Cố Ninh không hề có bởi vì những lời này của Quý Cửu Trạch mà bị đả kích đến, hai mắt vẫn sáng ngời, đôi mắt không chớp nhìn Quý Cửu Trạch, nói: "Nhưng anh sẽ giúp em, đúng không?"
Ánh mắt Quý Cửu Trạch dừng lại, nhìn chăm chú Cố Ninh một lúc lâu, sau đó chợt thở dài: "Anh vẫn hy vọng em hãy cẩn thận suy xét lại mấy ngày. Nếu sau khi em trở về bên kia vẫn kiên trì quyết định này, anh sẽ cho em một hồi đáp."
"Được." Cố Ninh sảng khoái nói, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng.
"Vật tư trước kia đều là tự em mua sắm sao?" Quý Cửu Trạch uống một ngụm nước sau đó hỏi.
"Ách, đúng vậy. Làm sao vậy?"
Quý Cửu Trạch thuận tay rút ra một cái hộp màu trắng đặt lên trên bàn, sau đó đẩy về phía Cố Ninh: "Về sau em dùng chiếc di động này đi, bên trong anh có lưu một dãy số, nếu em có bất luận yêu cầu mua sắm gì, em chỉ cần gọi điện hoặc là nhắn tin cho hắn, hắn sẽ giúp em làm thỏa đáng."
"Sao anh biết em định đổi di động?" Cố Ninh có chút vui vẻ nói. Trước kia cô tham rẻ tùy tiện mua một chiếc di động kiểu cũ, có hơi chút không tiện, đang chuẩn bị rút ra thời gian đi đổi một chiếc khác, Quý Cửu Trạch liền tặng. Màu sắc quả nhiên không ra ngoài ý liệu của Cố Ninh chính là hồng nhạt...... "Em rất thích, cảm ơn."
Quý Cửu Trạch nhướng mi: "Anh cũng thực thích..." Hắn cố tình dừng một chút, sau đó nhìn chằm chằm Cố Ninh nói tiếp: "em."
Cố Ninh:......
"Anh có biết hiện tại anh thực buồn nôn không?"
"Không biết."
Quý Cửu Trạch bỗng nhiên nhìn chung quanh phòng khách một vòng, sau đó hỏi: "Thế nào?"
Cố Ninh sửng sốt, cũng đi theo nhìn chung quanh một vòng, khó hiểu hỏi: "Cái gì?"
"Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh đều đã đi ra ngoài, hiện tại nơi này chỉ có hai người chúng ta, có thể không cần cố kỵ đàm luận những đề tài này, em không cảm thấy thực tốt sao? Nếu chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ dọn đến nhà của chính mình ở, chỉ có hai chúng ta, em có thể thoải mái đàm luận mấy vấn đề này."
...... Cố Ninh đỡ trán thở dài, thập phần bất đắc dĩ nhìn Quý Cửu Trạch, ánh mắt thập phần rõ ràng.
Quý Cửu Trạch lại chỉ là nhướng mi: "Thôi được. Hôm nay không phải em sẽ về nhà sao? Anh lái xe đưa em đi."
Cố Ninh vội vàng cự tuyệt: "Không cần."
"Bên này không dễ gọi xe." Quý Cửu Trạch liếc cô một cái, trong ánh mắt mang theo một tia bất đắc dĩ: "Yên tâm, tuy rằng anh rất muốn tới nhà gặp ba mẹ em, nhưng trước khi được em đồng ý. Bất luận hành động nào khiến anh bị mất điểm ở trong lòng em, anh đều sẽ không làm. Rốt cuộc anh khả năng còn cần một chút thời gian mới có thể làm em thích anh, thích đến mức có thể chịu đựng hành vi của anh."
Cố Ninh không còn lời nào để nói, chỉ có thể cúi đầu uống sữa đậu.
Quý Cửu Trạch đứng lên: "Anh đi trước lái xe tới đây, em từ từ ăn đi, không cần vội." Hắn nhìn đỉnh đầu Cố Ninh, thoạt nhìn xúc cảm thực tốt, vì thế liền nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu cô, sau đó tâm tình sung sướng đi ra ngoài.
Cố Ninh uống lên một ngụm sữa đậu tương, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhìn thoáng qua cửa lắc lắc đầu, tiếp tục thong thả ung dung ăn sáng.
Thời điểm ra cửa xe đã dừng ở ngoài sân.
Cố Ninh lên xe, trong xe đã vô cùng ấm áp, đêm qua một đêm không ngủ Cố Ninh lập tức liền mơ màng ngủ mất.
Thời điểm Cố Ninh tỉnh dậy phát hiện xe đã ngừng lại, mơ hồ hỏi một câu: "Đến chỗ nào rồi?"
Quý Cửu Trạch nói: "Nhà em."
Cố Ninh lập tức liền thanh tỉnh, vội vàng ngồi thẳng nhìn xung quanh một chút, phát hiện xe đang ngừng ở cửa tiểu khu, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, có chút oán trách nói: "Sao anh không gọi em dậy?"
Quý Cửu Trạch thập phần vô tội nói: "Anh gọi, nhưng em không tỉnh."
Cố Ninh hồ nghi nhìn hắn một cái, thập phần hoài nghi tính chân thật của những lời này, một bên tháo đai an toàn ra, đẩy cửa xuống xe.
Cố Ninh vòng đến bên kia, Quý Cửu Trạch hạ cửa sổ xe xuống dưới.
Cố Ninh nói: "Buổi tối hôm nay em sẽ không quay về, nếu Trang Thần, Thiếu Khanh cũng không trở về, anh nhớ đi ra bên ngoài ăn hoặc là gọi cơm hộp, trên tủ lạnh có dán số điện thoại gọi cơm hộp, anh hẳn là biết đi?" Trang Thần đã từng phun trào với Cố Ninh, nếu Quý Cửu Trạch ở nhà một mình, hắn không thích gọi điện thoại với người xa lạ, không có sự tình gì cũng tuyệt đối lười ra cửa, cho nên thời điểm hắn một mình ở nhà tuyệt đối sẽ không ăn cơm.
Quý Cửu Trạch nghe Cố Ninh nghiêm túc dặn dò, bỗng nhiên nói: "Cố Ninh." Ngón tay ngoắc ngoắc, ý bảo cô tới gần một ít.
"Sao thế?" Cố Ninh cho rằng hắn muốn nói gì, cong lưng ghé sát lại.