"Đây không phải là một chuyện tốt sao?" Cố Ninh mỉm cười hỏi ngược lại.
Anh Bảy Quý bất đắc dĩ nói: "Anh chỉ hy vọng căn cứ Lục Châu cùng căn cứ thủ đô có thể đạt tới một nhận thức chung, tìm được một điểm cân bằng, ở chung hoà bình, cộng đồng hợp tác phát triển tiến bộ."
Cố Ninh cười nói: "Vậy cần xem sự nỗ lực giữa anh và em."
Anh Bảy Quý cũng cười, bỗng nhiên lại có chút may mắn hôm nay người tới chính là mình.
Người của căn cứ thủ đô tới lại đi, đám người anh Ba căng chặt một ngày sau đó mới thoáng thả lỏng thần kinh một chút.
Đạo trưởng Giả lại là hô may mắn, cũng cảm thán Cố Ninh giao tế rộng, lại có thể vừa lúc nhận thức đại biểu căn cứ thủ đô, nếu không hôm nay nhất định là vô cùng gian nan. Cố Ninh cũng cảm thấy thật sự là may mắn, lại có thể gặp được anh Bảy Quý, đối với bọn họ thật sự là quá có lợi.
Đạo trưởng Giả nói: "Lần sau những người này lại đến khẳng định liền sẽ không đơn giản như vậy. Chúng ta phải có chuẩn bị tâm lý, mấy người ở căn cứ thủ đô khả năng muốn cắt thịt trên người chúng ta."
Trong mắt Cố Ninh hiện lên một tia lãnh mang: "Vậy cũng phải để cho bọn họ biết, thịt trên người chúng ta cũng không phải dễ cắt như vậy."
Anh Ba nói với Trương Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, cậu thông tri xuống dưới, căn cứ từ hôm nay trở đi giới nghiêm, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào căn cứ, từ giờ trở đi tạm thời ngừng tiếp nhận người sống sót từ bên ngoài vào."
Trương Tiểu Bạch lĩnh mệnh rời đi.
Đạo trưởng Giả không nhịn được thở dài nói: "Những ngày thư thái không được lâu, chuyện phiền toái liền lại tìm tới cửa, chẳng những phải giết tang thi còn phải ứng phó những người này, thật sự là đau đầu."
Anh Ba lại là cười ha ha, nói với đạo trưởng Giả: "Đạo trưởng, anh cũng nên thấy đủ đi! Ngẫm lại chúng ta trước kia trốn đông trốn tây, hiện tại không phải đang ở trên thiên đường sao."
Đạo trưởng Giả rộng mở thông suốt, cười ha ha nói: "Nói cũng đúng!"
—
Quý Cửu Trạch ngồi ở trên chiếc ghế phòng sách, mặc một chiếc áo màu xám, đeo kính, có vẻ phá lệ trẻ trung văn nhã, ngón tay thon dài bay nhanh đánh ở trên bàn phím, thời điểm Cố Ninh đẩy cửa tiến vào, mắt hắn cũng chưa nâng, hỏi: "Căn cứ thủ đô có động tĩnh sao?"
Cố Ninh đặt trà nóng ở bên cạnh máy tính Quý Cửu Trạch, sau đó nói: "Đúng vậy. Anh đoán xem người căn cứ thủ đô tới là ai?"
Ngón tay Quý Cửu Trạch dừng một chút, ngước mắt lên nhìn Cố Ninh, suy nghĩ một chút, liền nói: "Anh Bảy sao?" Thấy Cố Ninh gật đầu, liền lại tiếp tục cúi đầu xử lý sự tình của chính hắn, một bên nói: "Vậy nhất định là chính anh ấy chủ động xin ra trận, nếu không căn cứ hẳn là sẽ có người được chọn tốt hơn. Nhưng việc này đối với căn cứ Lục Châu tới nói là chuyện tốt. Vậy kế tiếp chính là đàm phán."
Cố Ninh hỏi: "Anh cảm thấy căn cứ thủ đô sẽ đưa ra điều kiện gì?"
Quý Cửu Trạch ấn bàn phím một chút, sau đó gập notebook lại, nhìn thẳng vào Cố Ninh nói: "Nếu không phải căn cứ các em phát triển nhanh như vậy, sau khi anh Bảy trở về, căn cứ thủ đô sẽ ngay lập tức vận dụng vũ lực trực tiếp thâu tóm các em. Anh Bảy tuy rằng quen em, nhưng lại không đến mức vì em mà tổn hại lợi ích của căn cứ, nhiều lắm là vận hết toàn lực bảo vệ một mạng của em. Nhưng hiện tại căn cứ Lục Châu đã khiến bọn họ kinh sợ, kế tiếp chính là kỳ đàm phán dài dòng." Hắn bất chợt dừng lại, mới tiếp tục nói: "Đợi chút nữa anh viết một phong thư cho anh Bảy, em mang cho anh ấy, nhớ kỹ, phải đưa trước khi anh ấy tới đàm phán."
Cố Ninh đáp: "Vâng."
"Tốt." Quý Cửu Trạch nói xong, gỡ mắt kính xuống, đặt ở trên mặt bàn, sau đó quay đầu day huyệt tình minh một chút, thoạt nhìn có một tia mỏi mệt.
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Cố Ninh vội vàng hỏi. Khó được thấy bộ dáng hắn mỏi mệt như vậy.