Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị

Chương 34

Chung Khâu Duyên khi ấy còn chưa nhận ra rằng, chính sự rối loạn hóc-môn tuổi dậy thì cùng thứ tình cảm không thể gọi tên dành cho Châu Tồn Thú đã khiến dường như có một vùng thời tiết đang trú ngụ trong cơ thể cậu. Cậu ngồi ở vị trí của mình, trĩu nặng như đám mây đen, không có cảm giác thém ăn, cũng chẳng có tâm trạng làm việc gì khác. Cậu lôi thư Châu Tồn Thú đã gửi cho cậu ra đọc một lượt. Tuy Châu Tồn Thú thường xuyên nói bản thân bận rất bận nhưng vẫn hồi âm thư gần như là đúng hẹn, hơn nữa còn rất nghiêm túc trả lời các câu hỏi của Chung Khâu Duyên. Cậu không biết Châu Tồn Thú – người ngay cả thời gian tự học tối thứ Bảy do chính bản thân quy định cũng không nỡ nghỉ – liệu có phải đau lòng lắm không sau khi biết đạt được thành tích kém.

Cậu cũng mới ý thức được mình đã quấy rầy Châu Tồn Thú tới mức nào. Khâu Tuyết Mai luôn nói Chung Khâu Duyên không nhạy bén, hiện tại cậu cảm thấy đúng là như vậy.

Chung Khâu Duyên tựa đầu vào góc bàn, lật giờ lá thư trong tay. Đại Ngư bỗng cướp lấy một lá thư, kêu lên trêu chọc :”Ồ! Ê bạn gái Chung Khâu Duyên gửi thư tình cho nó này!”

Nhóm không tập trung học hành phía cuối lớp bắt đầu nhao nhao. Chung Khâu Duyên bật dậy đuổi theo Đại Ngư, mắng lớn kêu cậu ta trả thư lại cho cậu. Hai người rượt nhau ầm ĩ trên hành lang. Chung Khâu Duyên hổn hển đuổi kịp Đại Ngư ở gần cầu thang rồi lao vào đánh nhau với cậu ta. Tờ giấy viết thư có dòng “Trường Trung học số 1 Thành phố” bị xé thành đôi, vắt vẻo trên tay vịn cầu thang.

Chung Khâu Duyên dừng tay, đẩy Đại Ngư ra, ngồi dựa người vào góc tường, sau đó đột nhiên vùi đầu vào cánh tay bật khóc.

Buổi chiều Đại Ngư dán lại lá thư, trả về ngăn bàn của Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên vẫn đang nằm bò trên bàn của mình, mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.

Tiết thể dục hôm ấy, giáo viên phải đi bồi dưỡng bên ngoài nên đổi thành tiết tự học. Đại Ngư lại chạy tới, nhét hai gói mì giòn vào trong ngăn bàn của Chung Khâu Duyên, bảo: “Tao xin lỗi mà Chung Khâu Duyên.”

Chung Khâu Duyên không ngẩng lên: “Đừng làm phiền tao.”

Lúc Chung Mộng Mộng gọi tới điện thoại di động của Chung Khâu Duyên, đã gần giờ tan học buổi chiều tối hôm thứ Sáu. Chung Khâu Duyên nhấc máy, thều thào hỏi: “Chị lại làm sao vậy?”

Người ở đầu bên kia đè nhỏ giọng, thì thầm: “Là anh.”

Chung Khâu Duyên cầm điện thoại bật người dậy, lao ra khỏi phòng học. Cậu suýt nữa ré lên: “Châu Tồn Thú? Anh! Sao anh lại gọi cho em bằng điện thoại của Chung Mộng Mộng?”

Chung Mộng Mộng ở đầu bên kia nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mau trả em được không, nhỡ giáo viên trông thấy thì tiêu…”

Châu Tồn Thú đè giọng, nói: “Điện thoại của anh bị bố mẹ tịch thu rồi, họ cũng sẽ đưa đón anh tới lớp học thêm thứ Bảy, tạm thời không đến phòng tự học được nữa. Mai thứ Bảy rồi, anh muốn báo em một tiếng.”

Nghe thấy giọng Châu Tồn Thú, không biết vì sao Chung Khâu Duyên lại chợt thấy xót mũi, vành mắt đỏ hoe.

Châu Tồn Thú ở đầu bên kia nói tiếp: “Nhưng tối anh vẫn sẽ tới nhà Ngoại ăn cơm. Chúng ta gặp ở nhà Ngoại được không? Mang theo bài tập của em, anh sẽ kiểm tra.”

Chung Khâu Duyên mãi không nói năng gì, Châu Tồn Thú hỏi: “Có nghe thấy không? Sao không nói gì. Alo, bạn nhỏ Chung Khâu Duyên?”

Chung Khâu Duyên khịt mũi, hỏi: “Anh ơi, anh không sao chứ? Chung Mộng Mộng bảo thành tích của anh tụt dốc.”

Châu Tồn Thú ở đầu bên kia bật cười, nói: “Quào, hạng 18x toàn trường như em mà lo lắng cho anh sao? Tự lo cho bản thân đi.”

Chung Khâu Duyên cũng bật cười. Cậu một tay cầm điện thoại, một tay gẩy gẩy bụi tường trên hành lang, xoay người rồi nói: “Anh ơi, em kể anh nghe, trên trán em nổi cục mụn dậy thì đầu tiên rồi. Mai em cho anh coi.”

Châu Tồn Thú cười nói: “Ghê nha. Nhóc bọ chét của chúng ta sắp lớn thành nhóc đàn ông rồi sao?”

Chung Khâu Duyên vừa cười hì hì vừa dụi mũi. Chung Mộng Mộng không dám nói Châu Tồn Thú nên chỉ đành làu bàu qua điện thoại: “Chung Đô Đô, sao em lắm lời nhảm nhí thế. Mau nói cho xong đi, giáo viên thật sự sắp tới rồi…”

Châu Tồn Thú lặp lại: “Chung Đô Đô?”

Chung Khâu Duyên hét lên: “Ai cơ, ai tên Chung Đô Đô cơ. Chung Mộng Mộng, chị đừng có đặt biệt danh lung tung cho người ta!”

Châu Tồn Thú cười ngặt nghẽo, anh tựa vào lan can hành lang, cười tới mức người rung lên. Chung Khâu Duyên vẫn đang cằn nhằn ở đầu bên kia. Châu Tồn Thú nói: “Được rồi, hẹn gặp thứ Bảy nhé, Chung Đô Đô.”

Sau khi cúp máy, Chung Khâu Duyên vẫn cầm điện thoại đứng ngẩn ngơ ở đó một lúc. Châu Tồn Thú đè giọng thật nhẹ, nhỏ tiếng nói hẹn gặp thứ Bảy. Tốt quá, Chung Khâu Duyên bỗng xoay tròn hai vòng trên hành lang, nhảy lên làm động tác ném rổ rồi hào hứng nhún nhảy vào lớp.

Châu Tồn Thú trả điện thoại cho Chung Mộng Mộng. Chung Mộng Mộng lẩm bẩm: “Kỳ ghê, sao anh lại chơi thân với nhóc ngốc Chung Khâu Duyên đến vậy chứ.”

Khuôn mặt Châu Tồn Thú trở về trạng thái không cảm xúc, nhìn Chung Mông Mộng, nói: “Em ấy không ngốc.”

Anh băng qua cây cầu lửng, trở về tòa nhà phòng học khối 12.

Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, Tề Lan Hương sẽ chờ anh ở cổng chính, Châu Tồn Thú đứng hút thuốc trong nhà vệ sinh trên tầng thượng của khoa Quốc tế. Khi ngồi vào trong xe của Tề Lan Hương, anh bắt đầu cúi đầu cạy da chết trên tay. Lớp da bật lên, máu rỉ từng giọt từ miệng vết thương. Châu Tồn Thú vẫn tiếp tục cạy da chết như thể đang trong trạng thái lo lắng quá mức.

Lúc xe đi băng qua trung tâm thành phố, Châu Tồn Thú hít sâu một hơi rồi ngẩng lên, nói: “Mẹ, bữa tối thứ Bảy con vẫn sẽ ăn ở nhà bà ngoại, con đã hẹn với Ngoại rồi.”

Tề Lan Hương dừng xe trước đèn giao thông, thở dài: “Châu Tồn Thú, con đừng cứ mải chơi nữa đi. Con tưởng còn nhiều thời gian lắm à? Con có biết Tưởng Lãng Ngư thi thử được bao điểm không…”

Phần phía sau Châu Tồn Thú không nghe được chữ nào. Anh chú ý tới máu rỉ ra trong lòng bàn tay, có mùi rỉ sắt, ngửi mùi muốn nôn.

Sau cùng Tề Lan Hương nói: “Ăn cơm xong mẹ sẽ lập tức đón con về.”

Châu Tồn Thú đáp: “Con cảm ơn mẹ.”

Buổi tối, Châu Tồn Thú mở giấy viết thư, viết cho Chung Khâu Duyên:

Bạn nhỏ à, nhiệt độ ngoài trời đã bắt đầu giảm rồi. Biển đếm ngược thời gian tới kỳ thi Đại học ở trường mỗi ngày đều là con số mới. Thật ra thành tích của anh lúc lên lúc xuống cũng không phải chuyện gì lạ thường, trước cũng từng tụt hạng rồi. Thế nhưng mỗi lần sau khi thi bị điểm kém đều rất khổ sở. Phải tập hợp những câu đã làm sai trong đề thi, phải viết rõ nguyên nhân làm sai, phải đốc thúc bản thân không được mắc những lỗi sai ấy nữa. Sau đó, trước kỳ thi tiếp theo, bố mẹ sẽ hỏi anh hết lần này tới lần khác: Con không muốn tụt hạng tiếp nữa đâu chứ hả. Tụt xuống hạng 50, 60, 70 là thôi rồi đó, đời con coi như xong rồi.

Mấy ngày nay anh bỗng nghĩ, tụt hạng thì sao chứ. Dù sao cũng có nhóc ngốc mất một tuần lễ để đánh vần “abble” thành “apple”, anh cảm thấy bản thân vẫn rất giỏi. Toàn trường có hai trăm học sinh, cậu ấy còn có thể thẳng thắn kể việc mình thi được hạng 18x cơ mà. Lần này khi bị họ phê bình và phạt, không hiểu sao anh dường như không còn thấy khó chịu như vậy nữa. Lúc mẹ bảo tịch thu điện thoại, về sau không cho anh tới phòng tự học nữa, anh chỉ nghĩ phải sớm liên lạc với em, báo em biết chuyện này. Song may là vẫn có thể cùng ăn tối ở nhà Ngoại, phải không nào. Em bảo, khi những con số trên biển đếm ngược kia về không, có phải anh sẽ không còn khổ sở nữa không?

Về sau chúng ta nhất định phải chuyển tới sống tại căn nhà rộng rãi mà chúng ta tự thuê nhé, móc ngoéo.

Châu Tồn Thú.

Lá thư này Châu Tồn Thú đưa trực tiếp cho Chung Khâu Duyên khi gặp cậu vào thứ Bảy tại nhà bà ngoại. Chung Khâu Duyên vừa bước vào căn căn hộ tầng năm, đơn nguyên III, khu nhà Thân Thân là bắt đầu ồn ào: “Anh ơi, anh trai đáng yêu, thông minh của em đâu rồi? Trong… phòng ngủ! Không có. Vậy trong, nhà vệ sinh! Ế, cũng không có…”

Chung Khâu Duyên quay sang, thấy Châu Tồn Thú đã cởi bỏ lớp áo khoác dày, chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, đang đứng ngẩn người ngoài ban công. Chung Khâu Duyên đi ra, cũng học theo Châu Tồn Thú, áp lòng bàn tay của mình vào lòng bàn tay của Châu Tồn Thú rồi nói: “Anh lạnh cóng rồi đúng không.”

Châu Tồn Thú nghiêng đầu, mỉm cười: “Đô Đô tới rồi à?”

Mặt Chung Khâu Duyên lập tức đỏ lựng. Cậu cúi đầu, kéo khóa chiếc túi Micky quai chéo của mình, bảo: “Đây, lần này em mang cho anh ba hộp bánh nấm choco.”

Châu Tồn Thú nhìn cậu. Chung Khâu Duyên hoài nghi nghiêng đầu, hỏi: “Sao vậy? Anh không muốn ăn sao?”

Châu Tồn Thú vươn tay ôm lấy cậu, lẩm bẩm: “Đúng là hơi lạnh.”

Cả người Chung Khâu Duyên đông đá tại chỗ, hai tay căng thẳng túm chắt quần mình không nhúc nhích chút nào. Sau khi Châu Tồn Thú buông tay, Chung Khâu Duyên vẫn đứng đơ ở đó. Châu Tồn Thú xoa tóc cậu bảo: “Đi ăn thôi.”

Tối đó, trước khi Tề Lan Hương tới đón, Châu Tồn Thú ngồi ở bàn học xem bài tập của Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên nhìn chằm chằm Châu Tồn Thú. Một lúc sau, cậu cầm tóc anh lên ngửi, không thì lại phủ tay mình lên trên tay Châu Tồn Thú, chạm khẽ. Châu Tồn Thú nói: “Bài tập mấy hôm nay xem ra khá ổn đấy.”

Chung Khâu Duyên mỉm cười: “Đúng chứ, có tiến bộ rồi. Uầy, sao lại có người thông minh vậy chứ.”

Châu Tồn Thú cũng bật cười. Chung Khâu Duyên nắm lấy tay anh, tẽ các ngón ra rồi lại khép lại, nghịch ngợm vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú bị cậu làm cho nhột. Chung Khâu Duyên bẻ ngón tay của Châu Tồn Thú ra, sau đó ngoắc lại với ngón tay của mình. Cậu khẽ đung đưa bàn tay đang ngoắc lấy nhau của hai người, cảm thấy có một chú cá vàng nóng rực đang bơi trong mạnh máu của mình, bọt nước văng khắp cơ thể.

Lúc ngồi trên xe Chung Bảo Thần về nhà, Chung Khâu Duyên vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lòng bàn tay phải của mình. Tề Lan Hương tới đón Châu Tồn Thú trước. Trước khi ra về, anh bảo bà ngoại đã đưa anh chiếc điện thoại cũ của bà, chỉ có thể dùng để nghe gọi, nếu cậu có việc cần có thể gọi điện liên hệ với anh.

Chung Khâu Duyên đọc hết lá thư Châu Tồn Thú gửi cậu trên xe. Sau khi về đến nhà, cậu ôm túi lao về phòng, nhào lên giường rồi gọi cho Châu Tồn Thú.

Châu Tồn Thú nhấc máy, hỏi: “Chung Khâu Duyên?”

Chung Khâu Duyên hỏi: “Sao anh biết?”

Châu Tồn Thú cười không trả lời. Chung Khâu Duyên nói: “Anh ơi, em đảm bảo sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống trong một căn nhà thật rộng.”

Châu Tồn Thú hình như cũng nằm trên giường, anh cầm điện thoại, vẫn không nói gì. Đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng hít thở khe khẽ, Chung Khâu Duyên không nhịn được khẽ rùng mình. Cậu trùm chăn lên người, bỗng không kìm được, nói: “Em hơi nhớ anh.”

Châu Tồn Thú cười: “Chúng ta mới gặp nửa tiếng trước mà.”

Chung Khâu Duyên lẩm bẩm: “Còn bảy ngày nữa mới tới lần gặp tiếp theo…”

Châu Tồn Thú nói: “Chín giờ tiết tự học tối của anh kết thúc.”

Chung Khâu Duyên không hiểu, “À” lên một tiếng. Châu Tồn Thú lặp lại: “Chín giờ tiết tự học của anh kết thúc, có thể gọi điện cho anh.”

.

Từ sau hôm đó, cứ dăm ba hôm, Chung Khâu Duyên lại căn thời gian Chung Khâu Duyên về nhà để gọi điện cho anh. Thoạt đầu cậu còn lo ngay ngáy, sợ làm ảnh hưởng tới Châu Tồn Thú. Thế nhưng Châu Tồn Thú bảo không sao, trò chuyện cùng cậu có thể giúp anh thư giãn. Chung Khâu Duyên hào hứng nói: “Thật sao? Có phải được nghe giọng nói của em khiến anh cảm thấy như được tắm mình trong sắc xuân không?”

Châu Tồn Thú ngồi bó gối trước bàn học của mình, cười khanh khách. Anh chấm bút vào vở. Chung Khâu Duyên ở đầu bên kia lảm nhảm: “Hôm nay em ấy hả, lần đầu tiên đạt điểm tuyệt đối bài viết lại từ vựng tiếng Anh học thuộc lòng đấy. Trời ơi, em muốn đem đóng khung tờ bài đó rồi treo bên cạnh ảnh chụp nghệ thuật ở studio của Khâu Tuyết Mai.”

Châu Tồn Thú nói: “Đến anh cũng trông thấy đuôi của em đang vểnh lên rồi đó. Phải tiếp tục duy trì, biết chưa hả.”

Chung Khâu Duyên cười hì hì. Châu Tồn Thú xoay bút, ném bút vào ống bút rồi bảo: “Sang tuần anh sẽ tham dự kỳ thi tuyển sinh sớm của trường Đại học Sư phạm mà anh thích, nếu thi đỗ thì không thể thay đổi nguyện vọng nữa. Bà ngoại bảo sẽ bao che cho anh. Em và Ngoại đều đứng về phía anh, đúng không.”

Chung Khâu Duyên kêu lên: “Đương nhiên rồi. Em là hội trưởng fanclub toàn cầu của Châu Tồn Thú đó.”

Châu Tồn Thú mỉm cười: “Vậy thì được rồi.”

Không hiểu sao ánh đèn đường bên ngoài khung cửa sổ lồi của căn phòng lại phát ra thứ ánh sáng xanh lá nhờ nhờ. Châu Tồn Thú nói: “Sắp thi cuối kỳ rồi, sau đó anh phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sớm, có lẽ sẽ không có thời gian dạy em học, cũng không có mấy thời gian để gặp mặt nữa. Em phải tự chăm chỉ học tập có biết không?”

Chung Khâu Duyên nằm úp sấp trên chăn, gật đầu, gõ vào điện thoại. nói: “Anh cũng phải chăm chỉ học tập có biết không. Em luôn luôn ủng hộ anh.”

Châu Tồn Thú cúi đầu, che mắt mình lại, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn em.”

Bình Luận (0)
Comment