Lục Gia Tử cầm dao đứng lên đi qua.
"Đợi chút, anh tìm tư thế thoải mái một chút." Nam nhân nói, trực tiếp nằm trên mặt đất. Lục Gia Tử giơ đao lên, nam nhân lại vội vàng gọi hắn lại: "Đợi chút!" Hắn vừa nói vừa trở mình, mặt hướng xuống dưới, nói: "Nhìn đao của cậu lòng anh quá sợ hãi."
"Chuẩn bị tốt chưa?" Lục Gia Tử hỏi.
"Chờ, đợi chút!" Nam nhân lại đột nhiên phát ra tiếng, run run nói: "Em Lục, còn đạn không? Hay cậu cho anh một súng được không, anh thật sự quá sợ đao."
"Đạn đã sớm bắn hết." Lục Gia Tử nói.
"Tóm lại chính là chết! Súng bắn chết hay đao chém chết còn không phải giống nhau sao!" Vương Phong không kiên nhẫn nói.
Nam nhân lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, chậm rãi xoay đầu trở về: "Cậu nói đúng, tóm lại đều là chết."
Lục Gia Tử lần thứ ba giơ đao lên--
"Từ từ!" Nam nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ: "Các cậu có nghe được tiếng súng hay không?"
Những người khác dùng một loại ánh mắt vừa đồng tình lại vừa bi ai nhìn hắn, Lục Gia Tử cau mày liếc cửa một cái, tang thi đã chen vào được một nửa thân mình.
"Tôi nói thật!" Nam nhân đột nhiên ngồi dậy, nín thở nói: "Các cậu nghe xem!"
Mọi người thấy thần sắc hắn không giống làm bộ, trái tim tất cả đều bang bang loạn nhảy dựng lên, chỉ ngưng thần nín thở nghiêng tai đi nghe ——
Dần dần tiếng súng rõ ràng liên tiếp vang lên, làm cho tất cả bọn họ đều kinh sợ! Mở to hai mắt nhìn không dám tin tưởng! Ngay sau đó chính là một trận mừng như điên! Vừa rồi tất cả mọi người còn kiệt sức, nản lòng bây giờ đều từ trên mặt đất đứng lên.
Tiếng súng thập phần dày đặc, hơn nữa thực rõ ràng tiếng súng kia càng ngày càng gần bên này, trong đó còn kèm theo âm thanh người nói chuyện cùng với âm thanh dị năng công kích.
Lục Gia Tử bước nhanh đi đến vách tường bên kia nơi âm thanh truyền đến, nghiêng tai qua.
Chỉ nghe được một đạo âm thanh nhẹ nhàng lớn tiếng kêu lên:
"Các anh em chị em! Lại làm xong một đơn này chúng ta liền có thể trở về căn cứ! Mấy con cá lớn cuối cùng này đừng làm cho chúng nó chạy thoát!"
Sau đó chính là âm thanh mồm năm miệng mười đồng tình.
Nghe âm thanh tựa hồ là từ dưới lầu truyền đến, âm thanh lại là thiên chân vạn xác cũng không phải ảo giác sinh ra trước tuyệt vọng.
Lục Gia Tử chỉ cảm thấy tinh thần rung lên, e sợ bọn họ bỏ qua nơi này, vội vàng dẫm lên tạp vật bò lên trên chiếc cửa sổ nhỏ hẹp hô to với bên ngoài: "Cứu mạng! Nơi này có người bị vây ở bên trong!"
"Anh Tiểu Hạ! Bên trên có người!" m thanh một cô bé thanh thúy vang lên.
"Tiểu đội 3 chú ý! Phòng bên phải lầu 3 có người sống sót, các cậu đi lên giúp bọn họ giải vây trước đi!"
"Thu được, thu được!"
"Người bên trên nghe! Chúng tôi lập tức sẽ đi lên cứu các anh! Hãy cầm cự!"
Lục Gia Tử nghe được bên kia đáp lại liền an tâm.
"Đội trưởng mau tới! Nơi này không chịu đựng nổi nữa!" Đúng lúc này, những người khác hô lên với Lục Gia Tử!
Lục Gia Tử vừa quay đầu, liền nhìn thấy con tang thi biến dị ở cửa đang tiến vào, còn có một con thò đầu vào từ phía trên, những người khác đều đang ở cửa dùng toàn bộ sức lực lấp kín cửa, không cho con tang thi biến dị kia chen vào trong. Một đám sắc mặt đỏ lên, ngăn cản thập phần cố hết sức.
Lục Gia Tử từ trên đống tạp vật nhảy xuống, cầm theo dao tiến lên chém con tang thi kia! Con tang thi bị chém đến kêu ngao ngao, lại là chết cũng không chịu quay đầu lui nửa bước, thậm chí còn cứng rắn chen vào trong vài phần! Cái đuôi thò vào đâm mạnh về phương hướng Lục Gia Tử! Lục Gia Tử tránh trái tránh phải, không dám để cái gai nhọn kia đến gần người.