Tầm mắt thanh niên kia dừng ở trên cánh tay hắn, sau đó đột nhiên chau mày cầm lấy tai nghe gắn ở bên mặt nói: "Lầu 3 phát hiện hai người bị lây nhiễm virus biến dị."
Lục Gia Tử bỗng nhiên cả kinh, vừa cúi đầu, quả nhiên liền nhìn thấy trên cánh tay trái của chính mình có một miệng vết thương tầm mười centimet, nhất định là vừa rồi bị móng tay bén nhọn của con tang thi biến dị kia cào trúng —— quay qua bên kia nhìn, Vương Phong đang nằm trên mặt đất gian nan nhìn về phía bên này, một đạo vết thương trên cổ đã biến thành màu đen, đầy mặt chua xót. Anh nói đây là cái mệnh gì? Thật vất vả mới chờ được cứu viện, lại vẫn không thể sống để rời khỏi căn phòng tạp vật này.
Nghe nói căn cứ thủ đô bên kia đã sớm nghiên cứu chế tạo ra được thuốc giải độc virus biến dị. Nhưng nơi này lại không phải thủ đô, sao có thể kiếm được thuốc giải độc.
Sắc mặt Lục Gia Tử trắng bệch, trong ánh mắt mang theo một tia tuyệt vọng và kiên quyết: "Anh bạn trẻ này, làm ơn giúp tôi một chút, phiền toái anh chém cánh tay này của tôi đi." Hắn vẫn còn có một tia may mắn, nói không chừng virus còn chưa có lan tràn đến địa phương khác. Như là Vương Phong, vết thương ở nơi đó là hoàn toàn không cứu được.
Ai biết cậu thanh niên trẻ kia vừa nghe Lục Gia Tử nói lại cười, trong lòng Lục Gia Tử đang như có lửa đốt, thấy hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười, trong lòng một trận quái dị. Sau đó thanh niên kia liền cười nói với hắn: "Tính anh vận khí tốt, gặp được chúng tôi!"
Lục Gia Tử đang không biết lời này của hắn là có ý gì.
Liền nghe thấy một đạo giọng nữ thanh thúy từ cửa truyền đến: "Người sống sót bị thương ở đâu?"
Thanh niên chỉ chỉ Lục Gia Tử lại chỉ chỉ Vương Phong trên mặt đất, nói: "Chính là hai người này!"
Cô gái đi vào đại khái tầm mười sáu, mười bảy tuổi, sau đầu buộc một cái đuôi ngựa, mặc quần áo giống thanh niên, tiến vào phòng liền đặt cái rương nhỏ trên tay xuống mặt đất, sau đó bay nhanh lấy ra một cái ống tiêm và một ống dược màu lam, giơ kim đi tiêm cho Vương Phong bên kia trước, trực tiếp cắm vào mạch máu chỗ cổ hắn, Vương Phong chung quanh đều tê mỏi, kim đâm vào cũng không cảm thấy đau, ngoài miệng còn hỏi: "Cô gái, cô tiêm cái gì cho tôi vậy?"
Cô gái nhỏ lạnh nhạt nói: "Tiêm thuốc bảo mạng cho anh." Sau khi tiêm xong lại thay đổi một kim khác đứng lên đi tới bên Lục Gia Tử.
Kỹ thuật của cô gái hiển nhiên thập phần thành thạo, hạ châm nhanh, chuẩn, đôi mắt không chớp một chút.
"Đây là thuốc giải độc virus biến dị?" Lục Gia Tử không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy." Cô gái thuận miệng trả lời.
Thanh niên lộ ra một hàm răng trắng, nói: "Tuệ Tuệ. Thủ pháp tiêm của em càng ngày càng lợi hại."
"Quen tay hay việc." Cô gái hiển nhiên thập phần thân thuộc với hắn, sửa lại vẻ lạnh lùng khi đối diện cùng Vương Phong và Lục Gia Tử, trên mặt lộ ra một tia đắc ý.
"Chờ em trở lại căn cứ, hẳn là có thể được ở lại bệnh viện đi?"
"Không biết đâu, hiện tại cạnh tranh kịch liệt như vậy." Cô bé nói, lại nhướng mày nói: "Nhưng em cũng thực thích loại sinh hoạt hiện tại này."
"Đừng! Lần này chúng ta trở về ít nhất sẽ ở căn cứ ba tháng, nếu em không ở kia có ý tứ gì chứ!" Nam thanh niên nóng nảy: "Đội trưởng lần này của chúng ta là anh rể của Lưu bộ trưởng bệnh viện. Đội trưởng là người rất tốt, hay anh đi cửa sau giúp em một chút?"
"Được rồi. Anh có thấy mất mặt không!" Cô gái vẻ mặt sùng bái nói: "Bộ trưởng Lưu Hân chính là thần tượng của em! Em muốn lấy chị ấy làm chuẩn, hiện tại vừa lúc là em đi làm phong phú kinh nghiệm, anh đừng quấy rối!"
Thanh niên nghe cô nói như vậy cũng có vài phần bội phục, nói: "Lưu Hân kia cũng chỉ lớn hơn em một, hai tuổi đi? Hiện tại đã là bộ trưởng bệnh viện. Chị cô ấy còn là trưởng quân đoàn phụ nữ chúng ta. Cũng rất giỏi."
"Kia đương nhiên." Cô gái một bên thu thập hòm thuốc một bên nói: "Bộ trưởng là do chính Cao viện trưởng thân thủ dạy ra!" Sau đó cầm theo hòm thuốc nói: "Em đi trước! Anh mang bọn họ lên trên xe băng bó miệng vết thương đi." Sau đó liền cầm theo hòm thuốc nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.