Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị

Chương 35

Châu Tồn Thú nằm mơ. Anh mơ thấy cảnh ngày bé khi Tề Lan Hương cùng anh tham dự cuộc thi violin. Bọn họ ngồi tàu cao tốc tới thành phố bên cạnh. Chạng vạng đầu xuân, ngoài cửa sổ xe tuyết rơi lấp phất, trong khoang xe điều hòa ngột ngạt. Tề Lan Hương cứ một lúc lại lo lắng thái quá mà hỏi anh đã học thuộc bài nhạc chưa. Thật ra mấy ngày qua vì mệt mỏi nên Châu Tồn Thú không luyện đàn mấy. Mỗi lần Tề Lan Hương hỏi anh, anh sẽ căng thẳng siết chặt lấy hộp đàn của mình rồi gật đầu. Cuộc thi lần đó hiển nhiên kết quả rất tệ. Trên xe đi về, tuyết ngoài trời đã ngừng. Tề Lan Hương khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn lối đi trong khoang xe, không nhìn anh. Một lúc sau, bà đột nhiên quay sang, nói: “Châu Tồn Thú, mẹ ghét nhất loại trẻ con dối trá như con.”

Châu Tồn Thú bừng tỉnh, cảm thấy những bông tuyết trên cánh đồng thuở nhỏ đang rơi từ đỉnh đầu xuống người. Từ bé tới lớn, anh chưa từng nói dối. Suốt quãng thời gian giấu giếm Châu Minh và Tề Lan Hương để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sớm, anh luôn cảm thấy như mình đang làm gì đó sai trái.

Trước khi qua năm mới, Chung Khâu Duyên đã tăng hơn bốn mươi hạng trong kỳ thi cuối kỳ, lần đầu tiên vượt cửa ải top 150 toàn trường. Vì quá xúc động, cậu không chờ được đến tối để gọi điện báo với Châu Tồn Thú, bèn lập tức gửi tin nhắn cho Chung Mộng Mộng, nhờ Chung Mộng Mộng truyền tin tới Châu Tồn Thú.

Lúc Châu Tồn Thú từ phòng học bước ra, Chung Mộng Mộng đứng ngoài hành lang, nói với anh bằng giọng rất đỗi bất lực: “Chung Khâu Duyên kêu nó thi được hạng một ba mấy toàn trường ấy, háo hức tới mức xuống tầng chạy liền hai vòng, báo cáo hết. Nhân tiện nhắc lại, em tới Trung học số 1 để học, không phải để làm chim bồ câu hay nhân viên giao đồ ăn vặt.”

Châu Tồn Thú không kìm được phì cười, bảo: “Cảm ơn em, nhưng đừng báo em ấy được không. Anh sẽ mời em ấy đi ăn bít tết.”

Chung Mộng Mộng cau mày, lầm bẩm gì đó, nhưng rồi vẫn đưa tay làm dấu OK.

Trước Tết, Khối 12 kết thúc đợt học bổ sung, Châu Tồn Thú hẹn Chung Khâu Duyên đi ăn bữa bít tết đã hẹn từ trước. Hôm ấy, năm giờ hơn sáng, Chung Khâu Duyên đã tỉnh giấc, lăn lộn trên giường mấy vòng rồi xuống tầng, lôi kéo Cô Cô chơi với cậu một lúc. Chín giờ hơn, cậu tới tìm dì Mỹ Mỹ của tiệm cắt tóc Mỹ Mỹ để làm tóc và tạo kiểu tạm thời. Mười giờ hơn, cậu lén lút thay sang bộ quần áo chuẩn bị mặc Tết mới mua không lâu rồi lao ra khỏi nhà, nhảy lên chuyến xe buýt trung chuyển để đi vào thành phố.

Vì chưa từng đi một mình vào thành phố bao giờ, sau khi tới bến xe buýt lớn, cậu chuyển xe đổi xe trong hào hứng, rồi đổi xe chuyển xe trong ngờ vực, sau cùng đeo chiếc túi quai chéo nhỏ của mình, hoàn toàn lạc đường trong khu vực nội thành.

Khi Châu Tồn Thú tìm thấy cậu, Chung Khâu Duyên đã lạnh tới mức ngồi xụp xuống dưới tấm biển trạm xe buýt, ngơ ngác ôm chiếc túi của mình. Châu Tồn Thú cảm thấy mới không gặp Chung Khâu Duyên một thời gian mà cậu thật sự đã cao vọt lên, có chút dáng vẻ trưởng thành rồi. Châu Tồn Thú chậm rãi bước tới, vốn định ngồi xổm xuống an ủi Chung Khâu Duyên mấy câu. Chung Khâu Duyên ngẩng lên nhìn anh, hào hứng như muốn nói gì đó, nhưng rồi bị mắc lại, hắt xì một cái thật lớn vào mặt Châu Tồn Thú.

Bữa bít tết hôm đó là ở một chuỗi nhà hàng đồ Âu. Châu Tồn Thú khi ấy vì thành tích cuối kỳ đã tăng trở lại, nên được cầm lại điện thoại của mình sau nhiều ngày xa cách. Dùng bữa xong đi ra ngoài, Châu Tồn Thú lướt qua các bài đăng trạng thái trên QQ, phát hiện Chung Khâu Duyên trước khi đi cắt tóc cập nhật trạng thái một lần; thay quần áo, tạo dáng ngầu để chụp ảnh rồi lại đăng dòng trạng thái nữa; có chụp ảnh cảnh dòng sông đi ngang qua khi ngồi xe buýt trung chuyển; chụp một bộ ảnh chín ô cho bít tết; sau khi ăn no cũng đăng “Ăn no rồi”. Lúc tiễn Chung Khâu Duyên lên xe về nhà, anh nói với Chung Khâu Duyên: “Giờ em có thể cập nhật trạng thái thông báo với toàn thế giới là em sắp về nhà rồi.”

Chung Khâu Duyên lẩm bẩm: “Em không muốn đăng, được chưa.” Cậu đưa cho Châu Tồn Thú một lá thư qua ô cửa sổ. Châu Tồn Thú nhận lấy, nhéo má Chung Khâu Duyên, nói: “Về tới nhà thì báo anh một tiếng.”

Chung Khâu Duyên đỏ mặt. Cậu bò người trên cửa sổ, nhìn Châu Tồn Thú. Chờ đến khi xe chậm rãi khởi động, Châu Tồn Thú bèn quay người chuẩn bị về nhà. Chung Khâu Duyên có chút hụt hẫng nhìn theo bóng lưng Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú mặc chiếc áo bóng chày lông cừu, tay đút túi, cúi đầu thong thả đi xa dần.

Chung Khâu Duyên ngẩn người nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ. Cậu cúi đầu ấn bật sáng màn hình điện thoại, nhấn vào không gian QQ rồi kéo làm mới, phát hiện cách đó rất lâu, Châu Tồn Thú trước giờ không đăng bài bao giờ lại cập nhật một dòng trạng thái: Hôm nay đi ăn rất vui, hơn nữa cảm thấy bị lây cảm rồi (Ảnh đính kèm: bít tết).

.

Trên đường về nhà, Chung Khâu Duyên xé mở lá thư của Chung Khâu Duyên, một mảnh ngọc bội rớt ra từ trong bì thư. Trong thư, Chung Khâu Duyên viết:

Anh à, đợt thi cuối kỳ này là lần đầu tiên em nhận ra việc học tập tiến bộ vui vẻ đến vậy, em hơi thích học rồi. Lúc ôn thi cuối ký, em toàn xem mấy cuốn vở ghi trên lớp mà anh cho em. Nét chữ thời cấp II của Châu nhỏ đúng là vừa sạch sẽ vừa ngay ngắn, phía đầu còn có một trang mục lục viết tay nữa. Chẳng qua sạch sẽ quá, nên em đã làm vài tác phẩm nghệ thuật ở chỗ giấy trống, báo trước một tiếng với anh, kẻo không hôm nào đem trả anh đánh em mất.

Em quyết định rồi, về sau em sẽ học tập cùng Châu nhỏ, bớt chơi Rắn săn mồi, chịu khó làm bài tập. Khâu Tuyết Mai luôn nói em vốn rất thông minh, chẳng qua không biết mỗi ngày dùng vào đâu mất rồi. Có một năm mẹ em cùng hội chị em đi du lịch ở phương Bắc, sau đó mang về một mảnh ngọc bội khắc hình kỳ lân. Nghe bảo linh lắm. Em đã đeo mảnh ngọc này rất nhiều năm. Hiện tại em tặng nó cho anh, hi vọng nó sẽ phù hộ anh trai em thuận lợi thi đỗ vào trường Đại học mà mình mong muốn! Nhất định sẽ được, nếu không được thì là do Khâu Tuyết Mai mua phải hàng nhái chất lượng kém!

Ps: Nhỡ Khâu Tuyết Mai phát hiện ra không thấy ngọc bội đâu, anh trả lại em một chút nhé, cảm ơn.

Pps: Háo hức quá, mai được đi ăn bít tết với anh rồi, ngủ không được nên lại bò dậy viết thêm dòng chữ.

Ppps: Phiền muốn chết, vẫn chưa ngủ được…

Chung Khâu Duyên.

Châu Tồn Thú đứng sững ở ngã tư đường, mảnh ngọc kỳ lân nằm trong lòng bàn tay trái. Mảnh ngọc được xâu cùng chuỗi mã não đen, vì người chủ trước đó quá năng động, thường xuyên chạy qua chạy lại lúc đeo nên phía trên các hạt mã não có những vết xước nho nhỏ.

Về sau, Châu Tồn Thú đeo mảnh ngọc này, bay cùng Lưu Tiểu Anh tới tham dự kỳ thi tuyển sinh sớm tại ngôi trường mà anh đã đăng ký. Trước kỳ thi, hai người hệt như mật vụ liên lạc với nhau. Khi gặp mặt trong bữa cơm gia đình quây quần dịp Tết, Lưu Tiểu Anh thì thầm hỏi anh: “Mọi chuyện tiến hành như nào rồi?”

Châu Tồn Thú đáp: “Đang tiến hành như trong kế hoạch.”

Mọi chuyện thật sự thuận lợi hơn trong tưởng tượng. Tầm tháng Hai, tháng Ba báo danh xong, tới kỳ thi vào tháng Bốn, Lưu Tiểu Anh ra mặt xin nghỉ thay Châu Tồn Thú, sau đó bay cùng anh tới thành phố khác để dự thi.

Hôm thi thời tiết khá oi nóng, dường như trời sắp đổ cơn mưa. Trước khi bước vào phòng thi, Châu Tồn Thú nhìn xuống khoảng sân nhỏ phía dưới tầng, Lưu Tiểu Anh đang ôm túi xách của mình, ngồi khép chân trong chòi nghỉ mát. Bà cụ nhỏ con mập mạp, ngồi giữa nhóm phụ huynh trẻ tuổi. Lúc trước Chung Khâu Duyên từng đánh giá, khi Lưu Tiểu Anh ngồi trên sofa vừa xem TV vừa gà gật trông thật giống một cây nấm hương yên tĩnh.

Trong suốt hai ngày thi, mỗi lần Châu Tồn Thú bước chân khỏi phòng thi, từ trên tầng nhìn xuống đều sẽ thấy Lưu Tiểu Anh thật sự giống một cây nấm hương yên tĩnh, trồng mãi tại một chỗ, trong tay cầm chiếc bánh ngọt ăn dở, cứ thế ngẩn người chờ anh.

Sau khi kỳ thi kết thúc, hai người dạo quanh thành phố xa lạ ấy tầm nửa ngày. Đi được một lúc trong một khu danh lam thắng cảnh thì họ ngồi nghỉ. Lưu Tiểu Anh vừa đấm chân vừa kể rằng lúc bà mới kết hôn với ông ngoại Châu Tồn Thú cũng từng đi du lịch ở thành phố này. Nhưng lần đó vì bị trộm mất tiền trên xe lửa, sau khi xuống xe hai người bắt đầu cãi cọ, nên cơ bản chẳng dạo chơi được đâu cả. Lưu Tiểu Anh bật cười rồi chợt vỗ vai Châu Tồn Thú, bảo: “Cho dù kết quả có như nào thì cũng không sao đâu. Chỉ cần có kết quả là bố mẹ con nhất định sẽ biết. Đến lúc đó, bất kể xảy ra chuyện gì, con nhớ phải tới tìm Ngoại.”

.

Rốt cuộc sau đó đã xảy ra những gì, Chung Khâu Duyên cũng không rõ. Cậu chỉ biết Châu Tồn Thú đã thi đỗ ký thi tuyển sinh sớm. Thế nhưng, trước kỳ thi Đại học, Châu Tồn Thú lại chuyển tới khu nhà Thân Thân. Thứ Bảy, Chung Khâu Duyên đeo túi quai chéo, chạy lên tầng năm, đá văng giày rồi đẩy mở cửa phòng Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú mở quạt gió, đang ngồi làm đề thi thử ở bàn luyện chữ. Chung Khâu Duyên áp que kem vào cổ Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú quay đầu lại, làm bộ giận dữ trừng mắt với cậu.

Hai người nằm bò trên ban công, ăn kem đường trắng. Thời tiết càng ngày càng oi nóng, nước kem rớt xuống bàn tay rồi chảy men theo cánh tay. Châu Tồn Thú mặc đồng phục mùa hè của trường Trung học số 1, phanh cúc ở cổ áo, nhắm mắt ngẩng cổ đón chút gió. Bỗng, anh mở mắt, hỏi Chung Khâu Duyên hằng đẳng thức hiệu bình phương là gì.

(Hằng đẳng thức hiệu bình phương: a2 -b2 = ( a + b)( a  b ))

Chung Khâu Duyên càu nhàu: “Không cho kiểm tra, cái tên ác quỷ nhà anh. Ai cho anh kiểm tra khi đang ăn quen kem ngon nhất thế gian hả.”

Châu Tồn Thú bật cười hà hà.

Buổi tối, Châu Tồn Thú dành thời gian xem bài tập về nhà giúp Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên tựa vào lưng anh, dùng chân nghịch chiếc quạt đứng cũ kỹ kia. Châu Tồn Thú xoay bút, nói: “Chung Khâu Duyên, nếu anh mà là giáo viên, anh sẽ trừ sạch điểm trình bày của em.”

Châu Tồn Thú càu nhàu: “Sau này anh mà làm giáo viên nhất định cũng sẽ là ác quỷ.” Cậu cụng trán vào lưng Châu Tồn Thú mấy cái.

Châu Tồn Thú im lặng một lúc, rồi đột nhiên quay lại, nói: “Sau này có lẽ bà ngoại sẽ phải thay anh trả học phí trường Đại học…”

Chung Khâu Duyên hơi dùng sức, khiến chiếc quạt đổ nhào. Cậu chạy tới, dựng quạt lên, rồi lại trở về ghế ngồi của mình. Cậu và Châu Tồn Thú nhìn nhau, một lúc sau, Chung Khâu Duyên bỗng đập tay lên vở bài tập của mình, hỏi: “À, về chuyện phí sinh hoạt, hay là anh làm gia sư cho em, Khâu Tuyết Mai sẽ trả tiền cho anh. Thế nào, một mũi tên trúng hai đích chứ?”

Châu Tồn Thú nhìn cậu, bật cười: “Cô nói không sai, em thông minh lắm.”

Chung Khâu Duyên dụi mũi: “Đúng không, em đúng là…”

Châu Tồn Thú mở tay ôm lấy Chung Khâu Duyên. Tối đầu hè trời mới đổ cơn mưa, khoảng thời gian năm mười tám tuổi trước kỳ thi đại học đờ đẫn và âm ỉ đau như khi cắt ruột thừa. Sáng sớm, Lưu Tiểu Anh đi tập thể dục về gọi Châu Tồn Thú dạy để bắt xe buýt đi học. Tối đến, bà ngồi gà gật trên chiếc sofa bỏ đi dưới chân tòa nhà, chờ Châu Tồn Thú về nhà. Cuối tuần, Chung Khâu Duyên sẽ xách túi đồ ăn vặt, ồn ào bước vào nhà tìm anh, kể anh nghe hết chuyện lớn chuyện nhỏ ở trường cậu.

Châu Tồn Thú gục đầu mãi trên vai Chung Khâu Duyên, rồi đột nhiên không kìm được mà bật khóc. Anh vừa khóc vừa run rẩy, khóc thành tiếng, tựa như trận tuyết sau khi thất bại trong cuộc thi violin ngày bé cuối cùng đã rơi xuống, hóa thành nước. Sau khi khóc xong, Châu Tồn Thú lau mắt, nói với Chung Khâu Duyên: “Sửa lại bài tập đi, mấy chữ này viết xấu muốn chết.”

Chung Khâu Duyên đơ người, nói: “Quào…”

Châu Tồn Thú xoay bút, nói: “Quào cái gì, sửa mau…”

Quạt kêu vù vù. Chung Khâu Duyên dính chặt lấy Châu Tồn Thú, vừa túm tóc vừa sửa bài tập. Cậu sửa được một lúc thì áp mặt lên cánh tay bên phải của Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú vẫn nhìn chằm chằm tập đề của mình, nói: “Tránh ra chút, nặng quá đi.”

Chung Khâu Duyên dụi qua dụi lại. Châu Tồn Thú tức tới bật cười, dừng tay lại, ngả người ra sau lưng ghế nhìn Chung Khâu Duyên làm nũng. Một lúc sau, vánh mắt anh lại dần đỏ ửng.

Bình Luận (0)
Comment