Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 102


Ngự Thư phòng.
Chiêu Nguyên Đế nói chuyện cùng Chu Ký Minh xong liền quay sang hỏi Viên công công bên cạnh: “Đoan Vương bọn họ còn chưa tới sao?”
Ông vẫn còn nhớ thương chén trà của chất tức.
Viên công công cười nói: “Hoàng Thương, bọn họ đến rồi ạ.

Vừa rồi Từ đại nhân mời Điện Hạ đi vào trước nhưng Điện Hạ nói chính sự quan trọng hơn nên Điện Hạ và Vương Phi còn đang chờ ở bên ngoài.”
Chiêu Nguyên Đế cười cười bảo Viên công công đi mời phu thê hai người vào.
Tuy rằng, Ngu Ninh Sơ đã gặp qua Chiêu Nguyên Đế một lần nhưng đây là lần đầu tiên nàng tiến cung, chỗ nào cũng uy nghiêm và tráng lệ.

Đặc biệt là vị Từ đại nhân mặc quan phục màu đỏ vừa mới đi từ bên trong đi ra, hình như hắn vừa bị Chiêu Nguyên Đế khiển trách nên mặt mũi trắng bệch, vừa đi vừa lấy tay áo lau mồ hôi.

Nhìn cảnh tượng này Ngu Ninh Sơ mới biết hành động tối hôm đó của nàng khinh suất cỡ nào.

Nếu Chiêu Nguyên Đế lòng dạ hẹp hòi một chút, hoặc ông sớm đã không còn chút áy náy nào với mẫu thân nàng thì Chiêu Nguyên Đế có thể xử phạt nàng vì lời nói và hành động tối hôm đó.
Lúc đó, Ngu Ninh Sơ làm gì có tâm tình suy nghĩ nhiều như vậy, lúc đó nàng chỉ biết đau lòng vì những oan ức mà mẫu thân phải chịu.
Đi theo Tống Trì vào trong, Ngu Ninh Sơ âm thầm cảnh cáo chính mình không thể mạo phạm Chiêu Nguyên Đế thêm lần nào nữa.

Lúc nào nàng cũng phải nhớ kỹ làm bạn với vua như làm bạn với hổ.
Chiêu Nguyên Đế còn đang tranh thủ thời gian phê duyệt tấu chương.

Đợi đến lúc phu thê hai người vào cửa ông mới dừng bút, ngẩng đầu nhìn qua.
Người đầu tiên ông thấy chính là Ngu Ninh Sơ.
Cho dù biết tiểu cô nương trước mắt là nữ nhi của Thẩm Yên nhưng mẫu tử hai người thực sự quá giống nhau, dù cho Chiêu Nguyên Đế đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này vẫn thất thần.
Thẩm Yên mười sáu tuổi xuất giá, lúc qua đời cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, vẫn là một tiểu cô nương.
Tất cả những đau khổ mà Thẩm Yên phải chịu trong cuộc đời ngắn ngủi của bà đều là vì một ý niệm kém cỏi của ông.
“Chất tử bái kiến Hoàng bá phụ.” Tống Trì mỉm cười hành lễ dẫn đầu phá vỡ không khí trầm mặc.
Ngu Ninh Sơ cũng lập tức đi theo hắn hành lễ: “Chất tức bái kiến Hoàng bá phụ.”
Phần lớn thời gian Tống Trì ở chung với Chiêu Nguyên Đế đều gọi Hoàng Thượng nhưng hôm nay là đến kính trà cho trưởng bối nên hắn mới đổi xưng hô.
Chiêu Nguyên Đế thu hồi tâm tư cười nói: “Được được được.

Hai người các con cuối cùng cũng tu thành chánh quả, Trẫm cao hứng thay cho các con.”
Ngu Ninh Sơ nhanh chóng liếc nhìn Chiêu Nguyên Đế một cái.

Đế Vương năm nay hơn bốn mươi tuổi, mỉm cười hiền lành gần gũi.

Ai có thể nghĩ tới, khi còn trẻ ông lại làm ra loại chuyện kia.

Viên công công sai người trải bồ đoàn xong, Ngu Ninh Sơ cùng Tống Trì sóng vai quỳ gối trước mặt Chiêu Nguyên Đế lần lượt kính trà.
Chiêu Nguyên Đế làm trưởng bối đương nhiên sẽ ban thưởng lễ vật cho chất tức.

Hơn nữa, lễ vật cũng đã sớm chuẩn bị do Viên công công tự mình đưa đến trước mặt Tống Trì cùng Ngu Ninh Sơ.
Đó là một cái hộp dài, Viên công công cười tủm tỉm mở nắp hộp ra.
Nắp hộp vừa mở ra vừa vặn ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ Lưu Ly chiếu tới, Ngu Ninh Sơ đột nhiên bị ánh sáng lưu chuyển bên trong làm chói mắt.

Viên công công nhìn thấy vội vàng điều chỉnh vị trí cái hộp.

Lúc này, Ngu Ninh Sơ mới thấy rõ bên trong tráp là hai bộ trang sức khảm bảo thạch.

Bộ trang sức bên trái khảm ít nhất sáu viên bảo thạch đỏ, vàng, lam, lục, tím đang tỏa ánh sáng lấp lánh trang nhã quý phái.

Bộ trang sức bên phải mỗi kiện đều được khảm một hai viên bảo thạch lớn và điểm xuyến thêm những viên bảo thạch lớn nhỏ bằng hạt gạo, tạo hình độc đáo tao nhã thích hợp đeo hàng ngày.
Nhìn tổng quan, số bảo thạch trong hộp nhiều đến không thể đếm hết.
Tống Trì ý bảo Viên công công đậy nắp lại cười nói với Chiêu Nguyên Đế: “Lễ vật này của Hoàng bá phụ quá quý trọng, chất tử sợ A Vu nhát gan từ nay về sau muội ấy đều phải ngày đêm canh giữ số trang sức này phòng ngừa người ta trộm mất.”
Ngu Ninh Sơ phối hợp với lời nói của hắn, xấu hổ cúi đầu.
Chiêu Nguyên Đế cười nói: “Ngươi đường đường là Vương Gia còn có thể để cho tiểu tặc lẻn vào trong phủ được sao.

Nhận lấy đi, bảo thạch trong cung nhiều lắm.

Tương lai, Nhị đệ con cưới thê tử hoặc hai muội muội con xuất giá Trẫm cũng sẽ ban cho các nàng mỗi người một phần, ai cũng không thiên vị.”
Trang sức quý giá như thế đều do Chính Đức Đế cất giữ.

Hậu cung Chiêu Nguyên Đế chỉ có một nữ nhân là Trịnh Hoàng Hậu mà Hoàng Hậu đã có tuổi cũng không thích đeo mấy cái này.

Nếu Chiêu Nguyên Đế không phân cho tiểu bối thì những bảo thạch này sẽ tiếp tục nằm bám bụi trong tư khố Đế Vương.
Ông vừa nói xong thì Tống Trì liền thay Ngu Ninh Sơ nhận phần lễ quý trọng này.
Thời gian rảnh rỗi của Chiêu Nguyên Đế không nhiều lắm, bọn họ lại nói chuyện phiếm thêm vài câu rồi Tống Trì liền cùng Ngu Ninh Sơ lui ra.
Ngu Ninh Sơ đối với hoàng cung không quen thuộc, nàng chỉ biết theo chân Tống Trì đi tới đi lui.
Cho đến khi Ngu Ninh Sơ phát hiện Tống Trì muốn dẫn nàng ra khỏi cung thì nàng mới không thể không nhìn Tống Trì kỳ quái hỏi: “Chúng ta không đi thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương sao?”
Trịnh Hoàng Hậu đối với Tống Trì giống như Hàn thị với Thẩm Mục, Thẩm Khoát, Thẩm Dật.

Cho dù không có thân phận Hoàng Hậu thì theo thông lệ chất tử cưới thê cũng phải kính trà cho bá mẫu.
Tống Trì cười cười, tới gần nàng một bước thấp giọng nói: “Hoàng Hậu với ta không thân, ta cũng không muốn hành hiếu lễ với bà.


Năm trước, ta đã cầu xin chỉ dụ của Hoàng Thượng cho phép ta, nàng và cả A Tương đều không cần hành lễ với Hoàng Hậu.

A Vu nhớ kỹ, sau này ở trước mặt Hoàng Hậu đừng làm mất đi khí tiết của Đoan Vương Phủ chúng ta.”
Hắn nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng Ngu Ninh Sơ lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Năm trước, Tống Trì đã cầu xin Chiêu Nguyên Đế, mà khi đó Trịnh Hoàng Hậu vừa mới vào Kinh.

Nói cách khác, Trịnh Hoàng Hậu không thân thiết với Tống Trì từ lúc còn ở Thái Nguyên, lúc Tống Trì còn ở Tấn Vương Phủ.
Lúc Tống Trì vào Kinh cũng mới chín tuổi, loại sự tình gì sẽ khiến Tống Trì ghi hận mười mấy năm, thậm chí Chiêu Nguyên Đế cũng nguyện ý dung túng hắn vô lễ với Trịnh Hoàng Hậu?
Ngu Ninh Sơ không nhịn được nghĩ đến cái chết của mẫu thân Tống Trì.
Chỉ là nàng nhìn khuôn mặt tươi cười như không có chuyện gì của Tống Trì làm Ngu Ninh Sơ không thể hỏi ra miệng được.
Tuy rằng hai người là phu thê, đã làm chuyện thân mật nhất trên đời này nhưng điều đó không có nghĩa nàng lập tức có thể đi tìm hiểu bí mật của hắn.

Tống Trì trông cũng không giống người thích chia sẻ bí mật với nàng.

Ví dụ Thẩm Minh Y xuất hiện là nàng tò mò hỏi hắn về chuyện An Vương có phải huyết thống Hoàng gia hay không nhưng Tống Trì lại trả lời qua loa, không chịu nói thật với nàng.
Tống Trì để nàng vào trong lòng là chuyện không thể nghi ngờ, hắn nguyện ý vì nàng mà xăm hình trên người nhưng trong lòng Tống Trì như có một gian phòng nhỏ bị khóa.

Trước mắt, nàng vẫn chưa có được chìa khóa có thể đi vào căn phòng nhỏ kia.
Cũng may, Ngu Ninh Sơ cũng không phải là người nhất định phải dò xét bí mật của người khác.
Trở lại xe ngựa, Tống Trì giống như đã sớm ném chuyện Trịnh Hoàng Hậu ra sau đầu.

Hắn mở hộp Chiêu Nguyên Đế ban thưởng ra, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai bộ trang sức kia.

Cuối cùng, hắn lấy từ bên trong ra một cây trâm hoa sen vàng có đính viên bảo thạch to bằng quả vải thiều, hắn tìm một vị trí thích hợp trong mái tóc dày như mây của Ngu Ninh Sơ rồi chậm rãi cắm trâm vàng vào.

Chuẩn bị xong, hắn nghiêng đầu ánh mắt nhìn chằm chằm cây trâm trên tóc nàng.
Ngu Ninh Sơ rất nhanh không chịu nổi ánh mắt chằm chằm như vậy của hắn.

Nàng nghiêng đầu sang bên cạnh, đưa tay lên muốn rút cây trâm vàng quý giá quá mức kia ra.
Tống Trì giữ tay nàng lại cười nói: “Ngày lại mặt, chúng ta sẽ đi ngõ Tứ Tỉnh trước, sau đó muội lại mang cây trâm này đi Hộ Quốc Công Phủ một chuyến nữa.”
Hắn bảo nàng mang trâm vàng chính là cố ý khoe khoang.

Nhị phu nhân là cô ruột của hắn, Tam phu nhân là cữu mẫu ruột của nàng.


Vậy nên, đối tượng mà Tống Trì muốn nàng khoe khoang chính là Thái phu nhân.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ cũng muốn trút giận với Thái phu nhân nhưng nàng gả cho Tống Trì, Tống Trì cùng nàng đi trước mặt Thái phu nhân dạo một vòng cũng đủ làm Thái phu nhân khó chịu rồi.

Nàng lại cố ý đeo trâm vàng bảo thạch lấp lánh, ý tứ quá mức rõ ràng.

Nếu để Đại biểu ca, Nhị cữu cữu nhìn ra sẽ làm mọi người cảm thấy nàng quá nhỏ nhen, đi so đo tính toán với trưởng bối.
“Hay là thôi đi.

Nếu chúng ta thực sự làm Thái phu nhân tức giận, Đại biểu ca bọn họ cũng sẽ khó chịu trong lòng.” Ngu Ninh Sơ mở tay hắn ra, cẩn thận tháo trâm xuống.
Tống Trì nhìn đôi mắt đen nhánh của nàng cười cười: “Muội vẫn gọi Đại biểu ca thân thiết quá nhỉ.

Không giống mấy lần muội gọi Trì biểu ca, lần nào cũng giống như bị người ta ép buộc muội vậy.”
Chu Ký Minh thì tính là cái gì, Thẩm Trác mới là người khiến hắn để ý nhất.

Nếu như không phải lúc nàng vào Kinh Thẩm Trác đã đính thân, hắn lại không làm được chuyện bội bạc tình nghĩa thì có lẽ Thẩm Trác đã hướng Ngu Ninh Sơ cầu thân.
Ngu Ninh Sơ lập tức nghe ra sự chua xót trong lời nói của Tống Trì.

Nàng thấy thực sự tức giận, nàng kính trọng Thẩm Trác là sự thật nhưng ai bảo Tống Trì không làm chuyện khiến nàng kính trọng chứ?
“Ta gọi Nhị biểu ca, Tam biểu ca cũng rất thân thiết.” Ngu Ninh Sơ căng mặt nói, vừa chứng minh mình đối với Thẩm Trác, Thẩm Mục, Thẩm Dật đều là huynh muội, vừa châm chọc những hành vi trước kia của Tống Trì.
Tống Trì cười nói: “Thân thiết mới tốt.

Nếu muội cũng đối xử với ta như với bọn họ thì làm sao thấy sự đặc biệt của ta được chứ.”
Nói xong, hắn lại đẩy Ngu Ninh Sơ lên trên thành xe đè tay nàng hôn lên.
Ngu Ninh Sơ tức giận không muốn phối hợp với hắn nhưng nàng thử trốn vài lần cũng không thoát được lại bị hắn hôn cả một đoạn đường.

Vả lại hắn ngày càng lớn mật hơn, tay cũng không thành thật nhưng may mắn Tống Trì còn biết chừng mực không làm rối loạn đầu tóc của nàng.
Khi xe ngựa dừng trước cửa Đoan vương phủ, Tống Trì thay Ngu Ninh Sơ thắt lại váy lễ phục Vương phi xong rồi ôm nàng từ phía sau vừa hôn lỗ tai nàng vừa thấp giọng nói: “Nhất định A Tương sẽ tới tìm muội, muội ngồi với nàng một lúc là được, không nên trì hoãn quá lâu.”
Thanh âm của hắn khàn khàn, giống như đêm qua cọ cọ vào thái dương nàng, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Ngu Ninh Sơ thật sự sợ hắn, tối hôm qua ba lần, sáng nay một lần vậy mà hiện tại hắncòn muốn.

Hắn không sợ tổn hại thân thể sao?
Lời mở đầu trong tập sách mà cữu mẫu tặng cho nàng có nói rõ ràng chuyện phòng the kiêng kỵ nhất là làm quá thường xuyên, không có lợi cho cả nam lẫn nữ.
Ngu Ninh Sơ gật đầu lung tung lấy lệ trước với hắn.
Xuống xe ngựa, hai người cùng dắt tay nhau vào sảnh đường.

Trước tiên, Tống Trì dẫn Ngu Ninh Sơ gặp mặt các quản sự lớn nhỏ và người hầu trong Vương Phủ.
Tống Tương cũng chạy tới xem náo nhiệt.

Chờ đám người hầu đều lui ra, Tống Tương tự nhiên lôi kéo Ngu Ninh Sơ đi hậu viện.
Tống Trì không có việc gì làm, trước khi đi thư phòng đọc sách phân phó A Cẩn: “Khi nào Công Chúa đi thì ngươi đến thông tri cho ta biết.”
A Cẩn: “Vâng.”
Hậu viện, Tống Tương kêu nha hoàn đợi ở bên ngoài, nàng và Ngu Ninh Sơ đi vào nội thất.

Ngu Ninh Sơ cũng sợ nàng hỏi chuyện không nên hỏi nên giả vờ oán giận nói: “Muội nói gì thì nói nhanh đi, ta còn phải về thay y phục và chải đầu nữa.”
Tống Tương cười nói: “Cái này đơn giản, muội giúp tẩu thay y phục.”
Trên người Ngu Ninh Sơ có một đống dấu vết ái muội nào dám để Tống Tương hỗ trợ thay y phục.

Nàng vội vàng đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, từ trong gương nhìn nàng nói: “Vậy muội giúp ta chải đầu đi, đơn giản một chút là được rồi.”
Tống Tương cười cười đứng sau lưng nàng, trước tiên tháo từng món trang sức trên đầu nàng xuống.
“A Vu, trước kia ca ca ta rất xấu.

Giờ tẩu gả tới đây rồi, huynh ấy đối xử với tẩu có tốt không?” Lúc chải đầu, Tống Tương ý vị thâm trường hỏi.
Ngu Ninh Sơ giả ngu rũ mắt nói: “Mới một ngày làm sao có thể nhìn ra được chứ.

Hắn không thể nào trong lúc tân hôn liền hung dữ với ta chứ?”
Tống Tương: “Ý muội là tối hôm qua huynh ấy có dịu dàng với tẩu không?”
Ngu Ninh Sơ: …
Quả nhiên, biểu tỷ không thể tránh thoát, nàng cũng đừng hòng trốn.
Thay vì bị Tống Tương gãi ngứa, Ngu Ninh Sơ trả lời ngắn ngọn: “Ôn nhu.”
Tống Tương: “Vậy tẩu có đau không? Tẩu có khóc không?”
Ngu Ninh Sơ: “Cũng được, không có.”
Tống Tương nhìn gương mặt đỏ bừng của tỷ muội tốt, biết hỏi cái gì Ngu Ninh Sơ đều sẽ trả lời lấy lệ, liền hỏi một câu mấu chốt nhất: “Vậy tẩu có thích không? Muội đọc trong sách viết, loại chuyện này có sức mê hoặc rất lớn đối với nam và nữ.”
Ngu Ninh Sơ tiếp tục lời nói lúc trước: “Cũng được.”
Tống Tương cũng nhịn không được đánh nhẹ nàng một cái.
Ngu Ninh Sơ liền đoạt lại tóc mình chải một cách tùy ý rồi hỏi Tống Tương: “A Tương, vì sao muội lại hỏi thăm chuyện này? Đó đâu phải là chuyện một tiểu cô nương nên quan tâm đâu.”
Đôi mắt to của Tống Tương đảo quanh, nàng quyết định chia sẻ bí mật mà mình giấu diếm bấy lâu cho Ngu Ninh Sơ nên nhỏ giọng nói: “Bởi vì muội đang viết thoại bản, đang viết đến đêm động phòng của nhân vật nam chính và nữ chính.

Muội lại không muốn viết cảm nhận của nam nhân giống mấy người kia.

Muội muốn viết về cảm nhận của nữ nhân về chuyện đó mà chuyện của nữ nhân thì chỉ có nữ nhân mới rõ ràng được.

Muội lại không thể đi hỏi người khác, chỉ có thể tìm tẩu và Minh Lam để hỏi thăm.”
Ngu Ninh Sơ cuối cùng cũng hiểu, cười hỏi: “Muội viết về chuyện gì, viết xong chưa?”
Tống Tương gãi gãi đầu nói: “Còn lâu lắm.

Hai năm trước, muội đã có ý tưởng nhưng cứ xóa rồi sửa sửa rồi xóa đến năm nay mới xác định phải viết như thế nào.”
Ngu Ninh Sơ: “Vậy muội viết được bao nhiêu rồi? Cho ta xem được không?”
Tống Tương do dự một lát, gật gật đầu.
Hai cô tẩu thân mật nắm tay nhau rời đi.
A Cẩn nhìn thấy vội đi thư phòng trả lời: “Điện Hạ, Vương Phi theo công chúa đi Tình Phương Đường rồi.”
Tống Trì:…
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment