Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 465 - Chương 465. Thủ Đô Nhất Hào Căn Cứ Hạ

Chương 465. Thủ đô nhất hào căn cứ hạ Chương 465. Thủ đô nhất hào căn cứ hạ

Trên khuôn mặt của thiếu niên chất phát hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt rụt một chút, nhìn khẩu súng trong tay Cố Ninh một lát, lại nhìn ánh mắt mang theo cổ vũ của Cố Ninh, duỗi tay tiếp nhận súng.

Cố Ninh mắt sắc nhìn thấy tay thiếu niên vẫn luôn không chịu khống chế run rẩy, cô duỗi tay nắm bàn tay cần súng của thiếu niên một chút, nói: "Cứ nhẹ nhàng, nhắm chuẩn sau đó cái gì cũng không cần nghĩ, cứ tưởng tượng đây không phải là cái đầu, mà là quả bóng, ba phát đạn bắn vỡ một quả bóng sẽ nhận được phần thưởng, chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi."

Ánh mắt của thiếu niên sáng lên, tức khắc tìm được cảm giác, sau khi nhắm chuẩn hắn không chút do dự bóp cò súng, sau khi tiếng súng vang lên hắn không quan tâm đến cánh tay tê rần vì phản lực mà nhìn xuống bên dưới.

"Trúng! Bắn trúng! Người câm, anh thật là lợi hại!" Lưu Hân bắt lấy cánh tay hắn hưng phấn kêu lên.

Thiếu niên lại tập trung nhìn vào, quả nhiên thấy con tang thi kia bị bắn vỡ đầu ngã xuống mặt đất, trên khuôn mặt chất phác tức khắc hiện lên một cỗ hưng phấn, sau đó đột nhiên nhìn về phía Cố Ninh, vẻ mặt khẩn trương, tựa hồ sợ Cố Ninh đổi ý.

Cố Ninh cũng có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười nhìn hắn nói: "Súng là của em."

"A!" Thiếu niên há miệng thở dốc, lại chỉ có thể phát ra âm thanh a a.

"Không khách khí. Đây là em nên được." Cố Ninh nói. Ngày hôm qua thiếu niên quyết định cõng cô ra khỏi phòng là cần phải có dũng khí nhất định, mà hắn cũng lựa chọn tin cô. Cố Ninh có qua có lại, đương nhiên phải cho hắn một ít chỗ tốt.

Hạ Dữ, Lưu Mi, thiếu niên sau khi bắn qua mấy phát súng liền thả lỏng hơn nhiều. Sau mấy phát súng chứng minh một phát súng vừa rồi của thiếu niên cũng không phải là may mắn, hơn hai mươi con tang thi, có tới mười con đều là bị hắn bắn trúng, không nói mỗi một súng đều có thể lấy mệnh, nhưng trong vòng hai phát đều có thể bạo đầu, tuy rằng bọn họ cách tang thi rất gần, đối với mấy người Cố Ninh, Trang Thần bọn họ tới nói, nhắm mắt lại cũng có thể bắn trúng, nhưng đối với người lần đầu tiên sờ đến súng như hắn, biểu hiện như vậy có thể gọi là ưu tú, ngay cả Lưu Mi cũng tuyệt đối là trình độ trung thượng.

Tang thi chớp mắt đã bị bắn hết, ba người còn có chút chưa đã thèm, nhưng bọn họ lại cần phải xuất phát.

Sau khi mọi người lên xe buýt, Dịch Thiếu Khanh khởi động xe lái ra khỏi cảng.

Những người phụ nữ bị cầm tù lâu ngày trên thuyền nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua thật nhanh, đều có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, đối với tương lai phía trước các cô vừa chờ mong vừa sợ hãi. Thời điểm các cô còn ở trên thuyền, thấy đám thuyền viên mỗi lần đi lên trên đất liền đều không trở về đầy đủ. Nhưng mà so với tra tấn tuyệt vọng các cô đã từng trải qua trước đó, sợ hãi tựa hồ liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể, các cô tình nguyện lúc này chết đi, cũng không muốn trở lại con thuyền với những thùng hàng phát ra mùi hôi thối kia.

Mà tâm tình của Cố Ninh lúc này lại so với bất luận kẻ nào trên xe còn thấp thỏm hơn, cô nhìn vành đai xanh bay nhanh hiện lên ngoài cửa sổ, tự đáy lòng cầu nguyện hết thảy đều thuận lợi.

Người trong xe đều không có nói chuyện phiếm, cực kỳ trầm mặc, thiếu niên kia ở thời điểm Cố Ninh dò hỏi tên của hắn liền dùng bút vở viết tên của mình, hắn tên Ngô Số, hắn ngồi ở đằng sau xoa súng trong tay, thỉnh thoảng lại làm động tác nhắm chuẩn ra ngoài cửa sổ.

Dọc theo đường đi gần như có thể nói là thuận lợi ngoài dự đoán, ngay cả nơi Trang Thần trọng điểm đề qua là khu vực tang thi tụ tập, thời điểm đi qua cũng chỉ có mấy trăm con, ở trước khi chúng nó xông đến xe buýt đã đi qua một con phố khác.

Ngay cả Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh cũng có chút cảm thán một đường này thật sự là thuận lợi không thể tưởng tượng.

Một chiếc máy bay màu trắng không người lái xoay quanh trên xe buýt, Dịch Thiếu Khanh hạ thấp tốc độ xe, Trang Thần đẩy cửa sổ ra, phất phất tay với máy bay không người lái ở bên ngoài.

Trong phòng điều khiển, có người nhìn hình ảnh Trang Thần truyền về từ máy bay không người lái, kinh hô: "Là Trang Thần tiểu đội thứ nhất! Mau đi thông tri anh Bảy!" Nói xong hắn cầm lấy bộ đàm bên cạnh bàn, nói: "Quản lý cửa, quản lý cửa, năm phút sau có một chiếc xe buýt màu đỏ đi đến, cho bọn họ tiến vào."

"Quản lý cửa đã nhận được thông tin, đã nhận được thông tin."

Trang Thần nhìn cửa lớn căn cứ, lộ ra một tia mỉm cười, nói với Cố Ninh: "Cố Ninh, hoan nghênh em đi vào căn cứ số 1 thủ đô."

Cánh cửa sắt màu đen ở thời điểm xe buýt còn cách 20 mét lập tức mở ra, chiếc xe lái đến hàng rào lưới sắt không thể đi tiếp được nữa, Dịch Thiếu Khanh liền mang theo mọi người xuống xe.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0