Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 477 - Chương 477. Tới Cửa Phỏng

Chương 477. Tới cửa phỏng Chương 477. Tới cửa phỏng

Nhìn theo xe bọn họ đi xa, trong lòng Cố Ninh cũng sinh ra một tia phiền muộn, vô luận là thân phận của Trang Thần hay là ràng buộc của cô, đều chú định các cô sẽ đi lên con đường không giống nhau. Nhưng Trang Thần là người bạn tốt nhất của cô, điểm này vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.

Cô hà hơi ra một ngụm khí trắng, sau đó cười cười, xoay người đi trở về.

Người già, bọn nhỏ cùng với ba Cố mẹ Cố đều đã sớm chui vào trong ổ chăn ấm áp, chiếc chăn mỏng lót trên mặt đất bây giờ đã được biến thành chăn bông dày dặn, không lo bị lạnh, người già và bọn nhỏ đều ngủ đến phá lệ thơm ngọt.

Trong phòng học, đống lửa vẫn còn cháy bùm bùm, ánh lửa nhảy lên ở trên mặt anh Ba bọn họ thập phần ấm áp.

Anh Ba giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ thế cục trước mắt của thủ đô từ góc nhìn của bọn họ cho Cố Ninh nghe.

Đầu tiên là điểm an trí này của bọn họ, dân cư tổng số là hơn hai trăm, chính như Cố Ninh đã thấy, nơi này đại bộ phận đều là trẻ con và người già, mà thanh niên trai tráng lại gần như rất ít, chỉ có hơn ba mươi người, có nam có nữ, đại bộ phận người sau khi tiến vào điểm an trí phát hiện nơi này phần lớn là người già và trẻ con liền sẽ lập tức dời đi điểm an trí khác, người lưu lại nơi này đều là bởi vì lo lắng người già và trẻ con không có ai chiếu cố. Mà có thể nói thực may mắn chính là, cho tới bây giờ bọn họ chỉ mới tao ngộ một sóng tang thi công kích nhỏ, tuy rằng có chút cố hết sức, nhưng rốt cuộc vẫn bảo vệ được điểm an trí, thẳng đến khi nghênh đón một đội ngũ thực lực cường đại như liên đội 3 vào cư trú. Mà lúc ấy, người chủ động đưa ra ý kiến lưu lại là ba Cố.

Các điểm an trí xung quanh phần lớn đều có số lượng cư dân như vậy, dựa gần căn cứ lớn giúp bọn họ có cảm giác an toàn.

Mà tình hình ở các điểm an trí đều không phải rất tốt, hơn nữa mỗi tháng phải nộp lên trên 50 cân vật tư càng làm cho tình huống của bọn họ dậu đổ bìm leo, trên cơ bản chính là trạng huống một ngày chỉ ăn một bữa.

Tiểu Lương chen vào nói: "Đã có rất nhiều điểm an trí bắt đầu đói bụng."

Một nam nhân khác nói: "Ở trong đây có rất nhiều người trước mạt thế rất giỏi nghề, nhưng không phải mỗi người đều am hiểu giết tang thi, ở trước mạt thế có thể dùng nghề nghiệp chính mình am hiểu nhất nuôi sống chính mình, nhưng đến mạt thế lại chỉ có thể sống sờ sờ đói chết hoặc là đông chết. Mà căn cứ lớn bọn họ gần như chiếm hữu hơn phân nửa vật tư thành thị, lại ngay cả cửa lớn căn cứ cũng không cho phép bình dân bước vào, thật sự là quá đáng buồn."

Cố Ninh nghe bọn họ oán giận, biểu tình như suy tư gì.

Cuộc nói chuyện này vẫn luôn tiến hành tới đêm khuya, sau khi đại đa số mọi người đều trở lại phòng học nơi bản thân bọn họ ở để nghỉ ngơi, mấy người trẻ tuổi Cố Ninh, Phương Pháp, Trương Tiểu Bạch, Cao Duyệt, Trình Minh bọn họ vẫn còn lưu lại trong phòng học.

"Có lẽ ba tôi nói không sai." Hai mắt Cố Ninh sáng ngời nhìn bọn họ: "Thế hệ ba tôi đã bắt đầu già rồi, bọn họ lòng có dư mà lực không đủ, mà chúng ta còn trẻ như vậy, chúng ta có thể làm được nhiều việc hơn, không chỉ có làm tình trạng của chính chúng ta trở nên càng tốt hơn, đồng thời cũng có thể thay đổi sinh hoạt của người khác......mọi người có nghĩ tới hay không, có lẽ chúng ta có thể thay đổi thế giới, thậm chí sáng tạo ra lịch sử."

Tựa hồ bị một phen lời nói này của Cố Ninh chấn trụ, trong phòng học an tĩnh chỉ có tiếng củi cháy giòn vang, chậm rãi, người trẻ tuổi ngồi trong phòng học phảng phất rốt cuộc ý thức được ý nghĩa bao hàm trong lời nói của Cố Ninh, đôi mắt đều một chút một chút sáng lên, ngay cả Cao Duyệt vẫn luôn có chút tự do, ánh mắt cũng trở nên cực nóng.

"Cho nên, em muốn thành lập một căn cứ sao?" Quý Cửu Trạch sau khi nghe xong kế hoạch của Cố Ninh cũng không có biểu lộ ra kinh ngạc, phản ứng vô cùng bình đạm, tựa hồ là ở bên trong dự kiến của hắn.

"Căn cứ?" Cố Ninh sửng sốt, lại cẩn thận tưởng tượng, kế hoạch này tựa hồ đích xác liền tương đương với thành lập một căn cứ.

"Anh cảm thấy thật cao hứng khi em có thể có ý nghĩ như vậy." Quý Cửu Trạch buông cái ly xuống, nhìn Cố Ninh, nói: "Nhưng muốn ở thủ đô thành lập lên một căn cứ mới không phải một việc dễ dàng. Muốn thành lập một điểm an trí người sống sót rất đơn giản, nhưng kiến tạo ra một căn cứ lớn không đơn giản như trong tưởng tượng của em. Em hẳn là biết ba căn cứ lớn ở thủ đô, không có một căn cứ nào là bình dân thành lập lên, bởi vì đằng sau yêu cầu khối lượng vật tư khổng lồ, vũ khí cường đại, cùng với các phương diện nhân tài mới có thể đủ vận hành một cái căn cứ. Nếu không, chỉ là người với người tụ tập ở bên nhau, vậy cũng chỉ là một nơi tụ tập người sống sót mới mà thôi. Chỉ tính riêng điểm an trí trong hồ sơ lưu trữ của thủ đô đã có hơn 1.000 cái, bình quân mỗi điểm ăn trí có 500 người. Nếu em thực sự thành lập nên căn cứ dựa theo ý tưởng của em, em đã từng nghĩ sẽ có bao nhiêu người ùa vào hay chưa? Ở trong đội ngũ kia của em, chỉ sợ không có bất luận một người nào từng có kinh nghiệm quản lý một ngàn người trở lên. Nếu phát sinh chuyện gì, các em có biết xử lý như thế nào không? Cố Ninh, dù cho anh cũng không thể không thừa nhận, hiện tại em rất mạnh, nhưng em cũng không phải một người lãnh đạo xuất sắc."

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0