Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 239

- Khoác lác!

Bạch Nhạc Tiên rất khinh thường lời nói của Đỗ Long:

- Anh có thể có biện pháp mới gì chứ, không phải là vỗ mông nghĩ ra cách chứ?

Đỗ Long cười nói:

- Thiên tài cho dù vỗ mông nghĩ ra biện pháp thì cũng hơn gấp mười lần kẻ ngốc nghếch, em không tin đúng không? Hôm nay nếu anh có thể thuận lợi tìm được hung thủ và bắt về, em sẽ nói thế nào? Có dám đánh cược với anh một lần không?

Bạch Nhạc Tiên xoay chuyển ánh mắt, dường như đang tính toán cái được mất, cuối cùng cô nói:

- Cược thì cược, tuy nhiên cơ sở đánh cuộc dựa trên manh mối anh tìm được, chứ không phải thông qua người quản lý mà tìm được manh mối khác.

Đỗ Long cười nói:

- Được, vậy đánh cược cái gì đây?

Bạch Nhạc Tiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Ai thắng có thể yêu cầu người thua làm một việc hoặc có thể nói một bí mật. Thấy thế nào, có dám đánh cược với em không?

Đỗ Long cười nói:

- Đây có gì mà không dám cược chứ, chỉ sợ đến lúc đó có người đổi ý thôi… Thẩm Băng Thanh, cậu cược hay không?

Thẩm Băng Thanh không hề dính vào, nói:

- Lần trước vẫn thiếu nợ cậu một việc chưa làm, tôi không dám đánh cược với cậu nữa rồi.

Bạch Nhạc Tiên ngẫm nghĩ một lúc thấy có chút không thích đáng, cô vội vàng bổ sung:

- Đồng ý thua cuộc. Tuy nhiên, bất luận là việc cần làm hay bí mật cần nói cũng cần phải phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức.

Đỗ Long cười nói:

- Xem ra chưa bắt đầu mà đã có người bắt đầu sợ hãi rồi. Yên tâm đi, coi như anh thắng thì cũng sẽ không bắt em làm những chuyện gì quá đặc biệt đâu.

- Không quá đặc biệt? Vậy thì là quá bình thường rồi?

Bạch Nhạc Tiên liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái. Trong ánh mắt ngoài trừ sự lo lắng không yên, dường như còn mang theo chút chờ mong…

Thẩm Băng Thanh dừng lại đợi đèn đỏ ở một ngã tư đường, y hỏi:

- Đừng có phí lời, nói tôi biết nên đi đâu, nên quay đầu thì quay đầu, nếu không đợi tới ngã tư tiếp theo sẽ không biết phải lượn quanh bao xa đâu.

Đỗ Long cười nói:

- Đi tới nhà Lư Hạo Nhiễm.

- Nhà Lư Hạo Nhiễm?

Bạch Nhạc Tiên và Thẩm Băng Thanh đều bắt đầu nghi hoặc. Đỗ Long cười mỉm không hề giải thích gì, mãi tới khi bọn họ đến khu chung cư kia, Đỗ Long kêu Thẩm Băng Thanh đỗ xe cảnh sát trước cửa khu chung cư, ba người trực tiếp đi tới phòng điều khiển.

- Chẳng lẽ hung thủ là bảo vệ khu chung cư?

Bạch Nhạc Tiên sửng sốt nói thầm, Đỗ Long mỉm cười nhìn cô một cái. Bạch Nhạc Tiên lập tức hiểu ra mình đã đoán nhầm, cô vội vàng cứu chữa:

- Em đùa giỡn chút không được sao? Ai mà biết anh cần xem video chứ.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Video không phải là hôm qua chúng ta đã xem rồi sao?

Đỗ Long nói:

- Hôm qua đã xem nhưng chưa xem cẩn thận. Tối qua khi tôi đi ngủ đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, đây chính là lợi ích của việc nghỉ ngơi, có thể giúp người ta nhớ ra những việc đã quên. Nhìn hai ngươi thức trắng đêm, mắt đỏ ngầu lên, buổi chiều làm sao có thể làm việc được chứ?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tôi vẫn còn chịu được, sẽ không làm lỡ việc.

Bạch Nhạc Tiên lại nói:

- Nếu anh có thể nhanh chóng phá án, em có thể sớm về nhà nghỉ ngơi, a… thật sự có chút mệt mỏi rồi…

Ba người tiến vào phòng điều khiển của khu chung cư, nói rõ ý đồ với bảo vệ bên trong. Hôm qua bảo vệ đã gặp bọn họ, cho nên lập tức đem đoạn video tối qua ra, bọn người Đỗ Long liền xem lại cẩn thận.

Sau khi xem lại mấy lần đoạn video ra vào của chiếc BMW màu đỏ kia, Thẩm Băng Thanh nghi ngờ nói:

- Tôi không có phát hiện gì mới, hai người có thấy gì không?

Đỗ Long nói:

- Bản thân chiếc BMW không có vấn đề gì, có điều… khu chung cư có bao nhiêu cửa ra vào? Đều lắp camera chứ? Nhờ anh đem toàn bộ video trong khoảng thời gian chiếc BMW vào ra mang tới cùng phát một lúc.

Người bảo vệ này dùng phương pháp trung bình đem tổng cộng số video quay được từ sáu chiếc camera phát ra.

Khi xem hết lần thứ hai, mặt Đỗ Long lộ ra vẻ tươi cười. Bạch Nhạc Tiên và Thẩm Băng Thanh có lẽ thật sự đã mệt mỏi vì thức đêm mà không thu hoạch được gì. Bạch Nhạc Tiên nhìn Đỗ Long còn muốn xem tiếp lần thứ ba, cô không kìm nổi nói:

- Đỗ Long, khi xem em đã ngủ mất rồi, anh rốt cuộc đã nhìn ra cái gì rồi?

Đỗ Long mỉm cười nói:

- Hai người có phát hiện ra không… sau khi chiếc BMW đi vào, một chiếc xe bánh mì gần như theo sát cũng tiến vào sau? Loại xe đểu này chỗ nào cũng có, mọi người xem cũng sẽ không thấy có gì kỳ lạ, nhưng nếu dùng kinh nghiệm bản thân tôi trải qua thì chiếc xe bánh mì này giống như cơn ác mộng vậy…

Đỗ Long nhớ tới bản thân khi ở huyện Võ Khê đã hai lần bị xe bánh mì bao vây chặn đánh, hắn thổn thức nói:

- Bảo vệ, chiếc xe bánh mì này có phải là xe của chủ sở hữu khu chung cư này không?

Bảo vệ tra xét tài liệu một lát rồi nói:

- Không, đó không phải là xe của ông chủ chúng tôi.

Đỗ Long ồ lên một tiếng rồi nói:

- Vậy thật là kỳ lạ, nửa đêm một chiếc xe bên ngoài tới có việc gì? Giúp tôi kiểm tra một chút, xem chiếc xe này khi nào rời đi.

Bảo vệ khẳng định nói:

- Chiếc xe này dừng xe bên đường trước cửa nhà ông chủ, mãi tới chiều hôm sau mới rời đi. Khi nãy tôi kiểm tra có phát hiện bản ghi chép khiếu nại của chủ sở hữu, cho nên sẽ không có sai sót gì.

Trên mặt Đỗ Long nở nụ cười chiến thắng, hắn nhìn lại Bạch Nhạc Tiên nói:

- Cô xem, đây chính là manh mối mà tôi vỗ mông tìm thấy, còn đợi gì nữa? Đầu tiên hãy gọi điện thoại đi điều tra biển số chiếc xe này, sau đó điều tra chiếc xe này đã đi đâu, khẩn trương đi làm việc đi!

Đối với phát hiện của Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên và Thẩm Băng Thanh không nói lời nào. Chiếc xe bánh mì cùng theo vào với chiếc BMW kia bọn họ đều nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy không chỉ một hai lần, bọn họ sửng sốt không nhìn ra được cái gì, nhưng Đỗ Long lại có thể nhìn ra được vấn đề. Đây quả thực không muốn phục cũng không được.

Bạch Nhạc Tiên rất nhanh liền điều tra ra manh mối về biển số xe:

- Vô dụng, biển số xe là giả, một chiếc xe nhái biển số. Đây là vỏ se, xe thật là chiếc xe Trường An, chiếc này rõ ràng là Ngũ Lăng.

Đỗ Long không hề lưu tâm cười nói:

- Không sao, hồ ly một khi đã lộ đuôi ra thì sẽ không thoát khỏi sự truy lùng của thợ săn giỏi.

Nhìn thấy thần thái tự tin của Đỗ Long, dường như trên đời này không có chuyện gì làm khó được hắn, Bạch Nhạc Tiên đột nhiên cũng tràn đầy sự tự tin.

Không lâu sau Thẩm Băng Thanh nhận được hồi báo của cục Giao Thông. Chiếc xe bánh mì kia sau khi rời khỏi khu cư xá vào ngày hôm sau, cuối cùng đã xuất hiện ở vị trí đặt camera của cục Giao thông, đó là một ngã tư đường gần khu sinh sống. Theo hướng đi của chiếc xe này, có thể thấy việc nó đi vào một khu vực như vậy là không nghi ngờ gì.

Sau khi có manh mối, Bạch Nhạc Tiên và Thẩm Băng Thanh dường như đều quên hết sự mệt mỏi của cơ thể. Bọn họ tinh thần tăng gấp trăm lần cùng Đỗ Long đi tới khu sinh sống kia. Cầm ảnh chụp chiếc xe bánh mì kia với biển số nhái phân công nhau đi điều tra.

Rất nhanh bên phía Bạch Nhạc Tiên đã truyền đến tin tức, ông chủ của một tiệm ăn nhanh bán mì gạo bên cầu nhận ra chiếc xe và biển số xe kia:

- Chiếc xe này thường xuyên dừng ở gần đây, sau đó đến chỗ tôi ăn mì gạo. Lái xe là một người đàn ông, khoảng chừng ba mươi tuổi, có thể dự đoán ra y sống trong khu cư xá lợi dân ở phía trước không xa.

Bảo vệ của khu cư xá lợi dân xác nhận lời của ông chủ tiệm mì gạo, còn dẫn bọn họ đi tìm chiếc xe kia. Sau khi bọn người Đỗ Long so sánh biển số xe liền phát hiện chiếc xe này chính là xe mà họ đang cần tìm. Trên mặt mọi người đều đầy ắp sự hưng phấn và vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment