Hắn thò qua tới, trong lòng Cố Ninh căng thẳng, theo bản năng quay đầu co rụt lại, trong mắt Quý Cửu Trạch hiện lên một tia ý cười hài hước, sau đó duỗi tay lại đây gảy vài cái trên đỉnh đầu cô, chỉnh lại mấy sợi tóc bị tung lên, sau đó vừa lòng nói: "Được rồi."
Cố Ninh...... Không cần làm động tác khiến người ta hiểu lầm như vậy, được không hả? Cô xấu hổ sờ sờ tóc hai bên đầu, sau đó nói: "Em đi đây."
Quý Cửu Trạch đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, sửng sốt một chút, bay nhanh liếc nhìn Cố Ninh một cái, sau đó vô cùng tự nhiên mà lộ ra một nụ cười: "Cháu chào cô."
Cố Ninh đột nhiên cứng lại, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu cứng đờ liền có bấy nhiêu cứng đờ, chuyển động cổ nhìn sang bên cạnh, mẹ Cố không biết đã đứng ở bên cạnh cô từ khi nào, đang nhìn Quý Cửu Trạch trong xe, hỏi Cố Ninh: "Ninh Ninh, vị này là ai?"
Cố Ninh cảm giác trán đều đang đổ mồ hôi lạnh, cô hoàn toàn không nghĩ tới trạng huống như vậy, trong lúc nhất thời lại không biết nên giới thiệu như thế nào? Ông chủ? bạn bình thường? Bạn trai: "Ách......"
Quý Cửu Trạch liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, thấy hai mắt cô đăm đăm, chỉ cảm thấy thập phần đáng yêu, hắn ý bảo Cố Ninh trước lui qua một bên, sau đó đẩy cửa xuống xe, hắn ngồi ở trong xe không lộ chiều cao, vừa đứng trước người mẹ Cố liền làm mẹ Cố kinh ngạc, trong lòng nghĩ cậu thanh niên này lớn lên thật đẹp và cao, Cố Ninh từ chỗ nào nhận thức được một minh tinh như vậy? Quý Cửu Trạch vừa xuống xe liền duỗi tay kéo Cố Ninh lại đây, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ Cố, mỉm cười nói: "Chào cô, cháu trước tự giới thiệu một chút, cháu tên Quý Cửu Trạch, là bạn trai của Ninh Ninh."
Mười phút sau.
Quý Cửu Trạch đứng lên kính cẩn tiếp nhận trà nóng mẹ Cố bưng lại đây, sau đó thong dong nói: "Cảm ơn cô, hôm nay thật là ngượng ngùng, cháu và Ninh Ninh vừa mới bắt đầu kết giao, Ninh Ninh còn có chút băn khoăn, cho nên là kế hoạch lại qua một thời gian nữa mới tới cửa chào cô chú, hôm nay vốn dĩ chỉ là đưa Ninh Ninh trở về, kết quả lễ vật gì cũng chưa mang, thật là thất lễ."
"Không thất lễ! Không thất lễ!" Mẹ Cố vội không ngừng cười ha hả nói, ánh mắt vẫn không có dịch khỏi mặt Quý Cửu Trạch, miệng đều sắp kéo đến sau tai, hai mắt tỏa sáng, mặt mày hồng hào, cả người tràn đầy vui sướng.
Cố Ninh ở một bên đỡ trán, có chút không nỡ nhìn thẳng.
Quý Cửu Trạch ngược lại trấn định tự nhiên, cũng không có bị ánh mắt không kiêng nể gì của mẹ Cố dọa đến, mà vô cùng tự tại đánh giá nhà Cố Ninh.
"Anh có thể nhìn ảnh chụp trên tường được không?" Quý Cửu Trạch bỗng nhiên nói, hắn nhìn thoáng qua rất nhiều ảnh chụp treo trên tường.
"Đương nhiên có thể!" Cố Ninh còn chưa có trả lời, mẹ Cố đã giành trước nhiệt tình trả lời.
"Đây là Ninh Ninh năm tuổi, khi còn nhỏ vô cùng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tròn vo, ai thấy cũng phải xoa bóp khuôn mặt nhỏ của con bé." Mẹ Cố làm người hướng dẫn miễn phí.
Nghe đến đó, Quý Cửu Trạch cười như không cười liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sấn mẹ Cố không chú ý, bay nhanh duỗi tay nhẹ nhàng mà nhéo một chút ở trên mặt Cố Ninh, Cố Ninh trừng hắn một cái, hắn lại đi xem ảnh chụp.
Mẹ Cố chỉ vào một loạt ảnh chụp bên kia nói: "Xem, đây là ảnh chụp tốt nghiệp năm nay của Cố Ninh."
Quý Cửu Trạch xem từng tấm một, mỉm cười trên mặt hơi hơi ngưng lại, trên bức ảnh chính giữa, Cố Ninh tươi cười xán lạn, đôi mắt đều mị lên, cười vô tâm vô phổi, hắn từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, mà trên ảnh chụp, người cô hơi hơi nghiêng, thân mình dựa gần bên cạnh một nam nhân trẻ tuổi......
Người này hắn nhận thức, không chỉ là ở trên tư liệu về Cố Ninh, còn đã từng đối mặt, nam nhân chờ Cố Ninh ở đại sảnh khách sạn, nam nhân mà Cố Ninh thích từ khi học cấp 3 đến đại học.....
Cố Ninh chú ý tới hắn thấy được bức ảnh kia, trong lòng ảo não chính mình lại sơ ý chưa có vứt bức ảnh này đi. Cô nghĩ đến Quý Cửu Trạch đã xem qua tư liệu của cô, Lục Gia Tử là người kết giao cực thân mật cùng cô, hắn không có khả năng không biết chuyện trước kia giữa cô và Lục Gia Tử......
Đúng lúc này, một bàn tay cầm tay cô, Cố Ninh có chút hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, Quý Cửu Trạch cúi đầu nhìn cô một cái, cho cô một nụ cười, sau đó nói với mẹ Cố: "Ninh Ninh so với trên ảnh chụp thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, xem ra về sau cháu phải thường xuyên đưa em ấy đi ăn đồ ngon mới được."
"Đúng vậy!" Mẹ Cố tựa hồ cái gì cũng chưa nhận thấy được, vẫn còn vui tươi hớn hở: "Con gái quá gầy khó coi, cháu xem trước kia trên mặt Ninh Ninh có hơi chút thịt trông thật đẹp."