Quý Cửu Trạch nhẹ nhàng nắm tay Cố Ninh một chút, sau đó đi qua: "Ninh Ninh nói chú thích uống trà, cho nên cháu cũng không chuẩn bị thứ gì khác, cũng chỉ có mấy hộp trà. Đây là cho cô."
Mẹ Cố vội vàng tiếp nhận túi giấy trong tay Quý Cửu Trạch, vui tươi hớn hở nói: "Ai nha! Cháu vừa mới chạy đi mua sao? Thật là quá khách khí!"
Quý Cửu Trạch hơi hơi mỉm cười: "Hẳn nên như vậy."
Sau đó liền cùng Cố Ninh ngồi xuống đối diện với Lục Gia Tử.
"Vị này chính là?" Quý Cửu Trạch ngồi xuống liền hỏi, hắn như là đang hỏi Cố Ninh hoặc là ba Cố, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Lục Gia Tử ở đối diện, một câu này của hắn không nhẹ không nặng, giống như tùy ý, biểu tình trên mặt cũng vân đạm phong khinh, trong ánh mắt lại mang theo một tia lãnh quang sắc bén, Cố Ninh phảng phất nhìn thấy đao quang kiếm ảnh không tiếng động dựng lên.
Lục Gia Tử nhạy bén cảm giác được địch ý của Quý Cửu Trạch, huống chi địch ý của Quý Cửu Trạch rõ ràng như vậy, tựa hồ căn bản là khinh thường che giấu, mà loại địch ý này cũng làm cho hắn cảm thấy áp bách và nguy cơ rất lớn, hắn theo bản năng lăn lộn cổ họng một chút, cố gắng tự trấn định lại, không muốn yếu thế ở trước mặt Cố Ninh, trên mặt lộ ra mỉm cười tự tin mà hắn am hiểu nhất: "Tôi tên là Lục Gia Tử. Chúng ta đã từng gặp mặt ở trong đại sảnh khách sạn Thanh Bình."
"A?" Ngay cả một mạt ý cười bên khóe miệng của Quý Cửu Trạch cũng là lạnh lẽo: "Tôi không nhớ rõ."
Lục Gia Tử lại vẫn có thể bảo trì được mỉm cười trên mặt: "Vậy sao." Dừng một chút, hắn bỗng nhiên nhìn thoáng qua Cố Ninh, lại nhìn về phía Quý Cửu Trạch, trên mặt mang theo một tia mỉm cười vi diệu, làm như lơ đãng nhắc tới: "Không biết anh đã từng ăn qua đồ ăn do Ninh Ninh nấu hay chưa? Trù nghệ của em ấy rất giỏi, dạ dày của tôi đã bị em ấy nuôi cho kén ăn, thời điểm đại học gần như không ăn vô đồ ăn của căng tin." Lời này nghe tới tựa hồ là đang khen ngợi Cố Ninh, kỳ thật lại là đang khoe ra quan hệ trong quá khứ giữa hắn và Cố Ninh.
Ngay cả ba Cố cũng không nhịn được nhíu mày, Cố Ninh như cũ lạnh lùng nhìn hắn.
Lục Gia Tử giơ ra kiếm của hắn, Quý Cửu Trạch lại vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Ninh Ninh nấu đồ ăn đích xác rất ngon. Chỉ tiếc là sau này Lục tiên sinh sẽ không được ăn nữa."
Sắc mặt Lục Gia Tử một chút liền thay đổi, giống như bị người mạnh mẽ đấm vào ngực, buồn đau không nói ra lời.
Không khí bỗng nhiên trở nên thập phần xấu hổ.
Mẹ Cố từ sau khi Lục Gia Tử vào cửa, cũng đã treo tim lên cao, chờ đến khi Cố Ninh và Quý Cửu Trạch trở về, thậm chí còn cảm thấy dày vò, lúc này nghe thấy được mùi thuốc súng bay khắp nhà, vội vàng nháy mắt ra dấu cho ba Cố bên kia.
Ba Cố cũng nhìn ra, liền ho nhẹ một tiếng đánh vỡ trầm mặc xấu hổ này, sau đó nói: "Gia Tử, không phải cháu có việc muốn tìm Cố Ninh sao?"
Sắc mặt Lục Gia Tử thoáng hòa hoãn một chút, nói với Cố Ninh: "Ninh Ninh, anh có chuyện muốn nói riêng với em."
Cố Ninh cũng quyết tâm muốn dùng một lần giải quyết cùng Lục Gia Tử, không nghĩ lại khiến hắn đảo quanh ở trong sinh hoạt của chính mình. Cô duỗi tay nắm tay Quý Cửu Trạch: "Em đi ra ngoài một chút."
Quý Cửu Trạch nắm cô một chút, cũng không ngăn cản: "Ừ. Đi nhanh về nhanh."
Cố Ninh đứng dậy lạnh lùng nói với Lục Gia Tử: "Đi thôi."
Lục Gia Tử bị hành động nắm tay vừa rồi của bọn họ làm cho đau đớn hai mắt, sau đó cũng đi theo đứng lên đi ra ngoài, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng đã quên.
Cố Ninh vào thang máy, ấn tầng cao nhất.
Lục Gia Tử đi theo vào thang máy.
Hai người ở trong thang máy đều không có nói chuyện, vẫn luôn như thế ra thang máy, lại lên sân thượng.
Trong lòng Lục Gia Tử hơi hơi vừa động, nhớ tới năm đó Cố Ninh mới chỉ 16 tuổi, đã gọi chính mình đến nơi này sau đó thổ lộ.
Cố Ninh đứng cách hắn 3 mét, hắn muốn chạy qua, lại bị cô ngăn cản: "Cứ đứng ở nơi đó nói đi."
Lục Gia Tử đứng ở nơi đó, trên mặt khó nén cô đơn: "Em chính là bởi vì người này nên mới rời khỏi anh?"
"Tôi trước nay đều không có ở bên anh, làm sao có thể nói là rời khỏi?" Cố Ninh nói: "Lục Gia Tử, tôi đã từng thích anh, nhưng bây giờ đã hết."
Lục Gia Tử nhíu mày, đang muốn nói chuyện, lại bị Cố Ninh đánh gãy: "Nể tình những chuyện mà tôi đã từng làm cho anh trong nhiều năm như vậy, Lục Gia Tử, mong anh về sau đừng tái xuất hiện ở trước mắt tôi. Không cần vọng tưởng vãn hồi cái gì, không cần phá hư hạnh phúc của tôi."
Lục Gia Tử thống khổ nói: "Ninh Ninh, trước kia là anh sai rồi, anh vẫn luôn không thấy rõ nội tâm của chính mình, nhưng anh là thật sự thích em."