Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 101


Nửa đêm trước không ngủ, sau nửa đêm Ngu Ninh Sơ ngủ đặc biệt sâu.
Cho đến khi bên tai truyền đến thanh âm nhẹ nhàng xoay người, Ngu Ninh Sơ giật mình tỉnh lại mở mắt ra lại bị ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu tới vội vàng nhắm lại.
Tiếng cười quen thuộc mang theo tia trầm khàn mới tỉnh truyền đến, Ngu Ninh Sơ rụt vào trong chăn buồn bực hỏi hắn: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
Tống Trì kéo chăn che mặt nàng xuống, một tay chống giường một tay chống sang bên kia của nàng cả người lại phủ lên.
Ngu Ninh Sơ bối rối lấy tay che mặt.
Tống Trì liền hôn lên cổ nàng.
Ngu Ninh Sơ bất an hỏi: “Không phải chúng ta còn phải tiến cung sao? Bây giờ chắc không còn sớm rồi phải không?”
Tống Trì lơ đãng đáp: “Hội triều còn phải thật lâu mới kết thúc, bãi triều Hoàng Thượng còn phải triệu tập một vài đại thần bàn chuyện.

Chúng ta mà đi bây giờ sẽ phải đợi ở bên ngoài một lúc lâu cho nên không cần vội.”
Hô hấp Ngu Ninh Sơ đã bắt đầu dồn dập, nàng muốn lấy tay giấu đi lại bị hắn đè tay lại.
Một khi bàn tay của nàng bị giữ lại, nàng đã hoàn toàn mất đi cơ hội phản kháng và chân cũng bị hắn thuần thục mở ra.
Chăn trượt xuống bên hông hai người, ánh nắng ban mai rực rỡ của mùa thu so với ánh nến ban đêm rạng rỡ hơn nhiều.

Ngu Ninh Sơ bị hắn nhìn ngượng ngùng cắn cắn môi.
Bên tiền viện, Tống Tương đã tới đây từ sớm.

Nhân khẩu trong Đoan Vương Phủ không nhiều lắm nhưng lễ nghĩa dành cho tân phụ qua cửa lại không thể thiếu.

Tống Tương khẩn cấp đến sớm để kính trà cho đại tẩu.
A Cẩn cười cười mời Công Chúa Điện Hạ đến sảnh đường.
Tống Tương thuận miệng hỏi: “Điện Hạ bọn họ còn chưa dậy sao?”
A Cẩn cẩn thận bào chữa thay chủ tử: “Đêm qua, Điện Hạ bị người ta chuốc say nên sáng nay có thể sẽ dậy trễ hơn một chút.

Hay là Công Chúa trở về trước, chờ Điện Hạ bọn họ tỉnh nô tài sẽ cho người đi thông tri Công Chúa?”
Tống Tương nhìn ánh nắng ban mai sáng ngời bên ngoài cảm thấy cho dù ca ca ham ngủ cũng sẽ không ngủ quá lâu nên tiếp tục ngồi ở sảnh đường đợi.
A Cẩn vào bếp bưng một mâm đồ ăn sáng lên.
Tống Tương vừa ăn vừa lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Một mâm cơm sáng đã ăn xong nhưng đôi tân nhân vẫn chưa chịu xuất hiện.
Tống Tương dù sao cũng đã xem qua rất nhiều thoại bản, nghĩ đến một khả năng Tống Tương bĩu môi oán thầm ca ca một trận rồi trở về trước.
A Cẩn yên lặng lau mồ hôi.

Hắn sợ Công Chúa tiếp tục chờ đến lúc mọi người thật sự gặp mặt sẽ xấu hổ.
Hơn nửa canh giờ sau, Tống Trì ôm Ngu Ninh Sơ từ phòng tắm trở về nội thất rồi mới ra khỏi tân phòng gọi bọn nha hoàn đi vào hầu hạ Ngu Ninh Sơ thay y phục.

Hắn ra ngoài an bài một số việc.
Khi Vi Vũ và Hạnh Hoa đỏ mặt đi vào, Ngu Ninh Sơ đang lười biếng nằm trên giường, gân cốt toàn thân tựa như mới bị người tháo ra lắp lại một lần, cho dù động một chút nàng cũng không muốn.
Hai nha hoàn vòng qua bình phong tới gần giường liền ngửi được một mùi hương xa lạ lại đặc biệt làm cho các nàng không hẹn mà cùng nhớ tới động tĩnh tối hôm qua nghe được.
“Vương Phi muốn dậy chưa ạ?” Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.
Ngu Ninh Sơ ừ một tiếng, rũ mắt hỏi: “Công chúa có tới đây tìm ta chưa?”
Vi Vũ lắc đầu: “Dạ, Công Chúa chưa từng đến hậu viện.”
Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Bọn nha hoàn hầu hạ thường xuyên nên có một số việc giấu được một ngày không thể giấu được một tháng nhưng nếu bị Tống Tương nghe được thì thân là ca ca tẩu tử thì bọn họ sẽ rất khó xử.
“Đỡ ta đứng lên đi.” Ngu Ninh Sơ làm như không có chuyện gì phân phó nhưng đáng tiếc vành tai đỏ bừng tiết lộ sự chột dạ của nàng.
Tất cả đều do Tống Trì, rõ ràng hắn còn chưa dùng điểm tâm mà khí lực lại dùng mãi không hết, thậm chí còn lâu hơn đêm qua.
Từ bên giường đi tới trước bàn trang điểm, hai chân Ngu Ninh Sơ vẫn còn run rẩy.
Bởi vì phải tiến cung nên xiêm y sáng nay của Ngu Ninh Sơ có phần long trọng hơn.

Triều phục Vương Phi rườm rà làm cho cả người nàng vào sáng sớm mùa thu mà nóng cả lên.
Lúc đi về phía tiền viện, Vi Vũ hai tay nâng mũ Vương Phi của nàng đi cùng chờ nàng dùng điểm tâm xong rồi mới đeo lên.
Lúc nàng tới sảnh đường đã thấy hai huynh muội Tống Trì, Tống Tương đều ở đây.

Hai người đồng thời quay sang nhìn nàng.
Ngu Ninh Sơ đúng lúc tránh tầm mắt đi ai cũng không nhìn, nàng sợ ánh mắt đầy hàm ý của Tống Trì cũng sợ Tống Tương cười nàng.
Tống Trì ho khụ, nghiêm nghị nói: “Muội qua đây dùng cơm đi.


A Tương đợi ta cùng đại tẩu muội tiến cung về rồi cô tẩu các muội lại nói chuyện sau cũng không muộn.”
Tống Tương liếc xéo hắn một cái: “Làm sao ca ca lại khách khí với muội như vậy? Muội với đại tẩu còn thân cận hơn với huynh nhiều, còn cần ca dạy chúng ta cách ở chung sao?”
Tống Trì liền nhìn về phía Ngu Ninh Sơ, nếu bàn về thân cận thì trước kia hắn quả thật không bằng muội muội nhưng sau những gì xảy ra tối hôm qua thì hắn mới là người thân mật nhất với Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ giờ phút này căn bản không dám nhớ lại những hình ảnh kia, một khi nhớ lại nàng sợ mình sẽ thất thố trước mặt Tống Tương.
Vậy nên, nàng im lặng ngồi nghe hai huynh muội bọn họ tranh cãi.
“Trước tiên, muội phải kính trà cho đại tẩu trước.” Tống Tương cười hì hì rời khỏi chỗ ngồi, bưng chén trà đã chuẩn bị xong đưa tới trước mặt Ngu Ninh Sơ.
Trước kia hai người là tỷ muội tốt trong khuê phòng.

Bắt đầu từ bây giờ, các nàng chính là người một nhà.
Ngu Ninh Sơ cười nhận trà uống một ngụm rồi lấy lễ vật chuẩn bị sẵn từ trong tay áo đưa qua cho nàng.

Đó là một cây trâm vàng do nàng cố ý đến cửa hàng trang sức đặt làm.

Trên cây trâm có hai đóa hoa mai, mỗi cánh hoa mai được làm từ hồng ngọc, nhụy h0a được làm từ ngọc trai và kim tuyến tạo thành.
Tống Tương rất thích hoa mai, tiếp nhận cây trâm mà yêu thích không thôi, nhìn cây trâm nàng lại đưa ra suy đoán: “Nếu là trâm hoa mai vậy có phải chỗ tẩu còn một cây nữa phải không?”
Tống Tương đắc ý nói: “Hai chúng ta đều có trâm hoa mai giống nhau, chờ lại mặt chúng ta cùng nhau cài cho Minh Lam khó chịu đi.”
Ngu Ninh Sơ cúi đầu cười.

Thật ra lúc biểu tỷ thành thân, nàng cũng tặng biểu tỷ một cây cây trâm hoa cúc.

Hơn nữa, nàng cũng chuẩn bị lúc Tống Tương thành thân đặt ba bộ trang sức giống nhau.

Ba người mỗi người một bộ để làm kỷ niệm.
Bởi vì có Tống Tương ở đây, Ngu Ninh Sơ cũng đỡ lúng túng hơn khi ở một mình với Tống Trì.

Hai người ta một câu ngươi một câu hoàn toàn coi như Tống Trì không có ở đây.

Sau khi ăn xong, Ngu Ninh Sơ súc miệng, Vi Vũ thay nàng đội mũ Vương Phi nạm ngọc lên đầu cho nàng.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Tống Trì bảo muội muội tự mình đi luyện võ, hắn nắm tay dẫn Ngu Ninh Sơ đi ra ngoài.
Xe ngựa đã dừng sẵn ở ngoài cửa Vương Phủ, Ngu Ninh Sơ cùng Tống Trì sóng vai bước ra cửa chính nhưng đúng lúc này một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu nhìn lại.
Tuy rằng còn cách đoạn khá xa nhưng Ngu Ninh Sơ vẫn nhận ra đó là Thẩm Minh Y, chỉ là Thẩm Minh Y trước mắt gầy đến kinh người, về phần thần sắc của nàng do cách quá xa nên Ngu Ninh Sơ nhìn không rõ nhưng chắc chắn không phải bộ dáng tươi cười.
Tống Trì tiến lên một bước chặn tầm mắt nàng mở miệng giải thích: “Bên kia là An Vương Phủ.”
Nói xong, tay hắn đặt lên lưng Ngu Ninh Sơ hơi đẩy nàng đi về phía xe ngựa.
Tâm tình Ngu Ninh Sơ phức tạp.

Trước khi lên xe, nàng quay đầu lại nhìn về phía An Vương Phủ nhưng bóng dáng của Thẩm Minh Y đã không thấy đâu.
Thẩm Minh Y xuất hiện ở đây chắc chắn là cố ý chờ bọn họ nhưng Ngu Ninh Sơ cũng không cho rằng Thẩm Minh Y là muốn lấy thân phận biểu tỷ từ xa gửi lời chúc phúc cho nàng.
Có lẽ, Thẩm Minh Y vẫn không quên được Tống Trì? Khi mọi người vẫn là tỷ muội tốt, Thẩm Minh Y vẫn lo lắng nàng sẽ quyến rũ Tống Trì, thậm chí nàng ta còn chạy tới trước mặt Tống Trì chất vấn Tống Trì có thích nàng hay không.

Bây giờ nàng và Tống Trì thật sự thành thân, Thẩm Minh Y lại trở thành một quả phụ của một Vương Gia huyết thống không rõ ràng…
Chờ Tống Trì lên xe ngồi xuống bên cạnh nàng, Ngu Ninh Sơ thấp giọng hỏi: “An Vương đến tột cùng có phải hay không…”
Vấn đề này, có lẽ chỉ có Tống Trì tự mình xử lý vụ án tạo phản của Thái Tử mới rõ ràng, cho dù nàng đi hỏi người khác cũng không nhận được câu trả lời chuẩn xác hơn hỏi từ chỗ hắn.
Tống Trì cười nói: “Vì sao không phải? Tiên Đế chưa bao giờ phủ nhận huyết thống của Thái Tử và An Vương.”
Đây rõ ràng chính là lời nói chung với người ngoài, Ngu Ninh Sơ nhịn không được oán giận một câu: “Ta đây là thành tâm hỏi huynh mà.”
Tống Trì lúc này mới phản ứng, cúi người tới gần.
Hơi thở ấm áp của hắn dừng lại bên tai nàng, trong đầu nàng nhất thời hiện lên rất nhiều hình ảnh thân mật nhưng vì muốn nghe được đáp án nên Ngu Ninh Sơ chỉ có thể nắm chặt tay áo ngồi thẳng chờ hắn nói cho nàng nghe.
Nhưng mà đáp án trong dự liệu cũng không vang lên mà ngược lại nàng lại bị Vương Gia không đứng đắn kia cắn lỗ tai.
Ngu Ninh Sơ lập tức muốn né tránh, Tống Trì cười ôm lấy eo nàng, một tay nâng gáy nàng tránh làm rối tóc một bên không kiêng nể gì mà hôn lên.
Hắn cơ hồ hôn Ngu Ninh Sơ suốt cả chặng đường, đến khi xe ngựa sắp đến cửa cung, Tống Trì mới buông nàng ra.
Ngu Ninh Sơ sớm đem thân ảnh Thẩm Minh Y ném lên chín tầng mây, một bên sửa sang lại lễ phục một bên trừng mắt nhìn hắn.
Tống Trì yên lặng nhìn nhất cử nhất động của nàng tâm tình rất tốt.
Tống Trì đối với tất cả mọi thứ trong cung đều rất quen thuộc, hắn mang theo Ngu Ninh Sơ đi đến bên ngoài Ngự Thư Phòng.

Đúng như lời hắn nói, bên ngoài Ngự Thư Phòng có hai vị thần tử đang chờ.

Trong đó một vị mặc quan phục màu đỏ, một vị mặc quan phục màu xanh.
Trong triều, quan viên tứ phẩm trở lên mặc quan phục màu đỏ, ngũ phẩm đến thất phẩm thì mặc quan phục màu xanh.
Nhìn thấy Tống Trì, hai vị quan viên đều sớm khom người khom lưng hành lễ.
Tống Trì thanh âm ôn nhuận: “Miễn lễ.”

Hai vị quan viên đứng thẳng người, quan viên mặc quan phục màu đỏ dường như quen thuộc với Tống Trì, cử chỉ tự nhiên hào phóng còn người mặc quan phục màu xanh vẫn luôn rụt lưng cúi đầu, không biết là do hắn nhát gan hay là xảy ra chuyện gì khác.
“Mời Vương Gia, Vương Phi vào trước.” Quan viên áo đỏ mời hai người Tống Trì đi lên đứng trước mặt hắn.
Tống Trì cười nói: “Bổn vương cùng Vương phi không vội, Từ đại nhân cầu kiến Hoàng Thượng là vì chính sự, không được chậm trễ.”
Ngu Ninh Sơ yên lặng đứng bên cạnh Tống Trì.

Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy Tống Trì giao tiếp với quan chức cấp cao.

Hành động của hắn nhẹ nhàng thư thái thư thái nhẹ nhàng, lời nói ôn hòa khiêm nhường rất có phong phạm hiền vương.
Nghĩ đến trước đây nàng từng hiểu lầm hắn cùng bè phái với Hàn Quốc Cữu, bằng hữu của An Vương, tai Ngu Ninh Sơ liền nóng bừng lên.
Đột nhiên, nàng phát hiện bàn tay buông xuống bên người của quan viên áo xanh đứng ở trước mặt hai người run lẩy bẩy.
Điều này quá kỳ quái làm Ngu Ninh Sơ không nhịn được nhìn mặt đang rũ xuống của đối phương.
Dù sao hai người đã gặp qua nên dù cho Chu Ký Minh cố ý che dấu thì Ngu Ninh Sơ vẫn nhận ra hắn.
Ngu Ninh Sơ càng khó hiểu, tuy rằng nàng bất mãn Chu Ký Minh từng thất lễ với nàng nhưng nàng cũng không mở miệng trách cứ.

Sau đó, Chu Ký Minh đỗ Thám Hoa nàng còn gửi mười lượng bạc chúc mừng Chu lão.

Vì sao, Chu Ký Minh nhìn thấy nàng lại sợ hãi như vậy?
Chu Ký Minh đâu phải sợ Ngu Ninh Sơ mà người hắn sợ chính là Tống Trì.
Lúc trước thi đỗ Thám Hoa, Chu Ký Minh còn thống khổ giãy dụa vì chuyện cầu thân Ngu Ninh Sơ.

Cuối cùng vì lo lắng cưới Ngu Ninh Sơ sẽ thành cái đinh trong mắt Hoàng Hậu mà từ bỏ.

Ai biết được không bao lâu sau, hắn liền nghe được tin Đoan Vương cầu thân Ngu Ninh Sơ, rất nhanh cửa hôn sự này liền thành!
Chu Ký Minh sợ Đoan Vương nhìn thấu bí mật của mình.
Người khác làm không được nhưng Đoan Vương từng chưởng quản Cẩm Y Vệ, ngay cả Hàn Quốc Cữu cũng chết trong tay Đoan Vương, Đoan Vương muốn tra ra việc hắn đã từng mạo phạm Ngu Ninh Sơ thì có gì khó? Hơn nữa, Ngu Ninh Sơ tặng hắn lễ vật mà hắn lại không đi cầu thân, liệu Ngu Ninh Sơ có ghi thù hắn hay không, liệu nàng có thể hay không tìm cơ hội nói xấu hắn trước mặt Đoan Vương?
Các loại ý niệm xuất hiện liên tục trong đầu Chu Ký Minh làm hắn đứng không vững.
Tống Trì nhận ra Chu Ký Minh nhưng cho đến bây giờ, hắn đã sớm không để một Thám Hoa lang nho nhỏ vào trong lòng.
Đêm qua, A Vu chủ động hôn lưng hắn.
Trên đời này sẽ không bao giờ có một người nam nhân khác có thể để nàng làm như vậy.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment