Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 238

Trong mắt Đổng Xương Cường chỉ còn lại mình Đỗ Long, y biết những tiếng hoan hô xung quanh tuyệt đối không phải dành cho y. Cảm giác thất bại trước đây chưa từng có khiến Đổng Xương Cường hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán, y chỉ biết ra sức tấn công điên cuồng về phía Đỗ Long. Tuyệt chiêu đã xuất hiện liên tục nhưng rõ ràng vẫn không thể đánh tới người Đỗ Long. Ngược lại, vì bị Đỗ Long tóm được sơ hở mà liên tục bị hắn đánh ngã lật người.

- Đổng Thiếu, đừng đánh nữa…

Bọn người Lư Hạo Vũ nhân cơ hội Đổng Xương Cường bị Đỗ Long đánh ngã liền ôm lấy y khuyên nhủ. Đổng Xương Cường lại ra sức vùng tay khỏi bọn họ, hai mắt đỏ bừng kêu lên:

- Chuyện của ta các ngươi đừng quản! Ta hôm nay không thể không trừ khử hắn!

Sau khi nghe được lời này của Đổng Xương Cường, Đỗ Long mặt lạnh như băng. Khi Đổng Xương Cường lại một lần nữa xông tới phía hắn, Đỗ Long quay lại một quyền, hai nắm tay cùng va chạm trên không. Đổng Xương Cường kêu a một tiếng đau rống lên, trong khi còn chưa kịp có phản ứng gì, hai tay Đỗ Long đã dùng lực vặn lấy cổ tay y. Đổng Xương Cường không sao chống cự được liền bị hắn vặn ngược tay ra sau. Đỗ Long nắm gọn tay Đổng Xương Cường, đá chân vào đầu gối Đổng Xương Cường, Đổng Xương Cường liền quỳ gối thẳng hướng Bạch Nhạc Tiên.

Bạch Nhạc Tiên kích động mặt đỏ bừng, bàn tay sắp bị bóp nát rồi. Bọn người Lư Hạo Vũ muốn xông lên cứu người, Đỗ Long hét một tiếng nhấc tay Đổng Xương Cường lên, y lập tức hét lên thảm thiết. Bọn người Lư Hạo Vũ liền không dám tiếp tục xông lên. Lư Hạo Vũ lớn tiếng quát:

- Đỗ Long, cậu mau buông tay, cậu có biết anh ta là ai không?

Đỗ Long cười nhạt nói:

- Tôi không muốn biết y là ai. Nếu biết được tôi sẽ thay ba y nghiêm khắc dạy dỗ. Vương Quốc Vượng, mọi người mau đi đi, tránh bọn họ lát nữa sẽ hối hận.

Vương Quốc Vượng hiện giờ cũng đã sợ rồi. Y đột nhiên quỳ xuống dập đầu một cái với Đỗ Long, sau đó kéo các anh em đồng nghiệp của y rời đi. Đối với Vương Quốc Vượng mà nói, Đỗ Long thay y mở miệng ác độc còn ân trọng như núi hơn so với việc cứu y một mạng.

Sau khi Vương Quốc Vượng đi, Đỗ Long điểm vài cái trên người Đổng Xương Cường rồi mới buông tay ra, lui trở lại bên cạnh Bạch Nhạc Tiên. Đổng Xương Cường chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, oán giận trừng mắt nhìn Đỗ Long, nhờ sự dìu đỡ của bọn người Lư Hạo Vũ tiến vào mặt tiền công ty chạm khắc gỗ mỹ nghệ Hạo Nhiễm…

Đỗ Long nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang gào thét đi tới, hắn liền vội vàng kéo tay Bạch Nhạc Tiên, nhẹ giọng nói:

- Mau đi thôi, nếu không sẽ không thể đi được nữa.

Bọn Đỗ Long ba người liền nhanh chóng rời khỏi trong tiếng hoan hô của quần chúng, không lâu sau Uẩn Cảnh Huy gọi điện thoại tới, y giận dữ hét trong điện thoại:

- Đỗ Long! Cậu làm sao vậy, con trai của Trưởng ban tuyên giáo Thành ủy mà cậu cũng dám đánh!

Đỗ Long khẽ cười nói:

- Trưởng phòng Uẩn, tôi cũng không biết y là con trai của Trưởng ban tuyên giáo, hơn nữa… là y cầu xin tôi đánh mà, đấy là y muốn ăn đòn, tại sao lại có thể trách tôi chứ? Bên cạnh có rất nhiều người đã nhìn thấy, lại còn quay cả video, không tin anh có thể hỏi thử bọn họ.

Uẩn Cảnh Huy hít vào một hơi rồi hạ giọng nói:

- Nghe nói… có ba người đánh nhau, trong đó còn có một nữ cảnh sát xinh đẹp?

Đỗ Long cười nói:

- Trưởng phòng Uẩn thật sự đã nhìn rõ mọi việc, tôi thật ra cũng không muốn quản chuyện xấu này, chỉ có điều nữ cảnh sát kia dựa vào sự căm phẫn và ý thức trách nhiệm muốn cứu Vương Quốc Vượng ra. Kết quả lại bị những người kia sỉ nhục, ẩu đả. Tôi quả thực nhìn không được đành phải ra tay…

Bạch Nhạc Tiên nhẹ nhàng véo Đỗ Long một cái, Uẩn Cảnh Huy nghe những lời của Đỗ Long thầm thở phào nhẹ nhõm. Có Bạch đại tiểu thư ở hiện trường chống đỡ cho Đỗ Long, như vậy việc Đỗ Long đánh con trai của Trưởng ban tuyên giáo có thể dễ xử lý rồi, tự mình chỉ cần ra mặt một chút, sau lưng tự nhiên sẽ có người nhẹ nhàng hóa giải sự việc.

Sau khi Đỗ Long tắt điện thoại, Bạch Nhạc Tiên lập tức nghiêm mặt nói:

- Đỗ Long, trong khi tài sản, tính mạng của dân chúng bị đe dọa, lại không thể kiên trì làm theo nguyên tắc của người cảnh sát, rút lui trước thế lực gian ác trước mặt, anh thực sự làm em thất vọng.

Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:

- Anh không phải là luôn làm em thất vọng sao? Thất vọng thêm một lần nữa cũng không có gì to tát, huống chi…em thật sự cho rằng anh rút lui sao? Vậy anh phải biểu thị sự thất vọng với em rồi.

Bạch Nhạc Tiên ngẩn người ra, Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Là Đỗ Long kêu tôi tới giúp cô đó.

Bạch Nhạc Tiên liếc mắt nghiêng nhìn Đỗ Long nói:

- Anh ta có ý tốt như vậy sao?

Đỗ Long khẽ thở dài nói:

- Quan lớn một cấp ép chết người, Trưởng phòng Uẩn đã lên tiếng kêu anh không được quản chuyện người khác, anh có thể làm thế nào đây? Anh cũng không có… chỉ có thể động não nghĩ biện pháp, cái này gọi là tạm lánh đi, chứ không phải là rút lui.

Dưới sự uy hiếp của Bạch Nhạc Tiên, cuối cùng Đỗ Long nhẫn nại không nói. Bạch Nhạc Tiên suy ngẫm một lát rồi nói:

- Hóa ra là em bị anh lợi dụng rồi, tuy nhiên kiểu lợi dụng này em có thể chấp nhận được. Nhưng mà sau này tốt nhất là nên nói với em một tiếng trước, bằng không nếu em thực sự nổi giận với anh thì làm thế nào?

Đỗ Long nịnh nọt nói:

- Anh nhìn người rất chuẩn, em trời sinh vốn tính nghĩa hiệp, làm sao có thể nhìn người hoạn nạn mà không để ý chứ?

Bạch Nhạc Tiên cười mỉm nói:

- Hiện giờ miệng ngọt cũng vô dụng, cái tên biệt danh mà anh gọi em khó nghe như vậy, em cần phải ghi nhớ anh cả đời, anh đừng có tùy tiện chia làm hai câu sẽ lộn xộn.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, không có tiếp lời cô mà nói:

- Mọi người tra xét cả đêm đã tìm được manh mối gì rồi?

Nói đến chủ đề chính, Bạch Nhạc Tiên cũng thu lại điệu cười xấu xa, có chút mất mát nói:

- Mất trắng một đêm bận rộn, không tra ra được cái gì…

Hóa ra đã mấy ngày Bạch Nhạc Tiên không nói chuyện với Đỗ Long. Tối qua ma xui quỷ khiến cô lại gọi điện thoại cho Đỗ Long, nhưng lại không có ai nghe máy, trằn trọc tìm được Thẩm Băng Thanh mới biết bọn họ đang điều tra một vụ án. Vụ án chưa điều tra rõ, Đỗ Long lại lười biếng chạy. Bạch Nhạc Tiên xung phong nhận việc giúp đỡ Thẩm Băng Thanh điều tra án. Thẩm Băng Thanh cũng không cự tuyệt cơ hội này, hai người cùng bận rộn cả một đêm, kết quả không điều tra ra được cái gì.

Đỗ Long thoáng kinh ngạc hỏi:

- Chiếc BMW rõ ràng như vậy, lại tra không được hướng đi sao?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tôi mời người ở cục Giao thông tra giúp, bọn họ nói chiếc xe kia trên đường rời khỏi thành phố, sau khi qua trạm thu phí cũng không tìm được nữa. Tuy camera của trạm thu phí đã chụp được người đàn ông đang lái xe, nhưng hình ảnh rất mờ, đặc trưng cụ thể về người đàn ông kia cũng đều không có.

Đỗ Long cười nói:

- Xem ra là đã chạy về nông thôn ẩn nấp rồi. Mọi người đã điều tra người cuối cùng Lư Hạo Nhiễm tiếp xúc là ai, thời gian và địa điểm rõ ràng chưa?

Thẩm Băng Thanh cười khổ lắc đầu nói:

- Nhà họ Lư giấu kín như bưng về chuyện của Lư Hạo Nhiễm, dường như còn là cấm kỵ, tôi không điều tra được gì từ chỗ bọn họ. Sáng nay muốn tìm người của công ty Hạo Nhiễm thử hỏi chút, kết quả như cậu đã nhìn thấy.

Đỗ Long nói:

- Cái này bận rộn cả một đêm hả?

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Với thân phận của Lư Hạo Nhiễm, nơi gã có thể đi trong đêm hôm khuya khuắt không nhiều. Em cùng Thẩm Băng Thanh đem ảnh của Lư Hạo Nhiễm đi từng nhà tìm kiếm. Kết quả cuối cùng chúng em tìm được một người đàn ông, lại còn tìm được nhà anh ta. Nhưng điều tra đi điều tra lại cũng không có thời gian gây án của người đàn ông kia, ngược lại còn khiến vợ chồng nhà người ta bất hòa cãi nhau ầm ĩ…

Nghe Bạch Nhạc Tiên nói nửa đêm vào lục soát nhà người ta, hại vợ chồng nhà người ta cãi nhau muốn ly hôn, Đỗ Long nhịn không nổi cười ha hả. Bạch Nhạc Tiên cũng cảm thấy việc này rất hồ đồ, bản thân cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng thật ra không trách Đỗ Long.

Đỗ Long cười đủ rồi mới nói:

- Xem nào, hai người điều tra cả đêm cũng không điều tra ra cái gì. Tôi ngủ một giấc có khi lại có thể nghĩ ra biện pháp mới, đó là kết hợp lao động và nghỉ ngơi duy trì suy nghĩ tỉnh táo…
Bình Luận (0)
Comment