"Đi thôi. Tôi mang anh đi lên xe để người ta băng bó miệng vết thương cho anh một chút." Nam thanh niên liền quay đầu nói với Lục Gia Tử: "Đứng lên được không?"
Lục Gia Tử gật gật đầu, trong đầu lại đang suy nghĩ đoạn đối thoại vừa rồi của thanh niên và cô gái, hắn bắt giữ được thật nhiều tin tức quan trọng.
Nam thanh niên vẫn duỗi tay kéo Lục Gia Tử một phen.
Những người khác đều được mang đi ra ngoài, Lục Gia Tử đi ra khỏi cánh cửa này, trong lòng có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, sau đó liền nhìn thấy trên hành lang đầy thi thể tang thi, đều không ngoại lệ tất cả đã bị đào tinh hạch đi.
Bên ngoài còn có thật nhiều người đi lại mặc bộ đồng phục màu đen giống nam thanh niên, một bộ phận cầm súng, một bộ phận không.
Lục Gia Tử ấn xuống nghi hoặc trong lòng, cùng Vương Phong liếc nhau, cũng nhìn thấy nghi hoặc trong mắt đối phương, hai người trao đổi một ánh mắt, sau đó đi theo thanh niên cùng nhau xuống lầu.
"Đi chậm. Đã chết hai người." Thanh niên vừa xuống lầu liền bỏ lại Lục Gia Tử và Vương Phong đi tới bên nam nhân trẻ tuổi đứng bên xe.
Lục Gia Tử nhìn đoàn xe trước mắt âm thầm kinh hãi, chỉ thấy một con rồng dài ngừng ở phía trước, mười mấy chiếc xe quân tạp cải trang, xe việt dã, xe vận tải lớn, xe buýt, thêm lên cũng có hơn hai mươi chiếc. Mặt sau, trên chiếc xe buýt kia còn có không ít người mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trên xe đều cắm lá cờ hai mặt, một mặt cờ đỏ sao năm cánh, một mặt khác là màu xanh lục mặt trên còn có một vòng lá ôliu, trung gian có hai chữ Lục Châu.
Là đoàn xe di động hay là đoàn xe của căn cứ nào?
Lục Gia Tử và Vương Phong đều ở trong lòng suy đoán đoàn xe thoạt nhìn thực lực vô cùng không tồi này rốt cuộc là lai lịch gì.
"Hai người bị thương đâu?" Nam nhân trẻ tuổi hỏi.
"Ở phía sau!" Thanh niên xoay người chỉ chỉ Lục Gia Tử và Vương Phong bên này.
Ánh mắt của nam nhân trẻ tuổi kia liền nhìn lại đây, hai bên đều sửng sốt.
Vương Phong nhíu mắt, kinh ngạc nói: "Ai! Đây không phải......"
Lục Gia Tử cũng nhận ra người nọ.
Hai người đi qua, nam nhân trẻ tuổi kia ban đầu trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, nhìn thấy hai người cũng có hơi chút kinh ngạc, gỡ xuống điếu thuốc trong miệng, kẹp ở trong tay, kinh ngạc nói: "Ai? Là các anh?" Hiển nhiên cũng có ấn tượng với hai người.
Nam nhân mặc quần áo màu đen lại đúng là Hạ Dữ hơn một năm trước đã từng có thời gian ở chung ngắn ngủi. Nếu hỏi Lục Gia Tử sao còn nhớ rõ hắn, đó chính là bởi vì hắn khi đó đi cùng Cố Ninh.....Mà Hạ Dữ có thể nhận ra Lục Gia Tử, cũng là vì Cố Ninh.
Lục Gia Tử theo bản năng nhìn bốn phía, liếc mắt một cái nhìn lại, tất cả đều là người mặc đồng phục màu đen, lại không nhìn thấy cô gái tóc vàng kia.....
Vương Phong lại là thập phần kinh ngạc: "Sao cậu ở chỗ này? Những người trước kia ở cùng cậu đâu? Đội trưởng Quý còn cả cô gái nhỏ tóc vàng nữa——"
Trong lòng Lục Gia Tử vừa động, cũng đi theo nhìn về phía Hạ Dữ, trong lòng không nhịn được có chút khẩn trương, sợ nghe được tin tức gì không tốt.
Hạ Dữ nhếch miệng cười, nói: "Đều ở thủ đô."
"Vậy sao cậu chạy tới nơi này?" Vương Phong tò mò hỏi.
Hạ Dữ nói: "Chúng tôi từ căn cứ Lục Châu ở thủ đô tới đây, một đường đi về hướng nam, dọc theo đường đi ngoại trừ giết tang thi, còn tìm người sống sót cần trợ giúp. Đã ra ngoài hơn hai tháng, đây là trạm cuối cùng của chúng tôi, hiện tại liền chuẩn bị về thủ đô. Các anh hiện tại là…?" Hắn không nhắc tới trấn nhỏ Hà Lan giống thế ngoại đào nguyên kia. Nếu hai người bọn họ đã chạy đến nơi đây, nói vậy trấn nhỏ Hà Lan cũng đã bị tang thi đến thăm.
"Chúng tôi hiện tại không có địa điểm cố định. Nếu được, chúng tôi có thể cùng các anh đi đến thủ đô không?" Lục Gia Tử nghe Hạ Dữ nói xong, sau đó trong lòng cũng đã có quyết định.
"Đương nhiên. Căn cứ Lục Châu hoan nghênh các anh!" Hạ Dữ cười nói.
Vương Phong nói: "Chúng tôi còn có đồng bạn khác, đại khái hơn hai mươi người."