Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 88


Tống Trì đi để lại một phương thuốc.
Ngu Ninh Sơ cầm tờ phương thuốc kia lên, mặt trên là chữ viết quen thuộc do chính tay hắn chép lại.
Ngu Ninh Sơ tự hỏi hắn vẫn không chịu uống thuốc là sợ khôi phục quá nhanh sẽ làm Chiêu Nguyên Đế nghi ngờ đúng không?
“Vì muội, không có gì là ta không dám.”
Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn của hắn, Ngu Ninh Sơ không tự chủ được nhớ tới rất nhiều chuyện.

Tống Trì quả thật là người to gan, dám khi dễ nàng ở ngay trong Hầu phủ, dám ở trước lôi đài luận võ tay không thay nàng chắn kiếm, dám ở trước mặt muội muội ruột động tay động chân với nàng, dám vì bất bình của nàng mà thà rằng bệnh tình nặng thêm cũng muốn dẫn Chiêu Nguyên Đế tới.

Người ta nói làm bạn với Vua như làm bạn với hổ, hành động này của Tống Trì quả thực chính là nhổ lông trên đầu hổ.
Tuy nhiên, Chiêu Nguyên Đế cũng không phải là Hoàng Đế đầu tiên bị Tống Trì tính kế lừa gạt.
Trước đó là Hàn Quốc Cữu, Chính Đức Đế…
Đêm khuya vắng lặng, lần đầu tiên Ngu Ninh Sơ thật sự ngẫm lại những chuyện Tống Trì đã làm trong hai năm qua, hắn đã trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, đó là chưa kể đến những lần may mắn không phát sinh nguy hiểm.

Vì lấy được lòng tin của gian thần hôn quân, Tống Trì đã hai lần phải chịu mũi tên có độc.

Nàng còn tận mắt chứng kiến vết thương đẫm máu trên vai hắn.

Bây giờ, hắn ho đến lợi hại như vậy, có thể nào là do nguyên khí bị hao tổn không?
Ngẫm lại chuyện hắn có thật bị như vậy hay không thì có liên quan gì đến nàng.

Hắn cầu phú quý trong hiểm nguy, hắn liều mạng như vậy cũng là vì phụ tá đại bá hắn đăng cơ và hắn cũng được hồi báo bằng danh hào Thân Vương như bây giờ.
Về phần ân oán giữa nàng và Tống Trì, với đủ thứ chuyện diễn ra trong mấy ngày nay coi như hoàn toàn chấm dứt.
Sau khi đã suy nghĩ ổn thỏa, Ngu Ninh Sơ bình tĩnh trùm chăn lại ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, nàng dùng phương thuốc do lang trung kê cho mình uống thêm ba ngày thì ho khan đã khỏi.

Tuy rằng, thở vẫn chưa thông thuận nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Ngày hai mươi tháng Chạp, Ngu Ninh Sơ mang theo hai huynh muội Ngu Dương, Ngu Lăng ra đường mua sắm Tết.
Hai huynh muội đều rất hiểu chuyện, đối đãi với nàng như tỷ tỷ ruột thịt.

Nhưng vì Ngu Ninh Sơ bị Trần thị chèn ép nhiều năm nên nàng không cách nào hoàn toàn tiêu trừ khúc mắc đối với hai huynh muội, không thể nào thật lòng đối đãi với bọn họ nhưng bên người có hai hài tử nhu thuận hiểu chuyện làm bạn, cuộc sống Ngu Phủ liền nhiều thêm tiếng cười nói vui vẻ.

Vậy nên, Ngu Ninh Sơ vẫn là rất nguyện ý dẫn hai huynh muội đi dạo phố.
Thời tiết quang đãng không gió, dân chúng Kinh Thành đã sớm quên chuyện Chính Đức Đế băng hà, vui vẻ đi dạo mua sắm hàng tết.


Trên phố có rất nhiều cửa hàng bày bán rất nhiều thứ như cửa hàng bán đồ xào, cửa hàng bán vải…
Ngu Ninh Sơ mang theo hai huynh muội đến một cửa hàng bán y phục, xiêm y năm mới của nàng đã sớm chuẩn bị xong.

Hôm nay, nàng chỉ muốn mua một ít vải để làm y phục mùa xuân cho nha hoàn.
Ngu Ninh Sơ đeo mạng che mặt nhỏ giọng nói: “Các ngươi nhìn xem thích màu nào liền nói cho tỷ tỷ.”
Ngu Dương nhờ tỷ tỷ giúp hắn chọn còn Ngu Lăng là tiểu cô nương yêu thích cái đẹp
đang phân vân lựa chọn giữa hai màu đã bị Ngu Dương giữ tay lại, ý bảo muội muội không nên quá tham lam.
Ngu Lăng lo lắng nhìn về phía tỷ tỷ.
Ngu Ninh Sơ cười nói: “Muội có thể chọn thêm một màu nữa, không sao cả.” Dù sao nàng dùng cho hai huynh muội đều là dùng tiền tiết kiệm của Ngu Thượng, hơn nữa tiểu cô nương làm ba bộ y phục mùa xuân cũng không tính là xa xỉ.
Ngu Dương nhìn ánh mắt dịu dàng của tỷ tỷ, âm thầm tự nhủ nhất định phải hảo hảo học hành, lớn lên thi lấy công danh báo đáp tỷ tỷ.
Ngu Ninh Sơ lại chọn thêm một ít.

Lúc tiểu nhị đi tính tiền, Ngu Ninh Sơ nhìn ra đường phố chỉ thấy ba bốn thư sinh áo vải trẻ tuổi tụ thành nhóm đi qua, hẳn là cử nhân từ các nơi đến Kinh Thành chuẩn bị tham gia thi hội mùa xuân.
Tiểu nhị đã gói hàng xong, Vi Vũ trả tiền, gã sai vặt đi theo bước lên ôm đống đồ đem về phủ trước, Ngu Ninh Sơ cũng sẽ không mua thêm đồ vật gì quá lớn.
Đoàn người vừa ra khỏi cửa hàng y phục, bỗng nhiên có hai đội thị vệ đồng loạt chạy tới thúc giục dân chúng đứng ra ở hai bên đường để trống đường đi ở giữa.
Cứ như vậy, dân chúng hai bên đường đều bị ép phải tuân mệnh đứng chật ních nhưng mọi người cũng không vội vàng rời đi mà nhao nhao hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra.
Có thị vệ lộ ra tiếng gió, Hoàng Hậu sẽ vào thành hôm nay.
Đầu tháng trước, Chiêu Nguyên Đế đăng cơ nhưng ba mẫu tử Trịnh Hoàng Hậu vẫn còn ở Vương Phủ Thái Nguyên.

Sau một tháng, bọn họ cũng vào Kinh trước năm mới.
Dân chúng thích nhất là náo nhiệt, cũng thích nghị luận.

Khi Chính Đức Đế còn tại vị thì lúc nào cũng có Cẩm Y Vệ đi trên đường, dân chúng không thể tự do nghị luận nhưng sau khi Tân Đế đăng cơ đã hủy bỏ Cẩm Y Vệ, dân chúng rốt cục có thể tùy tâm sở dục nghị luận.
“Nghe lão nhân nói, năm đó Hoàng Thượng căn bản không thích vị Hoàng Hậu này, trong mắt ngài chỉ có Thẩm gia cô nương nhưng đáng tiếc lão Vương gia và lão Vương phi không cho phép, Hoàng Thượng không có biện pháp.

Nhưng các người nhìn xem, Hoàng Thượng vừa đăng cơ liền truy phong Thẩm gia cô nương đủ thấy ngài ấy vẫn chưa quên tình cũ.

Lúc trước, Hoàng Hậu còn ở xa không biết việc này, hiện tại bà vào Kinh nghe được tin này không biết có tức giận hay không.”
“Không tức giận? Làm sao có thể, cho dù là Bồ Tát cũng sẽ tức giận.

Nếu nam nhân nhà ta mà dám làm như vậy ta nhất định phải xé nát miệng hắn!”
“Ngươi dám xé nhưng Hoàng Hậu dám sao? Bà ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng.”

Mấy tỷ đệ Ngu Ninh Sơ bị kẹp ở giữa đám đông, bị ép nghe một đống nghị luận như thế.

Cũng có người ước được có mỹ mạo giống Thẩm Yên, bọn họ cảm thấy chỉ có mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ mới có thể khiến Chiêu Nguyên Đế si tình khó quên như thế.
Tâm tình Ngu Ninh Sơ phức tạp, may mắn vì có Chiếu chỉ của Chiêu Nguyên Đế nên mẫu thân nàng không bị dân chúng chỉ trích mà đa phần họ chỉ nghị luận xem Chiêu Nguyên Đế yêu ai hơn.

Có người cho rằng Chiêu Nguyên Đế yêu mẫu thân nàng hơn, cũng có người cho rằng Chiêu Nguyên Đế yêu Trịnh Hoàng Hậu hơn, chứng cớ rõ ràng nhất chính là bên cạnh Chiêu Nguyên Đế chỉ có một nữ nhân duy nhất là Trịnh Hoàng Hậu, ngay cả thiếp thất cũng không có.
Đây là điều mà nữ nhân quan tâm nhất, trong khi đám nam nhân lại đang thảo luận về chủ đề khác.

Chiêu Nguyên Đế đăng cơ lâu như vậy, ngoài phong hào cho Trịnh Hoàng Hậu, phong hào cho chất nữ và chất tử ruột.

Đối với hai nữ nhi của ngài cũng chỉ có phong hào là Công Chúa và Hoàng Tử.

Cho đến nay, Chiêu Nguyên Đế vẫn không có phong cho Hoàng Tử duy nhất là Tống Triệt làm Thái Tử mà hắn chỉ là Đại Hoàng Tử mà thôi.
“Có phải ngài chờ Đại Hoàng Tử vào Kinh rồi mới phong Thái Tử hay không?”
“Ai biết được, ta nghe nói Đại Hoàng Tử văn nhược nhiều bệnh, thân thể không được khỏe lắm.

Hơn nữa, Hoàng Thượng lại coi trọng Đoan Vương như vậy, không chừng a…”
“Không thể nào, cho dù chất tử có tốt đến đâu đi nữa thì làm gì có phụ thân nào sẽ đem gia sản lưu lại cho chất tử mà không lưu lại cho nhi tử ruột của mình chứ.”
“Nhưng nếu gia sản này do chất tử giúp đỡ tích góp thì sao?”
“Suỵt, cẩn thận họa từ miệng ra đấy.”
Dân chúng có thể nói ra loại lời này đã đủ to gan rồi, Ngu Ninh Sơ ở bên cạnh nghe cũng là kinh hồn bạt vía.

Chiêu Nguyên Đế có thể bởi vì Tống Trì bệnh nặng liền tự mình đến gặp nàng, phần tình cảm bá chất này quả thật có thể so với phụ tử.
Không bao lâu sau, bọn thị vệ đã dọn đường xong tạo thành một đường đi trống trải khang trang.
Ngoài cửa thành, bởi vì Hoàng Hậu vào Kinh nên các quan viên vốn nên hưu mộc cũng phụng chỉ tới sớm nghênh đón.
Không khí lạnh thấu xương, thừa dịp loan giá của Hoàng Hậu còn chưa tới, các quan viên rụt hai tay vào trong tay áo, tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau.
Có người để ý thấy Đoan Vương cùng An Nhạc công chúa đều không đến.
“Có phải bệnh phong hàn của Vương gia còn chưa tốt không?” Một quan chức phỏng đoán.
Quan viên đứng đối diện hắn lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Dân chúng muốn nói gì thì nói nhưng các quan viên lại cẩn thận hơn nhiều, tin tức của bọn họ cũng linh thông hơn.


Tuy rằng nhiều năm nay bất hòa của Đoan Vương và Chiêu Nguyên Đế là giả nhưng mẫu thân Đoan Vương mất sớm, phụ thân lại xuất gia, Đoan Vương tuổi còn nhỏ đã đi tới kinh thành, ai dám nói tất cả đều chỉ là mưu đồ của Tấn Vương Phủ? Có thể, Đoan Vương đối với Tấn Vương phủ hận nhưng đối tượng hận có thể là một trong hai người Chiêu Nguyên Đế cùng Trịnh Hoàng Hậu.
Mặt trời càng lúc càng cao, lòng bàn chân các quan viên lại càng ngày càng lạnh, từng đoàn sương trắng từ trước mặt bọn họ dâng lên.

Ngay khi hai chân bọn họ đông cứng, loan giá của Hoàng Hậu cuối cùng cũng đến.
Nhóm thị vệ trong Tấn Vương Phủ ngày xưa mở đường phía trước, phía sau xếp ba chiếc xe ngựa.
Trịnh Hoàng Hậu ngồi trong chiếc xe ngựa đầu tiên, Đại hoàng tử Tống Triệt ngồi ở chiếc xe thứ hai, Công Chúa Tống Thấm ngồi ở trong chiếc xe thứ ba.
Tống Thấm thập phần hưng phấn, kiêu ngạo tự hào nói với đại nha hoàn bên cạnh: “Gần hai tháng không gặp Phụ Hoàng, hôm nay chúng ta vào Kinh không biết Phụ Hoàng có ra cửa thành đón chúng ta hay không.”
Nha hoàn kia chỉ cười phụ họa, không dám lên tiếng.

Nếu như lúc trước Vương gia cùng Vương phi ân ái thì hôm nay thê nhi ái nữ đều tới, Hoàng Thượng nhất định sẽ đến đón.

Nhưng lão nhân trong Tấn Vương Phủ đều thấy rõ ràng, bình thường Vương gia đều ở trong quân doanh.

Cho dù là lễ tết, Vương gia trở lại Vương Phủ cũng rất ít ở bên Vương Phi.

Đối với đôi nữ nhi, tuy rằng ngài đối xử hết sức ôn hòa nhưng cũng chưa từng thể hiện thái độ đặc biệt yêu thương với họ.
Ngược lại Vương gia đối với Đại công tử Tống Trì lại hết mực yêu thương, tự tay dạy viết chữ, tự tay truyền thụ kiếm pháp.

Lúc phu thê Nhị gia ra ngoài du ngoạn không mang theo hài tử, Vương gia liền dẫn Đại công tử đi quân doanh.
Có thể nói, trong bốn hài tử ở Tấn Vương Phủ, người Vương gia yêu thương nhất chính là Đại công tử.

Sự yêu thương dành cho ba người còn lại cộng lại cũng không bằng một mình Đại công tử.
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng trước mặt bách quan.
Bách quan quỳ xuống cung nghênh Hoàng Hậu.
Trịnh Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trong xe.

Từ lúc xe ngựa chưa dừng, ma ma đang quỳ bên cạnh đã thay bà quan sát tình hình bên ngoài, cũng không thấy được Chiêu Nguyên Đế và Đoan Vương trong đám người.
Bất quá, Trịnh Hoàng Hậu ít nhiều đoán được cục diện này.

Bà tự an ủi chính mình, ít nhất bà cũng là thê tử duy nhất của Vương gia nay là Hoàng Thượng, bà sẽ cùng hắn hưởng hết vinh quang.

Chỉ cần nhi tử được phong làm Thái Tử, nữ nhi gả cho phò mã tốt thì đời này bà không cầu gì hơn nữa.

Về phần tình cảm đã truy cầu hơn hai mươi năm mà không được kia, bà cũng không còn trông mong gì nữa.
Lệnh cho bách quan miễn lễ, loan giá cũng không trì hoãn quá lâu mà nhanh chóng đi vào cửa thành.
Trong thành, loan giá của Hoàng Hậu vừa đến, dân chúng không hẹn mà cùng quỳ xuống hô to Hoàng Hậu nương nương vạn tuế.
Ma ma bên cạnh nâng lên một tầng rèm vải bông, chỉ còn lại một rèm châu để Trịnh Hoàng Hậu có thể thưởng thức cảnh tượng rầm rộ bên ngoài.
Trịnh Hoàng Hậu nhìn ra ngoài, nhìn thấy từng cái đầu đen như mực, có nam tử đội khăn vải mũ, cũng có phụ nhân đầu đội trâm cài.

Trong mắt Trịnh Hoàng Hậu toát ra ý cười từ đáy lòng, nụ cười này của bà làm nếp nhăn ở đuôi mắt càng thêm sâu.
Nếu Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Lam thấy nhất định sẽ giật mình.

Nhị phu nhân, Tam phu nhân Thẩm gia cùng Trịnh Hoàng Hậu đều ở độ tuổi ba mươi nhưng Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều bảo dưỡng rất tốt, ngay cả nếp nhăn cũng không có còn Trịnh Hoàng Hậu lại như một lão nhân.
Xe ngựa chậm rãi chạy qua, bọn thị vệ canh giữ hai bên thu đội, rời đi.
Trên đường lập tức khôi phục náo nhiệt cùng phồn hoa lúc trước.
Trong cung, mẫu tử ba người Trịnh Hoàng Hậu cũng gặp được Chiêu Nguyên Đế.
Trịnh Hoàng Hậu nhìn trượng phu đã chia xa gần hai tháng ngoài ý muốn phát hiện trượng phu mới lên ngôi cũng không toát ra phong thái đế vương như trong tưởng tượng của bà mà ngược lại thân hình gầy gò tiều tụy hơn trước rất nhiều, giống như là Hoàng Đế cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tống Triệt, Tống Thấm cũng đều nhìn ra Phụ Hoàng tiều tụy và mệt mỏi.
“Phụ hoàng, gần đây người có mệt mỏi lắm phải không?” Tống Thấm quan tâm nói.
Chiêu Nguyên Đế cười cười, trừ phi là hôn quân còn không thì làm Hoàng Đế sao có thể không mệt mỏi được chứ.

Hắn mưu đồ đại sự hoàn toàn là vì dân chúng thiên hạ vì liệt tổ liệt tông Đại Chu.

Nếu như Chính Đức Đế là minh quân thì hắn sẽ không trăm phương ngàn kế đoạt vị.

Sau khi vào Kinh, hầu như ngày nào hắn cũng bận rộn đến cuối canh ba mới có thể xử lý xong một ít hỗn độn do Chính Đức Đế để lại.

Chuyện này còn chưa xong, qua năm mới còn có thể có tấu chương mới được đưa lên.
“Trẫm không có việc gì, các ngươi đi đường cũng vất vả, đều đi nghỉ ngơi đi.” Chiêu Nguyên Đế cũng không có ý nói nhiều với người nhà, vẫn cư xử giống như lúc hắn ở Tấn vương phủ vậy.
Trịnh Hoàng Hậu đành phải mang theo một đôi nữ nhi cáo lui.
Tống Thấm đi Điện Công Chúa của nàng, Tống Triều đi đến Phủ Hoàng Tử của hắn.

Trịnh Hoàng Hậu trở về tẩm cung cách Chiêu Nguyên Đế gần hơn một chút.
Bà thật sự mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong liền ngủ một giấc tỉnh lại mới có tâm tình tiếp nhận bái kiến của đám cung nhân trong điện.
Sau khi cho mọi người lui ra, Trịnh Hoàng Hậu tựa vào giường ấm, hỏi thái giám Ngụy công công tiến cung sớm nửa tháng: “Trong khoảng thời gian này, trong cung ngoài cung có chuyện gì mới mẻ không?”
Từ ngày bà được phong làm Hoàng Hậu, trong cung liền đưa cung nữ và thái giám đến cho bà.

Ban đầu, đại thái giám bên cạnh bà cũng không phải là Ngụy công công, Ngụy công công này chính là tâm phúc một tay Trịnh Hoàng Hậu đề bạt, trung thành và tận tâm với nàng.
Đầu tiên, Ngụy công công nói về chuyện lật án cho Phủ Trịnh Quốc Công.
Trịnh Hoàng Hậu nghe xong rất vui mừng.

Tất cả người mẫu gia bà đều bị hôn sự của bà mà chết oan, Chiêu Nguyên Đế cho người lật lại vụ án này cũng coi như có lương tâm.
Ngụy công công nói rất nhiều, hắn nghĩ đến chuyện truy phong Thẩm thị không giấu được bao lâu, hắn không nói thì Hoàng Hậu cũng sẽ nghe từ nơi khác nên đành đem nội dung chiếu thư hắn chép cho Trịnh Hoàng Hậu xem.
Trịnh Hoàng Hậu xem xong, trên mặt mất hết huyết sắc.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment