Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 472 - Chương 472. Thủ Đô Nhất Hào Căn Cứ Hạ

Chương 472. Thủ đô nhất hào căn cứ hạ Chương 472. Thủ đô nhất hào căn cứ hạ

Trái tim Cố Ninh chợt căng thẳng: "Ba cháu làm sao vậy?"

Đạo trưởng Giả vội nói: "Cháu trước đừng lo lắng, thầy Cố vẫn khỏe chỉ là chân của thầy ấy......bỏ đi, chú một chốc cũng không nói rõ được, chú mang cháu đi gặp bọn họ!"

Sau đó liền mang theo mấy người Cố Ninh đi đến khu dạy học.

Tiểu Lương còn chưa có hồi phục lại tinh thần, nửa ngày mới gãi gãi đầu mơ hồ nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha?"

Trường tiểu học này diện tích nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có ba khu dạy học, còn có một toà nhà là văn phòng giáo viên.

Đạo trưởng Giả mang theo bọn họ đi thẳng đến khu dạy học.

Vừa lúc gặp được Trương Tiểu Bạch cõng súng từ trong phòng học vội vã đi ra, hai bên đối mặt đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại đây, a một tiếng! Lại không có chào hỏi cùng Cố Ninh mà quay đầu trở về phòng học, một bên mạnh mẽ gõ cửa một bên hô với bên trong: "Cố Ninh! Cố Ninh đã trở lại!"

Chỉ nghe được bên trong một trận ồn ào.

Trương Tiểu Bạch đều sắp khóc: "Thật sự! Lừa các anh tôi là lợn!"

Bên trong an tĩnh một chút, sau đó chính là một trận binh hoang mã loạn —— Trương Tiểu Bạch nháy mắt đã bị đám người bao phủ.

"Cố Ninh!"

"Cố Ninh!"

"Cố Ninh!"

......

Mồm năm miệng mười kêu to, từng gương mặt quen thuộc chen tới trước mặt Cố Ninh, trên mặt lại đều mang theo kinh hỉ, kích động và không dám tin tưởng, ngay cả Cao Duyệt luôn lạnh lùng, lúc này trên mặt cũng không nhịn được mang theo vài phần vui sướng tự đáy lòng.

Cố Ninh lập tức đã bị vây quanh.

Quý Tảo Đường lôi kéo Trang Thần kịp thời rời khỏi vòng vây, có chút hoảng sợ nhìn Cố Ninh bị bao vây lại.

"Cố Ninh! Chúng tôi ở chỗ này chờ cô đã vài ngày!" Lôi long kích động nói.

Trương Tiểu Bạch thật vất vả mới chen được vào bên trong, hưng phấn nói: "Tôi đã nói cái gì?! Tôi đã nói Cố Ninh khẳng định có thể tìm tới cửa! Các anh cứ không tin đi!"

"Anh Ba và Phương Pháp bọn họ đâu?" Cố Ninh phát hiện trong đội ngũ thiếu không ít người, Hướng Hứa, Hòa Hòa, Ngô Sâm cũng đều không ở, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Trương Tiểu Bạch nói: "Mấy ngày nay bọn họ mỗi ngày đều đi ra ngoài đến các điểm an trí khác nhìn xem có cô hay không. Không nghĩ tới cô tìm tới trước!"

Cố Ninh sau đó mới yên lòng.

Đạo trưởng Giả đứng ở bên ngoài đám người nói: "Được rồi được rồi! Các cậu đều tản ra đi! Cố Ninh còn muốn đi gặp thầy Cố!"

Vừa nghe vậy, biểu tình trên mặt mọi người đều có một chút biến hóa, không khỏi làm Cố Ninh cũng cảm thấy thấp thỏm lên.

"Chị mang em đi đi. Vừa lúc có thể nói với em về tình huống của thầy Cố." Cao Duyệt đi lên nói.

"Trang Thần, đợi chút nữa em sẽ quay lại." Cố Ninh nói với Trang Thần, lại ý bảo một chút cùng Quý Tảo Đường, sau đó mới đi theo Cao Duyệt.

Cao Duyệt vừa đi vừa nói với Cố Ninh: "Chúng ta ở trên đường tao ngộ đàn tang thi vây công, thầy Cố vì cứu một đứa trẻ, cẳng chân bị tang thi cắn bị thương, lúc ấy chị không ở hiện trường, không có thể kịp thời tiêm thuốc giải độc cho thầy, may mắn anh Ba nhanh chóng quyết định, chém đứt chân thầy Cố, mới kịp thời cách trở cảm nhiễm. Hơn nữa miệng vết thương khôi phục rất nhanh, hiện tại đã có thể xuống đất đi lại."

Cố Ninh nghe đến đó cũng đã đau lòng không thôi, bị sống sờ sờ chém đứt một chân, phải thừa nhận thống khổ bao lớn? Nếu chính mình ở bên người bọn họ, loại chuyện này nói không chừng liền sẽ không xảy ra......

Khi nói chuyện, đã tới cửa một gian phòng học.

Cố Ninh đứng ở cửa nhìn vào bên trong, hơi hơi ngây ngẩn cả người.

Bên trong phòng học ngồi nhốn nháo đầy đứa trẻ, tính toán thô sơ giản lược cũng có tầm bảy tám chục người, trong đó có không ít khuôn mặt quen thuộc, từng khuôn mặt non nớt đều nghiêm túc nhìn chằm chằm bục giảng.

Cố Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy mẹ Cố ngồi ở một góc, mẹ thoạt nhìn thực khoẻ, toàn thân thu thập thực chỉnh tề, trên mặt mang theo mỉm cười nhìn chăm chú nam nhân trên bục giảng.

Hốc mắt Cố Ninh hơi hơi đỏ lên, lại theo ánh mắt cô nhìn lại, nước mắt nháy mắt tràn đầy hốc mắt.

Nam nhân trung niên đứng trên bục giảng mặc áo bông, tay trái chống gậy, tay phải đưa lưng về phía phòng học cầm phấn viết ở trên bảng đen, ba lại có thể đang giảng bài, trong lòng Cố Ninh vừa tự hào lại vừa đau lòng, tầm mắt hạ xuống, lại nhìn thấy ống quần buộc ở dưới chân, nước mắt Cố Ninh lập tức liền không nhịn được, rơi xuống.

m thanh Cao Duyệt trầm thấp, trịnh trọng nói: "Cố Ninh, ba em là người chị kính nể nhất."

Cố Ninh đã sớm rơi lệ đầy mặt, không nhịn được nghẹn ngào kêu lên: "Ba ——"

Trong phòng học thực an tĩnh, âm thanh liền phá lệ rõ ràng.

Cạch một tiếng, viên phấn đang viết trên bảng đen bị ấn đứt, vô luận là ba Cố trên bục giảng hay là mẹ Cố dưới đài đều ngây dại, sau đó đồng thời nhìn lại cửa phòng học.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0