Cố Ninh bị Trang Thần nói cho chấn động đến nói không ra lời.
Trong óc ầm ầm ầm vang, như là một đạo tia chớp bổ ra mọi hắc ám trước mắt cô, chợt thấy ánh sáng.
"Đi thôi." Trang Thần bỗng nhiên đặt tay lên vai Cố Ninh: "Chúng ta đi lập kế hoạch một chút, làm sao để sáng tạo ra truyền kỳ này."
Tấm bản đồ dài một mét được trải ra trên mặt bàn.
Trang Thần vòng một vòng tròn đỏ cách căn cứ số 1 không xa.
"Đây là khu dạy học mới của trường đại học thủ đô, rời xa trung tâm thành phố, bên này là một cái sân vận động có thể cất chứa mấy vạn người. Quay chung quanh sân vận động chính là một tảng lớn ký túc xá sinh viên. Nếu quét sạch khu vực này, ước chừng có thể chứa được ba bốn mươi vạn người. Nơi này đã từng được lựa chọn để thành lập căn cứ số 3, nhưng bởi vì bên kia tang thi tương đối dày đặc, quét sạch có chút khó khăn, cuối cùng không thể không từ bỏ. Nhưng hiện tại không giống, đại bộ phận tang thi nơi này đều đã chuyển dời đến cao ốc Thế Mậu bên kia, hiện tại lại không biết đã từ cao ốc Thế Mậu chạy đi đâu. Cho nên hiện tại bên kia, số lượng tang thi cũng không tính đặc biệt dày đặc."
"Nếu em muốn thành lập một căn cứ lớn, nơi này chính là một địa điểm tốt, đương nhiên, dựa vào đội ngũ của em, muốn quét sạch một khu vực lớn như vậy là không có khả năng. Hơn nữa em hiện tại cũng không có khả năng lập tức liền làm được địa bàn lớn như vậy, trước chậm rãi phát triển thế lực của em đã, chờ thời điểm em cảm thấy không sai biệt lắm lại đi chiếm lấy nơi đó." cô dừng một chút: "Điểm an trí kia của em tuy rằng nhỏ, nhưng cất chứa mấy trăm hơn một ngàn người vẫn không có vấn đề, quan trọng nhất chính là, cách xa ba căn cứ, sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Lần sau thời điểm em đi qua bên kia nhớ rõ bảo đội trưởng kiếm cho em mấy chiếc máy bay không người lái, khống chế khu vực phụ cận đó. Một có thể phòng tang thi, hai cũng có thể phòng ngừa kế hoạch của em bị tiết lộ. Nhưng căn cứ bên này có chị và Dịch Thiếu Khanh, chúng ta sẽ nghĩ cách giúp em che khuất đôi mắt của những người đó. Tuy nhiên em vẫn nên điệu thấp một chút, không cần khiến cho căn cứ chú ý, nếu không chỉ sợ sẽ đưa tới phiền toái không nhỏ. Phương diện nhân viên quản lý đặc biệt quan trọng, phương diện này nhất định phải chú ý. Đương nhiên, lấy quy mô hiện tại của các em vẫn hoàn toàn không cần lo lắng nhiều, chỉ lo buông tay mà làm. Chị sẽ định kỳ đi qua nhìn xem, đến lúc đó lại xem có địa phương nào cần chú ý hay không."
Cố Ninh nghe mà gật đầu liên tục.
"Đúng rồi, nếu em muốn phát triển thế lực của chính mình, vậy đưa cả Hạ Dữ qua giúp em đi. Còn có các phụ nữ trên thuyền, tuy rằng hiện tại thoạt nhìn cũng chưa dùng tới, nhưng ít nhất các cô ấy đối với em có tâm cảm ơn, mang các cô qua đó hẳn là hoặc nhiều hoặc ít có thể giúp đỡ không ít việc. Rốt cuộc hiện tại bên kia của em nhiều người già yếu bệnh tật, sau này vội lên liền sẽ phát hiện các cô ấy quan trọng."
"Vâng. Em cũng nghĩ như vậy."
"Đúng rồi, em mang đồ từ bên kia lại đây cho chị." Cố Ninh đột nhiên nói.
"Thứ gì?"
"Thịt, trái cây gì đó......"
"Thịt?!" Trang Thần nghe được hai mắt tỏa sáng: "Ai a, Cố Ninh em thật là quá tri kỷ! Căn cứ có nuôi gà lợn, nhưng đều phải chờ sinh sôi nẩy nở, mỗi tháng mới có thể ăn được một bữa thịt, trong bụng chị thật là một chút nước luộc cũng không có. Từ từ, chị đi lấy cái chậu để đựng. Giữa trưa gọi anh Bảy và Tảo Đường bọn họ lại đây khai trai."
Sau khi dò hỏi ý kiến của các phụ nữ trên thuyền, tất cả mọi người đều tỏ vẻ nguyện ý cùng Cố Ninh đi đến điểm an trí. Đại bộ phận đều ôm tâm thái báo ân, mà một bộ phận cực nhỏ lại là tâm lý số đông, nếu những người khác đều đi rồi, các cô rất rõ ràng, chỉ bằng các cô là không có khả năng vẫn luôn ở tại căn cứ, chi bằng cùng Cố Ninh đi điểm an trí.
Sau khi trở lại điểm an trí, Cố Ninh cho người vận chuyển vật tư trên xe xuống, nói là đổi về từ căn cứ, kỳ thật đều là trong không gian của cô. Còn có súng, ngoại trừ để lại một bộ phận nhỏ cho Trang Thần, đại bộ phận súng ống đạn dược đều cho Cố Ninh mang về tới, bao gồm lựu đạn, hai cái ống phóng hỏa tiễn. Đạn của anh Ba bọn họ đều đã dùng hết, nhìn vũ khí Cố Ninh mang về, tất cả đều như sói đói nhào tới, lập tức liền chia cắt vũ khí.
Cao Duyệt đi ngang qua trực tiếp khiêng đi một cái ống phóng hỏa tiễn: "Cái này chị cầm đi." Đi được vài bước lại quay đầu trở về nói với Cố Ninh: "Máy móc mà chị cần phải nắm chặt, thuốc giải độc của chúng ta đã không còn nhiều lắm."
Mọi người vô ngữ.