Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 89


Ngày thứ hai sau khi Trịnh Hoàng Hậu vào Kinh, ngoài thành bốn con khoái mã phong trần mệt mỏi chạy đến Kinh Thành.
Hai huynh đệ Thẩm Mục, Thẩm Dật trải qua hai năm rèn luyện ở bên ngoài cuối cùng cũng được Hộ Quốc Công thả về.
Tam phu nhân nhìn thấy nhi tử vô cùng cao hứng, bà phái người đến báo cho Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Lam bảo hai tỷ muội trở về ăn cơm trưa cùng với mọi người.
Ngu Ninh Sơ nhận được tin tức, lập tức thay xiêm y ra cửa.

Ngu Ninh Sơ đoán được một nhà biểu tỷ cũng sẽ trở về nên bảo xa phu chạy xe ngựa đến trước cửa Ninh Quốc Công Phủ đợi.

Đến khi phu thê Thẩm Minh Lam và Tào Kiên ôm Đôn ca nhi ra cổng thì thấy xe ngựa của nàng.

Thẩm Minh Lam cười cười bỏ lại trượng phu và nhi tử leo lên xe ngựa của Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ còn muốn trêu chọc nam oa nhi thất vọng hỏi: “Sao biểu tỷ không ôm Đôn ca nhi tới đây đi cùng chúng ta?”
Thẩm Minh Lam biết biểu muội thích nhi tử của mình nhưng hiện tại hầu như ngày nào nàng cũng ở chung với nhi tử nên thỉnh thoảng nàng cũng muốn được tự do để th ở dốc nên chỉ nhẹ nhàng giải thích: “Nếu tỷ ôm nó lại đây thì làm sao tỷ nói chuyện với muội được, cứ để nó cho tỷ phu của muội đi.

Ai, muội và A Tương đều chưa thành thân, chưa hiểu nổi khổ làm mẫu thân vất vả như thế nào đâu.

Tỷ còn đang hối hận vì gả quá sớm, nếu chưa gả thì tỷ chỉ cần ăn uống vui chơi không cần quan tâm chuyện gì cả!”
Nàng liên tục thở dài ba hơi chọc Ngu Ninh Sơ cười: “Muội thấy tỷ cũng chỉ thuận miệng than thở tí thôi chứ tỷ phu tốt với tỷ biết bao nhiêu, tỷ bỏ được à.”
Thẩm Minh Lam không muốn nhắc đến trượng phu nhi tử nữa, nàng cùng Ngu Ninh Sơ nói sang chuyện khác.
Hai chiếc xe ngựa rất nhanh đã đi tới Hộ Quốc Công Phủ, ba người mang theo hài tử quen thuộc đi vào sảnh đường.

Còn chưa vào tới nơi thì nghe bên trong truyền đến tiếng trách móc của Tống Tương: “Nhị biểu ca vẫn nên quan tâm hôn sự của mình trước đi, không cần quan tâm đ ến chuyện của muội!”
Thẩm Minh Lam kinh ngạc nhìn về phía Ngu Ninh Sơ: “Sao A Tương lại đến nhanh như vậy?”
Ngu Ninh Sơ suy đoán: “Có lẽ trùng hợp hôm nay tỷ ấy đến thăm Nhị cữu mẫu.”
Trong lúc nói chuyện, hai tiểu nha hoàn canh giữ trước cửa hướng vào bên trong thông truyền xong rồi vén rèm thay hai người họ.
Trong sảnh đường ấm áp đã tụ tập đông đảo mọi người.

Thái phu nhân thần sắc vui mừng ngồi ở giữa, Nhị phòng và Tam phòng đều đến đông đủ, Tào Kiên cũng đến góp mặt nhưng Đại phòng lại thiếu rất nhiều người.


Quốc Công gia đang trấn thủ biên quan không thể trở về, Hàn thị và Hàn Cẩm Tranh đang ở thôn trang, Thẩm Minh Y một mình thủ tiết ở An Vương Phủ.

Đại phòng chỉ có một mình Thẩm Trác đến, theo sau là nhũ mẫu đang bế Noãn nhi mới chín tháng tuổi của hắn.
Ngoài ra còn có hai huynh muội Tống Trì và Tống Tương, chỉ là trước kia hai huynh muội bọn họ đều giống Thẩm Mục, Thẩm Khoát đứng sau lưng Thẩm Nhị gia và Thẩm Nhị phu nhân còn bây giờ một người là Vương gia tôn quý, một người là Công Chúa tôn quý nên Thái phu nhân cố ý an bài chỗ ngồi cho bọn họ.
Ngu Ninh Sơ liếc mắt nhìn Tống Trì rồi lập tức thu hồi tầm mắt nhìn về phía hai huynh đệ Thẩm Mục và Thẩm Dật.
Hai năm không gặp, làn da Thẩm Mục và Thẩm Dật đều bị rám nắng, bộ dáng cũng cao lớn khôi ngô.

Cả hai người đều tản ra tư thế oai hùng của võ tướng, khí tức ngây ngô của thiếu niên cũng lặng lẽ rút đi, mặt mày trầm ổn hơn rất nhiều.
Ngu Ninh Sơ mới ở trong lòng khen sự trầm ổn của hai người, Thẩm Mục đột nhiên cười với Thẩm Minh Lam, lộ ra nụ cười trêu tức vô cùng quen thuộc: “Ôi, cô nãi nãi nhà chúng ta đã trở lại.”
Ngu Ninh Sơ: …
Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Sau khi chào hỏi Thẩm Minh Lam xong, Thẩm Mục lại cười với Ngu Ninh Sơ: “A Vu càng ngày càng xinh đẹp, khi nào thì tìm cho chúng ta một muội tế đây?”
Ngu Ninh Sơ nhất thời ửng đỏ lên, xấu hổ trốn sau lưng Tam phu nhân.
Ánh mắt Tống Trì đảo quanh người nàng một vòng rồi chuyển tầm mắt về phía giữa sảnh đường.
Nhị phu nhân Tống thị cười răn dạy nhi tử: “Con xem, con vừa trở về đã đi trêu chọc ba muội muội, có phải hai năm rèn luyện vừa qua là uổng phí hết rồi phải không?”
Thẩm Mục vội vàng xin lỗi ba muội muội.
Thẩm Dật coi như ổn trọng hơn hắn một chút, hắn tiếp nhận Đôn ca nhi từ trong ngực Tào Kiên trêu chọc một phen.

Đối với hắn, lần đầu làm cữu cữu vẫn còn rất mới mẻ.
Tam phu nhân yên lặng lưu ý phản ứng của các thiếu niên trong nhà, đem tình ý ẩn nhẫn của Tống Trì đối chất nữ, tình cảm huynh muội trong sáng của Thẩm Dật và chất nữ vào trong mắt.
Thẩm Mục hài hước dí dỏm làm toàn bộ sảnh đường náo nhiệt thật lâu.

Phần lớn thời gian Ngu Ninh Sơ đều rất yên tĩnh, chỉ là ánh mắt nàng cùng Thái phu nhân giao nhau mấy lần.
Nàng không bốc đồng đến mức mang theo chiếu chỉ minh oan cho mẫu thân nàng của Chiêu Nguyên Đế tới đọc cho Thái phu nhân nghe nhưng trong lòng nàng không nhịn được cố ý nhìn qua chỗ Thái phu nhân mấy lần, đợi đến khi Thái phu nhân thật sự nhìn qua thì Ngu Ninh Sơ liền hướng Thái phu nhân lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Trong mắt người khác, nụ cười của nàng vô cùng ngọt ngào nhưng rơi trong mắt Thái phu nhân lại chính là sự khiêu khích tr@n trụi.
Người trẻ tuổi tức giận cũng không có gì nhưng Thái phu nhân dù sao cũng lớn tuổi, bà bị Ngu Ninh Sơ làm tức giận ảnh hưởng đến khi huyết toàn thân, sắc mặt chuyển sang tím tái.

Trước khi Chiêu Nguyên Đế tấn phong tước vị cho Bình Tây Hầu, Thái phu nhân cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không vừa lòng.

Đầu tiên là cái chết đột ngột của An Vương làm cho Thẩm Minh Y, chất nữ mà bà yêu quý nhất trở thành quả phụ khi còn rất trẻ, tiếp theo đó là chuyện Bình Tây Hầu bị vụ án của Hàn Quốc Cữu liên lụy không ngóc đầu lên được, con dâu và cháu dâu bị đưa đến thôn trang.

Tiếp đó là chuyện Thái tử mưu sát Chính Đức Đế bị tru sát, sau đó khắp đường lớn ngõ nhỏ Kinh Thành lại truyền ra tin tức Thái Tử và An Vương đều không phải long chủng.

Mặc dù, Chính Đức Đế vì giữ gìn mặt mũi nên không thừa nhận chuyện này nhưng Thẩm Minh Y là An Vương Phi thủ tiết cũng bị nghẹn khuất, bị rất nhiều người nhạo báng sau lưng.
Thái phu nhân cũng bị tức sinh bệnh một thời gian.
Sau khi Chiêu Nguyên Đế đăng cơ coi trọng Thẩm gia, Thẩm gia lại trở thành nhà huân quý nhất Kinh Thành nhưng không biết Chiêu Nguyên Đế ăn nhầm phải thuốc gì mà lại ra đạo chiếu chỉ minh oan cho Thẩm thị như vậy!
Chuyện năm đó Thẩm thị câu dẫn Chiêu Nguyên Đế, hầu hết mấy lão nhân có quan hệ tốt với Thẩm gia năm đó nếu suy nghĩ kỹ thì sẽ biết là do bà động tay động chân nhưng lúc đó Chiêu Nguyên Đế cũng không thanh minh nên Thẩm thị phải chịu thiệt thòi, người ngoài cũng tin bà an ủi bà đừng vì một thứ nữ thất đức mà tức giận.

Bây giờ, Chiêu Nguyên Đế công khai minh oan cho Thẩm thị, Thẩm thị trở thành Trinh Thục phu nhân còn Thái phu nhân lại thành trò cười bị đám lão phu nhân kia nhạo báng!
Sau khi nhận được chiếu chỉ kia, Thái phu nhân không muốn gặp nhất chính là Ngu Ninh Sơ, bà chỉ hận không tìm ra cách nào làm cho Ngu Ninh Sơ không bao giờ đến cửa nữa mới tốt!
Nhưng Ngu Ninh Sơ chẳng những tới, tiểu nha đầu còn dám cười với bà!
“Được rồi.

Lão nhị với lão tam đều mệt mỏi.

Mọi người giải tán đi, buổi trưa lại tụ tập sau.”
Thái phu nhân lấy lý do quan tâm các tiểu chất rời đi trước.
Đại phòng, Nhị phòng, Tam phòng cũng phân biệt trở về viện của mình.
Đến Tây viện, Thẩm Dật mới thấp giọng cảm khái nói: “Không nghĩ tới chúng ta mới rời kinh hai năm mà Kinh Thành lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Tào Kiên gật gật đầu phụ họa.
Thẩm Tam gia động viên hai người trẻ tuổi nói: “Đương kim Thánh Thượng có phong thái của bậc minh quân, đây chính là cơ hội tốt cho các con trổ tài và báo đáp triều đình.

Các con đừng nghĩ nhiều, cố gắng làm việc cho tốt là được.”

Thẩm Dật, Tào Kiên vội vàng đứng dậy trịnh trọng tiếp nhận lời dạy của phụ thân.
Tam phu nhân liếc mắt nhìn trượng phu nói: “Đây là ở nhà, ông mau thu hồi mấy cái đạo lý lớn kia của ông đi.

Dật nhi nhanh đi thay đổi y phục, thu thập thỏa đáng xong rồi lại tới.”
Thẩm Dật cười rời đi.
Đông viện bên này, Thẩm Mục cũng đi tắm rửa, Thẩm Khoát không biết vì sao cũng đi theo.
Thẩm nhị gia, Tống thị ngồi uống trà cùng hai huynh muội Tống Trì, Tống Tương.
“Tử Uyên bệnh mấy ngày cả người đều gầy đi rồi.” Tống thị đau lòng nói.
Tống Trì cười nói: “Bệnh của con cũng đã tốt lên rồi.

Năm mới tiệc tùng liên miên, chắc chắn con lại tăng lên mấy cân thịt nhanh thôi.

Cô cô không cần lo lắng.”
Tống thị không lo lắng mới là lạ.

Mấy năm nay, chất tử sinh sống dưới mắt bà mà bà cũng không biết chất tử cất giấu tâm tư nhiều như vậy.

Đại ca cũng vậy, dám nhẫn tâm để chất tử lấy thân mạo hiểm làm chuyện như vậy.
Sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tống Trì, Tống thị lại nhắc đến hôn sự của Tống Trì, ý tứ của bà chính là đại sự đều đã xong chất tử cũng nên cưới Vương Phi cho mình rồi.
Tống Trì suy nghĩ một chút liền mời Cô mẫu mượn bước nói chuyện.
Tống thị liền đi theo chất tử đến dưới mái hiên, Tống Tương nhón chân đến cửa muốn nghe lén nhưng lỗ tai vừa dán lên cửa sổ đã bị Tống Trì phát hiện gõ gõ lên cửa sổ.
Tống Tương:…
Tống Trì tiếp tục dẫn Cô mẫu đi về phía trước, đi đến chỗ muội muội tuyệt đối không nghe được mới thấp giọng nói với Tống thị: “Không gạt Cô cô, thật ra trong lòng con đã sớm có người rồi.”
Tống thị vừa mừng vừa sợ: “Là cô nương nhà ai?”
Tống Trì cười khổ: “Là A Vu biểu muội.

Con đã sớm thích muội ấy nhưng muội ấy lại không thích con.

Vì muốn thu hút sự chú ý của muội ấy mà con liên tiếp phạm sai lầm chọc giận muội ấy.”
Tống thị:…
Bỗng nhiên, bà nhớ lại chuyện Ngu Ninh Sơ từng bị chất tử chọc tức giận phát khóc.
Sau khi khiếp sợ qua đi, khuôn mặt xinh đẹp lại nhu thuận của Ngu Ninh Sơ hiện lên trước mắt bà.


Tống Thị không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy chất tử bà không động tâm mới là lạ.

Nhưng điều làm bà khó xử nhất là hình như tiểu nhi tử Thẩm Khoát kia vẫn còn nhớ thương Ngu Ninh Sơ.

Bà vốn định chờ tiểu nhi tử tham gia võ khoa năm nay có công danh sẽ chính thức đi cầu thân.
Dường như nhìn ra khó xử của bà, Tống Trì ho khụ khụ nói: “Cô cô, tâm ý của Tứ đệ con cũng có biết nhưng A Vu biểu muội đối với đệ ấy vô tình, muội ấy cũng không muốn gả đến Thẩm gia để suốt ngày phải nhìn sắc mặt Thái phu nhân.

Vậy nên, người đừng tính thay Tứ đệ nữa mà thành toàn cho con đi.”
Tống thị biết rõ Ngu Ninh Sơ và Thái phu nhân bất hòa nhưng bà cũng cảm thấy Ngu Ninh Sơ không có phụ thân làm chỗ dựa nên nàng sẽ nguyện ý chịu chút ủy khuất ở chỗ Thái phu nhân để gả cho tiểu nhi tử của bà.
Nhưng nếu có chất tử chen chân vào thì Ngu Ninh Sơ sẽ không có khả năng để ý đến tiểu nhi tử của bà cũng như các biểu ca khác ở Thẩm gia.
“Con có tự tin như vậy không sợ Tứ đệ giận con sao?” Tống thị cố ý hỏi.
Tống Trì cười cười: “Con có chuẩn bị sẵn mấy món quà, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra bồi thường cho Tứ đệ.”
Những thứ này đều là chuyện sau này, trước mắt Tống thị càng quan tâm đ ến một chuyện khác: “Rốt cuộc A Vu có bao nhiêu tức giận với con?”
Tống Trì rũ mắt, hổ thẹn nói: “Ngày mùng mười, thật ra con đã đến cầu thân trước mặt Thẩm tam gia và Tam phu nhân nhưng muội ấy không đồng ý.”
Tống thị: “… Tại sao ta lại không nghe thấy tin tức gì vậy?”
Tống Trì: “Tam gia và Tam phu nhân sợ tổn hại thể diện của con nên cố ý giấu diếm.”
Tống thị: “Nói vậy thì người ta đã cự tuyệt con rồi, sao con biết Tứ đệ của con không có cơ hội chứ?”
Tống Trì nở nụ cười, nhìn về phía Tây viện ôn nhu nói: “Chuyện muội ấy giận con là thật nhưng trong lòng muội ấy chưa chắc không có con.

Chờ con làm muội ấy hết giận thì chắc chắn muội ấy sẽ nguyện ý gả cho con.”
Có một số việc không cần phải nói ra nhưng Tống Trì tin tưởng cảm giác của mình, tin tưởng bàn tay nhỏ bé muốn giúp hắn che mưa trong mưa bão.
Huống hồ, cho dù trong lòng Ngu Ninh Sơ thật sự không có hắn thì hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp đem mình để vào trong lòng nàng, người khác đừng nghĩ chen chân vào được.
Thẩm Khoát là biểu đệ của hắn, hắn không muốn đối phó người nhà mình cho nên hắn mới hy vọng Cô mẫu có thể ra mặt loại bỏ ý niệm kia của Thẩm Khoát.
Tống thị nhìn chất tử đột nhiên phản ứng lại: “Đạo chiếu chỉ của Hoàng Thượng, có phải con ra sức thúc đẩy hay không?”
Tống Trì nhận định nhưng hắn không giải thích quá trình cụ thể.
Tống thị có thể tưởng tượng sự gian nan trong đó, cuối cùng bà cũng hiểu được tình cảm của chất tử dành cho Ngu Ninh Sơ sâu đậm bao nhiêu, về điểm ấy thì tiểu nhi tử của bà còn kém xa.
Dù sao năm nay cũng đến phiên tiểu nhi tử đi biên cương rèn luyện, chút tổn thương này gió Tây Bắc thổi cái là hết ngay ấy mà.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment