Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị

Chương 36

Hoạt động bắt cặp viết thư của trường Trung học Thành phố và trường Trung học Thị trấn đã sắp kết thúc. Châu Tồn Thú 18 được bắt cặp viết thư đã chuẩn bị tốt nghiệp cấp III. Trong thời gian chưa tới một năm, anh và Chung Khâu Duyên 14 tuổi đã trao đổi vô số lá thư. Hơn nữa, Chung Khâu Duyên cứ một thời gian lại đổi màu giấy viết thư để viết thư cho anh. Nét chữ trên thư vừa mạnh mẽ vừa ngay ngắn, rất hiếm khi dùng bút xóa sửa. Vì số thứ mà Châu Tồn Thú không nhận được còn nhiều hơn rất nhiều so với số thư nhận được.

.

Chung Khâu Duyên:

Sắp thi Đại học rồi. Thứ Bảy này phải tới chỗ trường thi xem qua trước, nên anh nhờ Chung Mộng Mộng đưa thư cho em. Vốn anh cứ nghĩ năm lớp 12 này dù thế nào cũng sẽ rất khó khăn, nhưng bất ngờ thay, con số trên biển đếm ngược đã sắp về không rồi.

Tuần trước, khi gặp nhau, anh có kể với em rằng mẹ anh từng nói, cứ ăn hết nho chua trước trong quãng đầu của cuộc đời, về sau sẽ chỉ ăn toàn nho ngọt, vậy nên hiện tại anh phải chịu khó học hành. Sau đó em bảo, nho trong vườn nhà em đảm bảo chỉ có ngọt thôi. Em sẽ chọn cho anh những trái ngọt nhất để ăn.

Giờ nhờ lại anh vẫn thấy buồn cười. Con người em ấy, thật sự là vừa ngốc lại vừa lanh lợi. Hôm đấy em còn vì mọc mụn trên má, lúc nói chuyện với anh, đầu cứ xoay vòng vòng như con quay, không dám quay sang nhìn anh. Thế nhưng trong mắt anh, dù Chung Khâu Duyên có mọc mụn đầy má thì Chung Khâu Duyên cũng là anh chàng đẹp trai nhất thôn Ba, em yên tâm.

Ôi, nghĩ lại vẫn thấy thật thần kỳ. Năm lớp 12, anh đột nhiên kết bạn với một học sinh cấp II nhỏ hơn mình bốn tuổi. Anh nghĩ, dù sau này anh học Đại học hay đi làm rồi, anh vẫn sẽ nhớ kỹ một năm này của chúng ta.

Chung Khâu Duyên, em là trái nho rất lịm.

Châu Tồn Thú.

Châu Tồn Thú:

Tuần này không được gặp anh, em chợt không biết nên làm gì vào thứ Bảy. Em kể anh nghe nhé, dạo gần đây nhờ biểu hiện trên lớp cũng như kết quả bài tập đều khá ổn nên em được giáo viên biểu dương suốt. Lần đầu Khâu Tuyết Mai nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm nhưng không phải để mách tội mà để khen ngợi, mẹ em thấy sợ lắm. Em bảo đấy đều là công lao của Châu Tồn Thú, không học thuộc một từ, đến thứ Bảy bị anh ấy kiểm tra là toi đời. Tên ác quỷ này sẽ nhẹ nhàng nói: “Không thuộc sao, vậy căn nhà rộng rãi của chúng ta…”

Em thuộc mà anh trai. Anh trai à, em gần như bị sang chấn tâm lý khi nghe bốn chữ “căn nhà rộng rãi” này rồi đó. Mỗi lần muốn lười biếng, trong đầu sẽ xuất hiện giọng Châu Tồn Thú nói: Căn nhà rộng rãi, căn nhà rộng rãi…

Hiện tại là giờ tự học buổi tối. Anh yên tâm, em làm xong bài tập rồi, tác phẩm văn cổ hay từ vựng cần học thuộc cũng đều học thuộc rồi, sẽ không để lỡ căn nhà rộng rãi của chúng ta đầu. Năm lớp 9 này, em thật sự đã phấn đấu đến mức chính em cũng hoảng sợ đó.

Anh à, nhờ anh quá, nhớ anh quá. Anh nhớ đã đồng ý với em, sau khi thi Đại học xong sẽ tới thôn Chung Gia chới đấy nhé. Em sẽ dẫn anh đi hái nho, lên núi ngắm sao, đi bắt cá, bắt thỏ hoang, có rất nhiều, rất nhiều trò vui. Anh nhất định phải tới đó.

À, giờ nhắm mắt lại là em lại nhớ tới anh. Lần trước tới tìm anh, anh ngồi trên chiếc sofa bỏ đi dưới chân tòa nhà chờ em. Dạo gần đây em cứ mở thấy cảnh anh ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như một chiếc bánh su kem phơi mình dưới tán cây, dần dần bị nướng mềm, sau đó biến mất tăm.

Chung Mộng Mộng bảo em, trường Sư phạm anh muốn theo học rất khó thi vào, cũng rất xa. Em phải đầu thai kiếp nữa mới có khả năng thi được vào. Sau đây anh sẽ là sinh viên Đại học rồi, em vẫn là học sinh cấp II. Chị ấy bảo anh sẽ có rất nhiều việc cần làm, đầu còn tâm sức để quan tâm tới em nữa.

Vì mấy lời này của chị ấy, em đã đau lòng suy nghĩ suốt cuối tuần. Sau đó, em giờ nghĩ, có xa tới đâu cũng không thể xa khỏi Trái đất được. Chỉ cần anh còn trên Trái đất, em sẽ tới tìm anh. Em tra trên điện thoại rồi, em tích góp hết tiền tiêu vặt chắc chắn sẽ có thể tích đủ tiền vé táu hỏa, ngồi xe tầm một ngày một đêm là có thể tới được chỗ anh.

Anh à, dù anh không có thời gian tìm em chơi, nhưng em có rất nhiều thời gian có thể chạy qua tìm anh. Em sẽ tới tìm anh.

Chung Khâu Duyên.

.

Sau khi kỳ thi Đại học kết thúc, sau khi được Chung Khâu Duyên gọi điện hỏi han cả một tuần tới, Châu Tồn Thú cuối  cùng cũng ngồi xe buýt trung chuyển, đi tới thôn Chung Gia. Khi anh nhảy xuống xe, cũng đúng luc Chung Khâu Duyên vẫy tay, chay như bay từ đầu đường tới.

Nhà Chung Khâu Duyên vẫn là kiểu nhà một gian tự xây cũ kỹ ở nông thôn, được thừa kế từ bố mẹ Chung Bảo Thân. Vừa vào sân, Châu Tồn Thú đã trông thấy Cô Cô – chú chó vàng lớn thường xuyên được nhắc tới trong thư, cùng Khâu Tuyết Mai – mẹ Chung Khâu Duyên.

Khâu Tuyết Mai hào hứng gọi: “Thầy giáo nhỏ của Đô Đô tới rồi à?”

Chung Khâu Duyên tức tối gào lên: “Đã thỏa thuận với mọi người mà, sau khi tốt nghiệp tiểu học không cho gọi con là Đô Đô nữa. Sao mẹ cứ thế vậy!”

Khâu Tuyết Mai vẫn đang lôi kéo Châu Tồn Thú, lảm nhảm: “Thầy giáo nhỏ của Đô Đô à, cháu thích ăn gì Đô Đô kể hết với cô rồi… Nhưng mà, cá cháu thích… ăn cay không? Rau thơm thì sao?”

Chung Khâu Duyên tức tối dắt Cô Cô đi theo phía sau. Châu Tồn Thú không kiềm được phì cười.

Chiều tối, Châu Tồn Thú tắm xong, ngồi vào chiếc bàn học bị Chung Khâu Duyên dùng bút bi vẽ loạn xạ. Ngoài cửa sổ là màu xanh lá mờ mờ của dãy núi đằng xa, trong không khí phảng phất mùi thức ăn ấm nóng. Tóc Châu Tồn Thú vẫn còn đọng nước. Anh ngồi ôm gối ở đó, thuận tay lật giở những lá thư anh viết cho cậu, được Chung Khâu Duyên cất ngay ngắn theo thứ tự trong ngăn kéo.

Khi Chung Khâu Duyên tắm xong bước vào phòng mình, thấy Châu Tồn Thú đang chống cằm một lá thư do anh từng viết, giọt nước trên tóc nhỏ xuống giấy viết thư. Không rõ Châu Tồn Thú đọc tới câu nào mà lại cúi đầu mỉm cười.

Rất lâu về sau, Chung Khâu Duyên mở lại những lá thư này để xem, một lá thư trong đó có vết nước nho nhỏ. Khi ấy cậu đã nghĩ, đây là nốt ruồi quý báu mà người chủ của lá thư đã lưu lại trên thư.

Buổi tối, bọn họ nằm ngắm sao trên phản hóng gió. Châu Tồn Thú thở ra một hơi thật khoan khoái. Anh nhớ tới thời điểm bước chân ra khỏi trường thi sau khi kết thúc kỳ thi Đại học, trước cổng đông đúc những vị phụ huynh đang chờ đợi. Anh len qua đám đông, đi tới trạm xe buýt để chờ xe, sau đó trông thấy Lưu Tiểu Anh cầm theo túi vải của bà cũng đang chậm chạp chen chúc, tiến về phía anh. Bọn họ như đang lội nước qua đường, khó khăn lắm mới gặp nhau ở giữa đường. Lưu Tiểu Anh nắm lấy tay áo anh, cười híp mắt, bảo: “Suôn sẻ kết thúc rồi.”

Mắt Châu Tồn Thú đỏ hoe. Anh nằm trên phản hóng mát, khẽ lặp lại: “Suôn sẻ kết thúc rồi.”

Chung Khâu Duyên nằm sấp bên cạnh nghịch sợi dây đỏ đeo trên tay Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú thấy cậu lật qua lật lại tay mình, sau cùng có chút do dự nắm lấy tay anh. Chung Khâu Duyên muốn gợi đề tài trò chuyện sao cho thật tự nhiên, nhưng vì mọi sự tập trung đều đang đặt ở bàn tay đang nắm của bản thân, cẳng thẳng đến mức suýt cắn phải lưỡi mình.

Chỉ có tiếng ve vắng lặng cùng không khí dính dớp. Sau đó Châu Tồn Thú bỗng nói một câu như có như không: “Lòng bàn tay em toàn mồ hôi à…”

Châu Tồn Thú ở lại thôn Chung Gia hai tối. Chiều ngầy thứ ba, anh ôm một thùng đầy nho ngồi xe buýt trung chuyển, trở về thành phố. Chung Khâu Duyên đứng ngoài cửa xe nhìn anh. Châu Tồn Thú cười nói: “Sao thế? Em muốn đi cùng không?”

Chung Khâu Duyên đáp: “Hay em đi cùng nhé.”

Châu Tồn Thú xoa đầu cậu, bảo: “Thôi, về thành phố anh còn có việc, lần sau lại chơi cùng nhau tiếp.”

Chung Khâu Duyên gật đầu. Chiếc xe thổi tung bụi đất, lắc lư chạy xa dần trên con đường cát đá. Vài ngày sau, trong lá thư cuối cùng Chung Khâu Duyên gửi cho Châu Tồn Thú có viết:

Anh à, sau khi xe rời đi, em chợt nghĩa, vài tháng nữa, dù là khu nhà Thân Thân hay trường Trung học số 1 đều sẽ không còn Châu Tồn Thú nữa. Em sẽ không thể tìm thấy anh trong thành phố này nữa.

Cuối học kỳ này, Đại Ngư đã tỏ tình với hoa khôi lớp mà nó theo đuổi suốt hơn một năm nay, sau cùng vẫn bị từ chối. Nó bảo tình đầu là như vậy, tình đầu của mỗi người đều sẽ rất đỗi đẹp đẽ nhưng cũng có chút đau nhói. A Sơn bảo nó có chút giống nhà thơ.

Đại Ngư bảo trong suốt hơn một năm thích hoa khôi lớp, mỗi ngày đến trường đều có việc để làm. Lúc ngẩn ngơ thì nghĩ về cô nhỏ đó, lúc rảnh rỗi, trong lòng cũng nghĩ về cô nhỏ đó. Thích một người giống như người đó trở thành mỏ neo, giữ ta lại trên thế gian này.

Khi ấy em mới cảm thấy trong lòng nặng trĩu, cảm xúc không thể nói rõ đã có tên gọi. Hóa ra em đang thích anh.

Anh ơi, em rất vui khi anh là tình đầu của em. Vì tình đầu là thứ rất đỗi đẹp đẽ như có chút nhói đau, cả đời này em sẽ nhớ cảm giác anh mang lại cho em.

Em biết khi la thư này được gửi tới trường Trung học số I, anh đã tốt nghiệp rồi, sẽ không nhận được. Vậy nên em sẽ lén nói trong lá thư này: Châu Tồn Thú, cho dù là học sinh cấp III Châu Tồn Thú hay sinh viên Đại học Châu Tồn Thú thì vẫn luôn là người em thích nhất trên thế gian này. Em sẽ tích góp hết số tiền dùng để mua thẻ bài, mùa quà vặt để tới tìm anh. Anh ơi, anh nhất định, nhất định phải chờ em nhé (Móc ngoéo, móc ngoéo!!!!!!)

Chung Khâu Duyên.

.

Đầu tháng Bảy, Châu Tồn Thú quay lại trường một chuyển để giúp giáo viên chuẩn bị tài liệu. Anh bước vào trường giữa trưa hè oi ả. Bảo vệ đẩy kính mắt, bỗng gọi anh lại.

Châu Tồn Thú quay sang. Bảo vệ vẫy lá thư trong tay: “Ê, bạn học này, thư của cậu phải không? Quen mặt cậu rồi, ở đây còn một lá thư của cậu chưa lấy này.”

Châu Tồn Thú nhận lấy lá thư, nhìn dòng địa chỉ được viết ngay ngắn trên phong bì. Tấm biển đếm ngược thời gian phái sau đã về không, khuôn viên trường học vắng lặng trong kỳ nghỉ hè. Trán Châu Tồn Thú lấm tấm mồ hôi, anh đứng vào bóng râm chỗ phòng bảo vệ, xé mở lá thư cuối cùng được viết cho mình.

Bình Luận (0)
Comment