"Chỉ là có hơi chút mệt." Quý Cửu Trạch cười cười, trong nụ cười cũng mang theo mệt mỏi, sau đó nói với Cố Ninh: "Ninh Ninh, em lại đây."
Cố Ninh đi qua: "Làm sao vậy?"
Quý Cửu Trạch lại duỗi tay ra ôm lấy Cố Ninh đặt cô ngồi ở trên đùi hắn. Cố Ninh như là bị chạm vào nước sôi, vội vàng muốn đứng lên, lại bị Quý Cửu Trạch duỗi tay ôm lấy eo: "Đừng nhúc nhích." Quý Cửu Trạch dựa vào cô, trầm trầm giọng nói: "Cho anh ôm em một cái."
Thân thể Cố Ninh hơi cứng một chút, nghe trong âm thanh Quý Cửu Trạch mang theo mệt mỏi, lại thấy không đành lòng, khẽ thở dài ở trong lòng một cái, liền thả lỏng tùy ý Quý Cửu Trạch ôm cô.
Gần đây thế giới bên này tựa hồ có rất nhiều sự tình cần phải xử lý, Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh vội cả ngày không thấy bóng người, Quý Cửu Trạch cũng vẫn luôn ở bên ngoài vội, vài lần trước trở về đều không có gặp được hắn, có chuyện gì đều là liên hệ di động, lần gặp mặt nhau trước đó đã cách đây hơn một tháng, từ sau khi bọn họ ở bên nhau còn chưa có chia lìa thời gian dài như vậy. Mỗi lần gặp mặt cũng đều là thảo luận việc xây dựng căn cứ, căn bản không rảnh bận tâm việc khác.
"Em đã ăn cơm ở bên kia chưa?" Quý Cửu Trạch lẳng lặng ôm Cố Ninh trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên nhắm mắt lại hỏi.
"Em đã ăn rồi." Cố Ninh trả lời.
Quý Cửu Trạch mở to mắt, nhìn Cố Ninh nói: "Anh còn chưa có ăn."
Cố Ninh sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là giơ tay nhìn đồng hồ, 3 giờ rưỡi chiều, sắc mặt giận dữ: "Bữa sáng cũng không ăn?"
Ánh mắt Quý Cửu Trạch lắc lư một chút, sau đó nói: "Ừm...... Ăn."
Cố Ninh thấy phản ứng này của hắn liền biết khẳng định ngay cả cơm sáng cũng chưa ăn, vừa tức vừa bất đắc dĩ: "Em không phải đã mua sandwich để trong tủ lạnh sao."
Vẻ mặt Quý Cửu Trạch vô tội: "Bận quá, đã quên."
Cố Ninh tức giận: "Em đi xuống nấu chút mì sợi cho anh."
Quý Cửu Trạch nhăn mày: "Anh không thích ăn......Thôi được." Thấy sắc mặt Cố Ninh không tốt, Quý Cửu Trạch thức thời nuốt xuống mấy chữ mì sợi, bất đắc dĩ tiếp nhận quyết định của Cố Ninh. Nói xong câu đó, Quý Cửu Trạch bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp lên, trước kia hắn đều là nói một không hai, hiện tại lại có thể cũng phải nhìn sắc mặt Cố Ninh?
Mì trắng, trên mặt nổi hành lá xanh tươi, một quả trứng chiên vàng, màu sắc phối hợp thập phần tươi mát, làm người vừa thấy liền thập phần muốn ăn.
Quý Cửu Trạch thích nhất là ăn đồ ngọt, ghét nhất là ăn mì.
Nhưng nhìn chén mì này, Quý Cửu Trạch vẫn không nhịn được tán dương: "Trông thật ngon."
Cố Ninh có chút đắc ý nhếch khóe miệng, ngồi đối diện Quý Cửu Trạch, hướng về phía hắn nói: "Ăn đi."
Nhìn tuy ngon, nhưng khi ăn vào, Quý Cửu Trạch vẫn không nhịn được nhăn mày, hắn thật sự không thích ăn mì.
Hắn liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, nghĩ thầm nếu lúc này đề nghị đi ra ngoài ăn cơm, Cố Ninh có thể không cao hứng hay không? Dù cho trên mặt không biểu hiện ra không cao hứng, trong lòng khẳng định cũng không cao hứng. Quý Cửu Trạch không nhịn được thở dài ở trong lòng, cảm thấy vì một chén mì mà nghĩ nhiều như vậy, chính mình thật sự có hơi chút không giống như là chính mình.
Ở dưới "giám thị" của Cố Ninh.
Quý Cửu Trạch một ngụm một ngụm ăn hết mì sợi.
"Ăn ngon không?" Cố Ninh hỏi.
Không thể ăn. Quý Cửu Trạch nghĩ.
"Ăn ngon." Quý Cửu Trạch nói.
Cố Ninh cười mị mắt.
Trước khi Cố Ninh đi, Quý Cửu Trạch giao thư cho cô mang về bên kia. Cô không có chậm trễ, trở lại mạt thế liền lập tức bảo Hạ Dữ đưa thư đến căn cứ số 1, nhờ Trang Thần chuyển cho anh Bảy. Cố Ninh thật sự có chút tò mò nội dung bên trong thư, nhưng rất nhanh, cô sẽ biết.
"Không nghĩ tới nhanh như vậy đã được gặp lại anh." Cố Ninh cười nói với anh Bảy.
Anh Bảy Quý lần này chỉ dẫn theo Quý Tảo Đường lại đây.