"Vậy cùng tiếp nhận bọn họ đến đây đi." Hạ Dữ sảng khoái nói. Sau đó nói với thanh niên vừa rồi: "Chu Bân, cậu kêu một đội người cùng bọn họ đi tiếp người trở về, chúng tôi ở chỗ này chờ hội hợp cùng các cậu."
"Hai người các anh trước đi sang bên kia băng bó miệng vết thương một chút đi." Hạ Dữ nhìn vết thương trên cánh tay Lục Gia Tử còn có trên cổ Vương Phong, nói.
Vì thế hai bên tạm biệt.
"Xem ra bọn họ sống tốt hơn so với chúng ta rất nhiều." Vương Phong cười khổ nói với Lục Gia Tử: "Sớm biết vậy lúc trước đã cùng bọn họ đi đến thủ đô."
Đây tự nhiên là nói giỡn, lúc trước trấn nhỏ Hà Lan giống như thế ngoại đào nguyên, căn cứ thủ đô sinh tử chưa biết, bọn họ đương nhiên sẽ không đi theo Cố Ninh bọn họ. Chỉ là thấy Hạ Dữ trong ba năm ngắn ngủn, khí chất cả người đã cách biệt một trời một vực, không khỏi có chút tò mò căn cứ Lục Châu trong miệng hắn rốt cuộc là địa phương như thế nào.
Địa phương băng bó miệng vết thương là một chiếc xe buýt, bọn họ vừa lên xe liền đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy chỗ ngồi bên trong xe buýt đều được dỡ xuống, thay thế chính là từng chiếc giường đơn cố định, tận cùng bên trong còn có mấy người vây quanh trên một cái giường đánh bài, nghe được động tĩnh cũng chỉ là quay đầu nhìn bên này một cái liền tiếp tục chơi. Những người này trên người đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo vết thương.
Bên trong có ba hộ sĩ trẻ tuổi mặc áo bào trắng, hai người đang ở bên kia giúp người khác xử lý miệng vết thương.
Một người khác thấy hai người bọn họ lên xe, liền hô: "Lại đây đi!"
Miệng vết thương rất nhanh đã được băng bó xong.
Hộ sĩ đưa hai viên thuốc cho bọn họ, lại đổ hai ly nước, sau đó nói: "Uống thuốc đi, giúp miệng vết thương giảm nhiệt và khép lại. Miệng vết thương qua hai ngày sẽ tốt."
Vương Phong nhìn thuốc trong lòng bàn tay, vẫn không nhịn được hỏi: "Thuốc này bán thế nào?"
Hộ sĩ hiển nhiên đã nghe quen câu hỏi như vậy, sau đó nói: "Yên tâm đi, đây là miễn phí cho các anh." Lại nói: "Chỗ nằm nơi này không nhiều lắm, hai người các anh chỉ bị vết thương nhỏ, không cần ngủ giường bệnh. Đi ra bên ngoài tìm người an bài cho các anh đi." Sau đó liền đuổi người.
Hai người xuống xe, nghi hoặc càng sâu. Dược vật ở hôm nay chính là đáng giá có thể so với tinh hạch. Lại có thể liền tùy tùy tiện tiện như vậy cho bọn họ, còn xử lý miệng vết thương cho bọn họ, cái gì cũng chưa đòi bọn họ trả. Đoàn xe này, nói đúng ra là căn cứ Lục Châu này, rốt cuộc là cái địa vị gì?
Những người khác rất nhanh liền đến đầy đủ.
Nếu Cố Ninh ở đây, sẽ phát hiện trong đội ngũ này gần như đều là người quen.
Bùi Kính, Nhan Ngọc, còn có Phương Lâm trấn nhỏ Hà Lan, còn có...... Tưởng Du.
Người đến đông đủ, Hạ Dữ lập tức liền hạ lệnh cho đội ngũ quay đầu, xuất phát đi thủ đô, rời căn cứ hơn hai tháng, trong đội ngũ thật nhiều người để lại vợ con ở căn cứ đều nóng lòng về nhà.
Thời điểm đi tình hình giao thông trên đường bọn họ đều đã thăm dò rõ ràng, khi trở về, tốc độ tự nhiên liền nhanh hơn, chỉ mất một ngày đã đến mục đích địa.
Trải qua một năm, bản đồ căn cứ Lục Châu mở rộng quả thực làm căn cứ thủ đô không theo kịp.
Diện tích so với một năm trước ước chừng mở rộng hơn năm lần!
Dân cư của căn cứ Lục Châu cũng đạt tới 150 vạn! So với tổng số dân cư của ba căn cứ thủ đô còn nhiều hơn, trên thực tế bởi vì phúc lợi đãi ngộ của căn cứ Lục Châu quá tốt, cho nên căn cứ thủ đô vì giữ lại người, chỉ có thể cắn răng cũng tăng phúc lợi đãi ngộ của căn cứ lên.
Căn cứ Lục Châu chỉ tính dị năng giả đã có một vạn người! Tổng số dị năng giả của ba căn cứ thủ đô lại chỉ là 3000.