Liền thấy cô con gái bọn họ ngày đêm nhớ thương đang đứng ở cửa!
"Chị Cố Ninh!" Hướng Hứa kích động kêu ra tiếng! Trực tiếp từ trên ghế đứng lên.
Bọn nhỏ như Hòa Hòa, Tả Hữu, Ngô Sâm của liên đội 3 đều sợ ngây người, theo sau đó là kích động không thôi.
Trong phòng học tức khắc rối loạn.
"Ninh Ninh......" Đôi mắt ba Cố bị nước mắt làm cho mơ hồ, gần như không thấy rõ Cố Ninh đứng ở cửa, không chờ hắn lau nước mắt, Cố Ninh đã vọt vào nhào vào trong lòng ngực hắn, đã là khóc không thành tiếng: "Ba!"
"Ninh Ninh! Thật là con, Ninh Ninh!" Mẹ Cố cũng xông lên bục giảng, không ngừng vừa gọi vừa vuốt tóc Cố Ninh.
"Là con, mẹ, là con đã trở về!" Cố Ninh duỗi tay ôm lấy mẹ Cố, âm thanh nghẹn ngào.
Nước mắt mẹ Cố đã không ngăn được: "Con nhưng đã trở lại, mẹ và ba con đều sắp nhớ con muốn chết!" Một bên nói một bên không ngừng vỗ vai Cố Ninh, như là đang trách cô không có sớm trở về một chút.
Cố Ninh nức nở nói: "Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......Con hẳn nên sớm tìm được ba mẹ, như vậy chân của ba cũng sẽ không......" Cô tự trách đến tâm muốn giết chính mình cũng có.
"Đứa nhỏ ngốc! Sao có thể trách con được?! Nếu không phải có con, ba con đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi, nếu con nói như vậy, ba thật sự sẽ giận, con xem, ba ba hiện tại cùng thời điểm có chân kỳ thật cũng không có gì khác biệt." Ba Cố thương tiếc vuốt ve phía sau lưng Cố Ninh an ủi.
Cao Duyệt đứng ở cửa nhìn người một nhà ôm nhau khóc rống, trên mặt cũng có vài phần rung động.
Tạm nghỉ học.
Cố Ninh và ba Cố chống gậy đi ở trên sân thể dục, vào đông ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên trên người bọn họ, có vẻ phá lệ yên tĩnh, đây là thời gian cha con ở chung một chỗ, không có người tiến lên quấy rầy bọn họ.
"Có thể là do ăn tinh hạch, thân thể của ba so với trước kia tốt hơn rất nhiều." Ba Cố nói: "Cao Duyệt nói miệng vết thương của ba khôi phục rất tốt, ngày hôm qua đã có thể xuống đất đi lại, hôm nay miệng vết thương đã không còn đau, con xem, ba đi lại rất ổn, giống như đã luyện tập qua." Hắn nói còn biểu thị cho Cố Ninh xem.
Trong lòng Cố Ninh chua xót không thôi, trên mặt lại cười cười: "Vâng, ba cẩn thận kẻo ngã."
Ba Cố cười ha ha nói: "Yên tâm đi, sẽ không ngã! Hiện tại ngoại trừ đến chỗ nào cũng phải dùng gậy chống, phương diện sinh hoạt không có ảnh hưởng đặc biệt lớn. Con xem mẹ con hai ngày trước còn không cười nổi, hiện tại lại cười rất vui vẻ!"
Cố Ninh nhìn qua, mẹ Cố đang cùng chị Hồng ngồi trên thảm cỏ bên kia nói chuyện cùng một người phụ nữ lớn tuổi, trên mặt mang theo tươi cười thích ý, cảm giác như là một ngày cực bình thường trước mạt thế.
"Nơi này nhiều trẻ con, phòng học bàn học đều có sẵn, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền cho bọn nhỏ đi học. Cho bọn họ đi học, ba cảm giác giống như về tới thời điểm trước kia." Hắn nhìn bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ trên sân thể dục bên kia, cảm khái nói: "Trước mạt thế ba đứng ở trên bục giảng, giống như đều đã là sự tình đời trước." Lại vui mừng cười cười nói với Cố Ninh: "Nhưng đám trẻ ngoan ngoãn hơn nhiều so với học sinh trước kia ba dạy."
Cố Ninh trầm giọng nói: "Hiện tại có thể sống sót cũng đã không dễ dàng."
Ba Cố cười nói: "Con nhìn đến chỉ là hiện tại, con có thể nhìn xa hơn một chút. Thế giới này của chúng ta khả năng cần mấy năm, thậm chí mười mấy năm, vài thập niên mới có thể khôi phục hoà bình. Cho đến lúc đó, đám trẻ sẽ trở thành một thế hệ người trẻ tuổi giống như các con hiện tại, khởi động thế giới này, mà tri thức, đó là nền tảng của bọn họ. Cho nên vô luận ở khi nào, giáo dục đều cần phải tiến hành."
"Lấy năng lực của bản thân ba có lẽ không làm được cái gì, nhưng ba có thể ảnh hưởng đến những đứa trẻ mà ba dạy, ở trên con đường nhân sinh của bọn họ điểm một ngọn đèn, có lẽ có thể dẫn bọn họ đi lên con đường chính xác, có lẽ trong tương lai, bọn họ sẽ trở thành người ưu tú giống như các con, đây là ý nghĩa của việc hiện tại mà ba đang làm."
"Ba vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói với con việc này, nhưng con thật sự là quá bận." Hắn làm bộ trầm trọng thở dài, sau đó tràn đầy từ ái nhìn Cố Ninh: "Ninh Ninh, con hiện tại rất cường đại, ba luôn cảm thấy kiêu ngạo vì con. Nhưng con phải biết rằng, vô luận trước kia hay là hiện tại, một người cường đại là xa xa không đủ, có lẽ có thời điểm chúng ta có thể làm được càng nhiều hơn một ít. Ba quá già rồi, việc hiện tại ba đang làm chính là sự tình ý nghĩa nhất mà ba có thể làm, như vậy con thì sao? Con vẫn luôn bảo vệ ba mẹ, thậm chí còn khiến cho ba cảm thấy ba mẹ là trói buộc của con." Hắn lo lắng nói: "Trước kia con có việc gì vẫn luôn nói cùng ba, nhưng con chưa từng có kể cho ba sự tình lần trước."