cô đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Anderson cười, hiển nhiên hắn cho rằng, Cố Ninh cố tình uy hiếp hắn.
Nhưng trên mặt hắn rất nhanh liền bày biện ra biểu tình không dám tin tưởng, hắn thậm chí không thể cúi đầu. Đỉnh dây đằng bén nhọn đã đâm vào trên cổ hắn, chỉ cần hắn hơi động, gai nhọn kia sẽ đâm sâu vào, toàn bộ quá trình khả năng đều không cần thời gian một cái nháy mắt.
Đôi mắt Cố Ninh chậm rãi mở ra, trong ánh mắt là một mảnh hờ hững cùng trào phúng: "Tôi đã nói, anh sẽ chết."
Đôi mắt màu xanh lục mỹ lệ của Anderson đột nhiên co chặt.
"Phốc ——" một tiếng, hoa máu bắn ra ——
Cố Ninh đóng đôi mắt một chút, tránh cho máu bắn vào trong hai mắt của mình.
Một lát sau, cô mới mở to mắt, dùng hết toàn lực hô lớn tiếng với ngoài cửa: "Vào đi."
An tĩnh......
An tĩnh một đoạn thời gian rất dài, cửa mới bị người đẩy ra, thiếu niên người câm đẩy cửa đi đến.
"Ngượng ngùng." Khuôn mặt Cố Ninh đầy máu, gian nan nói với thiếu niên câm: "Em có thể giúp chị đẩy thi thể này ra khỏi người chị được không?"
"Cõng chị đi đến địa phương giam bạn của chị." Cố Ninh nằm ở sau lưng thiếu niên, thấp giọng nói.
Thiếu niên không rên một tiếng cõng Cố Ninh từ cửa đi ra ngoài, thi thể Anderson bị hắn vô cùng thô bạo đẩy xuống mặt đất...... Chỉ sợ Anderson đến chết cũng không biết thứ đâm thủng cổ hắn là cái gì.
Cố Ninh được thiếu niên cõng ở sau người đi ra khỏi phòng, đến địa phương càng sâu hơn trong khoang thuyền, có người từ sau lưng kêu lên: "Thằng câm! Mày đang làm gì vậy? Cõng cô ta đi nơi nào?"
Dưới chân thiếu niên khựng lại, quay đầu, liền nhìn thấy một màn nam nhân kia bị dây đằng đâm thủng ngực.
Cố Ninh không có quay đầu, nói: "Đi thôi."
Thiếu niên cõng Cố Ninh tiếp tục đi tới trước.
Phá cửa đi vào, một người từ phía sau cửa xông ra, giơ lên một chiếc ghế tính toán nện xuống, lại bị ngọn dây đằng bén nhọn trước mặt làm cho sợ tới mức một cử động cũng không dám, sau khi định thần mới phát hiện sau lưng thiếu niên phá cửa xông vào đang cõng Cố Ninh, hắn giống như bị rút hết sức lực thả ghế xuống mặt đất, tránh ra một chút, lộ ra Lưu Hân, Trang Thần ở phía sau.
Trạng thái Trang Thần là thanh tỉnh, vô lực ngồi trên giường, trên mặt Lưu Hân còn mang theo hoảng sợ, nhưng cánh tay vẫn mở ra che ở phía trước Trang Thần.
"Người câm!" Lưu Hân kích động chào hỏi cùng thiếu niên, đáng tiếc thiếu niên vẫn là vẻ mặt chất phác như cũ, cũng không có bất luận đáp lại gì.
Trang Thần nhìn đến đôi mắt Cố Ninh, tức khắc sáng ngời, sau đó nói: "Đi tìm Dịch Thiếu Khanh, Hạ Dữ bọn họ đi."
Cố Ninh gật gật đầu với Lưu Mi, dặn dò cô khóa kỹ cửa, đang chuẩn bị đi tìm Dịch Thiếu Khanh bọn họ, đi đến một nửa liền gặp được Dịch Thiếu Khanh thoạt nhìn sinh long hoạt hổ, hai bên gặp nhau đều lắp bắp kinh hãi, hỏi lại, Dịch Thiếu Khanh liền nói thể chất hắn đặc thù, cho nên tác dụng của mê dược đối với hắn rất nhỏ, lúc ấy ngã xuống cũng chỉ là vì thấy tình thế không tốt, hơn nữa đích xác có chút đầu váng mắt hoa mới nhân thể làm bộ mất đi ý thức, sau khi bị khiêng đến nhốt trong thùng hàng, hắn lập tức liền nghĩ cách trốn thoát.
"Yên tâm đi, Hạ Dữ và Chung chủ nhiệm đều không có việc gì. Trang Thần không có việc gì chứ?" Dịch Thiếu Khanh luôn là đối với Trang Thần sốt ruột hơn một ít.
"Chị ấy cũng không có việc gì." Cố Ninh nói.
Dịch Thiếu Khanh vừa mới nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên biến sắc, kêu lên: "Cẩn thận!" Sau đó liền đột nhiên dùng sức đẩy thiếu niên! Thiếu niên và Cố Ninh cùng bị đẩy cho đụng vào trên tường.
Nhưng mà một tiếng súng kia lại không có vang lên, nam nhân cầm súng đứng ngơ ngác ở phía sau Cố Ninh bọn họ, một cây dây đằng xỏ xuyên qua bàn tay cầm súng của hắn sau đó xuyên qua ngực hắn, hắn còn chưa có chết hẳn, chỉ là không dám tin tưởng cúi đầu nhìn dây đằng xỏ xuyên qua ngực chính mình, sau đó gian nan ngẩng đầu lên, thống khổ nhìn bên này nói: "Dị, dị năng giả......"