"Được được, hai cha con có cùng ý tưởng đen tối. Em không nói được chưa? Em đi rửa chén, hai cha con nói chuyện đi." Nói xong đứng dậy đi đến phòng bếp.
"Ninh Ninh, con đừng trách mẹ con, mẹ con chính là thích loạn nhọc lòng." Ba Cố nói.
"Con biết."
"Được rồi, ba cũng nên trở lại trường học, buổi tối ba cầm con cá trở về, làm món cá kho cho con ăn." Ba Cố nói, đứng dậy lại nói với phòng bếp: "Kiều Kiều, anh đi trường học đây!" Nghe tiếng mẹ Cố đáp lại sau đó mới vỗ vỗ bả vai Cố Ninh đi ra cửa.
Cố Ninh trở lại phòng ngủ, nằm một chút lại ngồi dậy, lấy di động soạn một tin nhắn thập dài cho số điện thoại mà Quý Cửu Trạch lưu trong đó, đều là vật tư cô cần, số lượng thập phần khổng lồ. Cuối cùng là địa chỉ kho hàng mà cô thuê.
Không quá ba phút, liền thu được một hồi âm.
"Đã nhận được tin nhắn. 9:00 sáng mai xin hãy đến địa điểm nhận hàng."
"Tốt, cảm ơn."
Bên kia không có lại hồi âm.
Cố Ninh có chút cảm thán, nếu cô tự đi mua vật tư cũng phải mất vài ngày. Mà hiện tại lại chỉ cần nhắn tin một cái đã xong, tiết kiệm được thời gian cô liền có thể thả lỏng nghỉ ngơi. Tuy rằng Quý Cửu Trạch còn chưa có đáp ứng nhất định sẽ hỗ trợ chính mình, nhưng Cố Ninh cũng đã hạ quyết tâm.
Ở trong nhà thả lỏng ngủ một ngày, sáng hôm sau 9 giờ cô đã có mặt ở kho hàng. Đã có hai chiếc xe vận tải chờ ở nơi đó, ước chừng hai xe vận tải vật tư.
Chỉ dọn hàng hóa đã mất gần hai giờ.
Một phòng tràn đầy hàng hóa, Cố Ninh suy nghĩ có nên thuê một kho hàng rộng hơn hay không, trong đó có một ngàn hộp cá, là chuyên môn chuẩn bị cho con gấu trong không gian, còn có các loại thịt và rau dưa mới mẻ. Không bao lâu sau, Cố Ninh liền thu được một tin nhắn. Mặt trên là số thẻ và số tiền
Cố Ninh chuyển tiền qua, thu kho hàng vào không gian, sau đó rời đi.
Trước khi đi, Cố Ninh hướng Quý Cửu Trạch biểu đạt kiên định của chính mình, thực hiển nhiên kết quả này đã ở bên trong dự kiến của ở Quý Cửu Trạch, hơn nữa cũng minh xác tỏ vẻ hắn sẽ hỗ trợ.
Cố Ninh đưa ra yêu cầu về máy móc lần trước đã nhờ Dịch Thiếu Khanh kiếm cho chính mình, cùng với rất nhiều súng ống đạn dược. Quý Cửu Trạch nhất nhất đáp ứng: "Đều giao cho anh." Dừng một chút hắn lại nói: "Anh kiến nghị em hãy nói kế hoạch "vĩ đại" của em cho Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, bọn họ sẽ giúp em giải quyết rất nhiều phiền toái."
"Được. Em đi đây."
"Chú ý an toàn."
Cố Ninh gật đầu. Nháy mắt tiếp theo liền biến mất.
Quý Cửu Trạch nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn bã mất mát, hắn một mình ở trong phòng trong chốc lát, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cố Ninh cố ý đi sớm hơn, trước đem đồ hộp và thịt tươi ném cho con gấu đen, làm nó mừng rỡ như điên, sau đó mới về tới mạt thế.
Thời gian là 5 giờ sáng.
Bốn phía đều im ắng.
Phương Pháp và mấy người trẻ tuổi mà Cố Ninh không quá quen thuộc gác đêm.
Thấy Cố Ninh sớm như vậy đã dậy đều có chút kỳ quái.
Cố Ninh nói với bọn họ: "Em đi căn cứ một chuyến, bên kia có rau dưa mới mẻ và thịt, em đi đổi một chút trở về. Vẫn luôn ăn bánh quy, bánh mì cũng không phải biện pháp."
Một người tuổi trẻ người tò mò hỏi: "Dùng cái gì đổi? Tôi nghe nói ngay cả trong căn cứ, cũng chỉ có lãnh đạo mới có thể ăn được đến!"
Cố Ninh duỗi tay cố ý đào đào ở trong túi, sau đó trong tay liền xuất hiện mấy viên tinh hạch.
Mấy người trẻ tuổi sáng cả mắt, cả kinh kêu lên: "Tinh hạch!"
"Ừ. Em đi trước." Cố Ninh nói.
"Ai, từ từ, anh đi cùng em!" Phương Pháp nói.
"Không cần, em đi một chuyến rất nhanh sẽ trở về tới. Nếu mọi người tìm em anh nhớ rõ nói một tiếng với bọn họ." Cố Ninh cự tuyệt đề nghị đi cùng của Phương Pháp.
Thời điểm 6 giờ rưỡi, Cố Ninh tới căn cứ số 1, sau khi đưa ra giấy thông hành, Cố Ninh thuận lợi tiến vào căn cứ.
Cố Ninh tìm được Trang Thần, theo cô nói, Dịch Thiếu Khanh sau khi trở về vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm không có ra ngoài, muốn tìm hắn nói chuyện cũng chỉ có thể đi đến phòng thí nghiệm.
"Vậy đến lúc đó từ chị chuyển cáo cho anh ta đi." Cố Ninh nói: "Em vừa mới từ bên kia trở về." Sau đó thuật lại kế hoạch của chính mình cho Trang Thần.
Biểu tình Trang Thần càng ngày càng nghiêm túc, nghe đến cuối cùng, biểu tình đã vô cùng ngưng trọng: "Cố Ninh, bằng năng lực của em muốn ở thủ đô sống thỏa mái, thậm chí cho tất cả người trong đội của em đều sống thoải mái là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng nếu em muốn gánh vác vận mệnh của nhiều người như vậy, đối với em chưa chắc là một chuyện tốt. Đứng ở trên lập trường của một người bạn tốt, chị cũng không tán đồng với quyết định này của em.", đôi mắt của cô tỏa sáng rực rỡ: "Nhưng đồng thời, Cố Ninh, chị vô cùng kính nể em. Làm ra một quyết định như vậy không hề đơn giản. Cố Ninh em có nghĩ tới hay không, em có lẽ là người được thế giới này lựa chọn. Bằng không vì sao trên thế giới này nhiều người như vậy, duy độc chỉ có em tìm được cánh cửa đi thông giữa hai thế giới? Có lẽ đây là sứ mệnh mà thế giới này giao cho em. Đợi đến thời cơ thích hợp sẽ thức tỉnh, mà lúc này chính là thời cơ đó."