€ 108
€ 108€ 108
Chương 107: Quý Sở Nghiêu: Tôi là Đồ Linh. Edit: jena
Tư Thần lại nằm mơ.
Thật ra cậu không thường nằm mơ, nhưng mỗi lần nằm mơ đều sẽ gặp lại váy trắng.
Váy trắng đang quỳ trên mặt đất, trên người vẫn còn một sợi dây xích kéo ra từ hư không.
Váy trắng ngẩng đầu, khuôn mặt bình thản: “Cậu lại đến rồi.”
Tư Thần nhìn ra xa, trò chơi ghép hình đã được xếp thành một mảng lớn. Nhưng giống như trò chơi này vẫn không thể hoàn thành.
Tư Thần tiến lại gân, nhìn vào mảnh ghép trong tay váy trắng.
Nói chính xác thì trông nó không giống một miếng ghép hình của trò chơi ghép hình, mà là một mảnh ghép không có quy tắc, như là một mảnh gương đã vỡ nát. Nếu là vận mệnh đã sắp đặt trước*, những mảnh vỡ này quả thật vẫn có thể được sắp xếp theo một hình dạng nào đó.
*Z#'†}+£ (mệnh trung chú định)
Tư Thần cố gắng hình dung hình ảnh của trò chơi ghép hình nhưng càng nhìn càng thấy một mảnh trống rỗng. Váy trắng đang quỳ liền đứng dậy, che đi đôi mắt của Tư Thần, giọng nói mang theo ý cười: “Đừng nhìn. Tôi không muốn cậu trở nên ngu ngốc đâu.”
Nội dung của trò chơi ghép hình này hiện tại vẫn còn quá phức tạp với Tư Thần.
Màn đen chỉ duy trì một lát.
Váy trắng nhanh chóng thả tay ra: “Đã lên cấp Năm rồi. Chúc mừng cậu.”
Tư Thần ngồi bên cạnh váy trắng, ôm lấy đầu gối mình, trâm ngâm một lát, nói: “Nếu là lúc trước, tôi cũng sẽ vui lắm. Trong thế giới của chúng tôi, cấp Năm là đã có thể trở thành công dân cấp 1 rồi."
“Nhưng tôi đột nhiên phát hiện ra so với mục tiêu lúc trước tôi đặt ra, tôi vẫn còn quá nhỏ bé. Tôi sợ hãi... sợ mình không thể gánh vác nổi trách nhiệm.”
Váy trắng tìm kiếm một mảnh ghép, không chút để ý mà trả lời: “Sợ. Thì không làm? Sợ hãi cái chết nên mới theo đuổi trường sinh. Sợ hãi đào thải nên theo đuổi tiến hóa. Thật ra thì sợ hãi chính là nguôn động lực mạnh mẽ nhất. Đúng không?”
“Cậu nói rất đúng.” Tư Thần gật gật đầu, thở phào một hơi: “Tôi còn thi đậu thạc sĩ nữa, muốn học hai năm cao học. Thây giáo tên là Tống Bạch, hình như ông ấy rất muốn ăn luôn tôi, nhưng đôi khi lại đối xử rất tốt với tôi. Còn có một vấn đề này, Trường Sinh Uyên trong người tôi, là của ông ấy tạo ra. Tôi sợ có một ngày ông ấy sẽ lấy nó đi”
Tư Thần nói vậy là nhờ gợi ý của Khoa Phụ.
Khoa Phụ phân liệt thành 13 phần, tạo ra Con của Thần. Cuối cùng chờ khi họ mạnh lên thì muốn nuốt chứng tất cả.
Váy trắng nghiêng đầu, đánh giá gương mặt Tư Thần: “Muốn ăn luôn cậu thì ánh mắt của ông ta hẳn không tệ lắm. Nhưng Trường Sinh Uyên đã thuộc về cậu rồi, ông ấy không lấy lại đâu, yên tâm đi.”
Tư Thần: “Tôi biết được một từ từ chỗ ông ấy. Là giáng duy. Là khi một sinh vật chiều cao muốn xuất hiện ở chiêu không gian thấp hơn thì sẽ tiến hành xử lý giáng duy. Ông ấy cũng là giáng duy nên mới xuất hiện. Chia làm hai bộ phận, một phần là người, một phân khác là Trường Sinh Uyên.”
“.. Ừm?”
Tư Thần ngẩng đầu, hỏi: “Tôi cũng là một phần khi cậu giáng duy?”
Vẻ mặt của cậu có chút mê mang.
Trong quá trình sống, con người thường có những nghi vấn như thế này. Tôi là ai, tôi đến từ đâu, tôi muốn đi đến đâu. Tư Thần biết mình là ai, cũng biết mục tiêu tương lai của mình là gì. Nhưng còn vấn đề ở giữa cậu vẫn không biết. Rốt cuộc thì cậu đến từ đâu.
Vì cậu là trẻ mồ côi.
Váy trắng im lặng nhìn cậu, sau đó nở một nụ cười dịu dàng: “Thông minh quá."
Không nói đúng, cũng không nói sai.
Suy nghĩ của Tư Thân có chút hỗn loạn, trong vô thức, cậu ghép hai miếng ghép hình lại với nhau: “Vậy thì ngài là ai?”
Trò ghép hình bắt đầu sáng lên.
“.. Rất nhiều người không thể lý giải, cũng không thể chống lại một sự tồn tại gọi là “thân”” Váy trắng trâm mặc một lát, chậm rãi trả lời: “Đối với các cậu, thì tôi là thân” Khi Tư Thần tỉnh dậy, trên đỉnh đầu cậu là một cây đèn trân xa lạ, cậu hoảng hốt chớp mắt.
Hắn là cậu đang ở trong nhà Bạch Đế.
Trên người dính nhớp, không hề thoải mái chút nào.
Tư Thần ngồi dậy, nhìn ra sau lưng, phát hiện cả người mình đã làm ướt hết drap giường.
Có lẽ không phải là mồ hôi, mà là máu và hỗn hợp thứ gì đó khác.
Cậu hẳn là đã ngủ hơi lâu, Tư Thần cảm thấy đầu óc choáng váng, hoặc có lẽ là do nằm mơ.
Trên đầu giường có một tờ giấy lạc khoản*. “Thầy đi ăn sáng.”
Lạc khoản là Tống Bạch.
*Lạc khoản: dòng chữ nhỏ viết tên họ và ngày tháng trên bức tranh hoặc các bức thư pháp.
Kéo tủ đầu giường ra là quần áo Tống Bạch chuẩn bị cho cậu. Sờ lên, chất lượng không tồi, vẫn còn mác.
Hắn là Tống Bạch lấy từ tủ quần áo của ông.
Nhưng Tống Bạch cao hơn cậu nửa cái đầu, vai cũng rộng hơn, vì vậy quần áo có hơi lớn.
Tư Thần đi tắm rồi thay đồ. Đứng trước gương nhìn thử, cảm thấy quân áo Tống Bạch đưa cho mình có chút giống với thứ gì đó.
Lúc trước cậu ở tòa chung cư con nhộng có thấy một ông lão phụ trách thu tiên thuê nhà cũng mặc một đồ giống như thế này. Áo thun trắng kết hợp với một cái quần đi biển màu nâu, trên eo còn lủng lắng một con chip SID.
Tư Thần lấy khăn lau tóc, ngôi ở mép giường, mở điện thoại ra.
Mạng xã hội lại có thêm vài người muốn kết bạn tốt.
Tư Thần xem thử, một số ít không quen biết, còn lại là tin nhắn của Trân Chấp Chu, Tống Tử Ngọc và Bạch Đế. Tư Thần ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy thì hai người kia vẫn chưa về đến Khu An toàn.
Tống Bạch gửi tin nhắn.
- Tỉnh?
Tư Thần: Dạ. — Có cảm giác thế nào?
Tư Thần nghiêm túc cảm thụ một chút.
Thân thể có hơi trướng, đặc biệt là phía sau lưng.
Ngoài điểm này thì cậu cảm thấy cả người mình vẫn khá tốt.
Giống như một chiếc điện thoại đầy pin, pin căng đầy đến mức muốn trào ra ngoài.
Nếu trong nhà Tống Bạch có thiết bị chơi game thì cậu muốn vào game “Cao duy xâm lấn” xem thử trình độ của mình.
Cậu gọi Trường Sinh Uyên: “Tiểu Uyên.”
Trường Sinh Uyên vẫn chưa tỉnh ngủ, thấp thấp giọng đáp: “... Chi.' Tư Thần muốn gọi nó ra ngoài để kiểm tra một chút, nhưng túm cả nửa ngày cũng chỉ túm được một cái xúc †u ngắn ngủn.
Trên xúc tu còn có một con mắt to cực kỳ xấu.
Tư Uyên chỉ thích làm một Trường Sinh Uyên be bé xinh đẹp.
Năm cái xúc tu của nó chỉ còn có ba cái, hai cái còn lại chỉ còn là hai miếng thịt xấu. Xấu xấu, không đối xứng. Nó không muốn mẹ nhìn thấy mình xấu.
Vì túm không ra, Tư Thần đành phải bỏ cuộc.
Cậu dùng khăn giấy lau lau chất lỏng ướt dâm dề.
Tư Thần: Em thấy khá tốt.
Tống Bạch: Bàn cơm trong phòng khách có thuốc gen và dịch tiến hóa, nhớ uống. Tống Bạch: Thây có nói chuyện với bên Gen Xà Trượng. Con có thể trực tiếp làm thủ tục xin nghỉ, hoặc là giữ chức vị rồi đi học cao học, tùy con.
Tư Thần còn một hợp đồng công nhân với tập đoàn Xà Trượng, hai năm ký một lần.
Hợp đồng mới ký chỉ mới làm được nửa năm.
Tư Thần: Dạ được. Thầy, tháng 9 khai giảng, con muốn về Giang Xuyên một chuyến.
Quan hệ xã hội của Tư Thần rất đơn giải, thật ra cũng không cần về.
Nhưng Tư Thần có một số đồ vật cũ còn để ở nhà, những người khác không có chìa khóa dự phòng để mở. Còn có một lý do nữa Tư Thần không nói. Đó là cậu cảm thấy nên mặt đối mặt nói chuyện với Quý Sở Nghiêu, ở thành Bạch Đế thì không tiện. Vì cậu cảm thấy Tống Bạch sẽ trộm đi nghe lén.
Tống Bạch: Được. Nhớ đem hộ khẩu về đây.
Tống Bạch chưa từng dạy ai. Con nuôi thì nhặt một đống nhưng chẳng quan tâm đến đứa nào.
Nhưng một tia ý thức trách nhiệm mong manh đã khiến ông phải bổ sung thêm một câu: Khi con về trên đường có thể có ám sát, phải đi xe mà thây chuẩn bị.
Tống Bạch cầm điện thoại không ngừng gõ lạch cạch. Ông cụ Chu đối diện tỏ vẻ bất mãn: “Tiểu Tống, tới lượt cháu kìa. Làm gì vậy? Sao cười vui thế?” Tống Bạch cất điện thoại, chậm chạp đáp: “Đứa nhỏ cháu nhận nuôi mới tỉnh.”
Nói xong, đi một nước cờ.
“Ôi chao, nhanh như vậy. Sao không ở nhà với nó. Dù cháu không đẻ ra nó nhưng vẫn phải tạo dựng chút tình cảm chứ. Nếu không đến lúc con già rồi, nó chỉ biết nhìn chằm chằm vào đống tài sản của cháu, chờ cháu chết đi thôi.”
Tống Bạch: “... Dạ.”
Ông cụ Chu: “Ông so với cháu lớn hơn nhiều, bạn bè bên cạnh đã về chầu không ít. Ông có kinh nghiệm. Việc ngày cháu cứ nghe lời ông. Đúng rôi, đứa nhỏ nhà cháu bao nhiêu tuổi? Lớn quá thì trí nhớ cũng không tốt.” “Chắc là 22. Hình như vậy.” Tống Bạch cũng không nhớ rõ Tư Thần 22 hay 23 tuổi, nhưng mà chuyện này không quan trọng.
Ông cụ Chu trợn trừng mắt: “Lớn tuổi như vậy? Không thích hợp lắm”
Tống Bạch suy nghĩ một chút, trả lời: “Hợp, là do con sinh. Gen rất tốt.”
Ý ông là Tư Uyên.
*xx*+*%
Trên bàn cơm, Tống Bạch chuẩn bị thuốc gen có mùi thuốc bắc, uống có chút đắng.
Nhưng Tư Thần vẫn cau mày uống cạn.
Không biết là cấp mấy, uống xong thì đầu váng mắt hoa, lại muốn đi ngủ. Cậu xoa xoa chân mày, dọn dẹp drap giường và tấm thảm mình làm bẩn vào máy giặt.
Cái động thứ tư trong người đã có một con Trường Sinh Uyên, so với ngày thường thì trông nó có chút khác. Trường Sinh Uyên này giống với một con sao biển, cũng giống một con bạch tuộc. Cái đâu của nó nửa trong suốt, có thể nhìn thấy bộ não nho nhỏ trôi nổi bên trong. Cái não vẫn giống với cái hạt não màu đen của số 13, nhưng vì có nước nên hơi to lên. Còn kéo dài ra một số mạch máu, dính trên đầu Trường Sinh Uyên.
Có lẽ vì lân này bỏ thêm Trường Sinh Uyên nên cậu cũng không có thêm đặc tính mới.
Tư Thần vừa suy nghĩ vừa búng tay. Ngọn lửa đỏ chợt bùng rồi chợt tắt, giống như có một người tí hon nhảy nhót quanh cậu. “Chắc chắn Bạch Đế cũng dựa vào việc cắn nuốt người khác để có được đặc tính..."
Rõ ràng nhất chính là Tống Bạch có thể triệu hồi gió. Ngọn gió tưởng chừng nhẹ nhàng vô hại nhưng lại có thể phá nát mọi thứ.
Tư Thần suy nghĩ, nếu có ngày Bạch Đế động thủ với mình thì mình nên chạy trốn như thế nào đây.
“Hình như ông ấy còn có cách thức đặc thù nào đó có thể trực tiếp mở ra không gian gấp khúc. Nhưng không rõ là muốn mở không gian gấp khúc đó, hay là vốn dĩ sở hữu không gian gấp khúc đó.”
Tư Thần nhớ rõ ngày hôm đó Tống Bạch đã quăng ra một mảnh pha lê nhỏ, trông như miếng ghép hình của trò chơi ghép hình. Trực giác nói với cậu rằng trò chơi ghép hình của Tống Bạch có liên quan đến trò chơi ghép hình của váy trắng. “Nếu có người để thảo luận chung thì tốt rồi.” Tư Thần nhịn không được mà nghĩ như vậy.
Trong lòng cậu đã có người để thảo luận cùng, nhưng đối phương vẫn còn ở trong không gian gấp khúc.
Ngay giây tiếp theo, mạng xã hội của cậu vang lên tiếng tin nhắn.
Tư Thần mở xem, người gửi lại là Quý Sở Nghiêu.
Avatar của hắn vẫn là nên đen chữ trắng, tin nhắn cũng rất ngắn gọn súc tích.
Quý Sở Nghiêu: Có thể giúp tôi một chuyện được không?
Quý Sở Nghiêu: Tôi là Đồ Linh. 26.08.22
Để dễ hiểu cái “giáng duy” thì mọi người xem lại lý thuyết Cái bóng nha (chương 62).
Mình tóm lược nó như thế này: cái bóng so với con người thì nó ở không gian 2 chiều (không có chiều cao), còn con người là ở không gian 3 chiều, nên con người chỉ có thể nhìn thấy cái bóng chứ không thể chạm vào cái bóng. Nhưng cái bóng vẫn có thể “nhìn thấy” con người, chịu sự tác động của con người. Và các nhà khoa học đã rút ra định luận răng: một chiêu là hình chiếu của hai chiều, hai chiều là hình chiếu của ba chiều, ba chiều là hình chiếu của bốn chiều,...
Các vật thể ở thế giới có chiều thấp hơn không thể tác động đến các vật thể ở thế giới có chiều cao hơn (như là cái bóng không thể tác động đến con người) nhưng ngược lại thì vật thể ở chiều cao hơn lại có thể tác động trực tiếp đến vật thể ở chiều thấp hơn (như là con người di chuyển thì cái bóng cũng di chuyển theo) nên tác giả đã dùng cụm từ “giáng duy” (giáng: xuống + duy: không gian) để chỉ về các vật thể ở chiều không gian cao hơn muốn xuất hiện ở chiều không gian thấp hơn thì chúng buộc phải hạ thấp “cấp bậc” của mình (theo lời của Tống Bạch, ở thế giới mà họ đang sống nằm ở chiều không gian thứ 4, cực hạn cấp bậc là cấp Tám nên nếu ông lên cấp Chín, thế giới không thể tiếp tục dung chứa ông, mình không biết có trường hợp nào sẽ xảy ra - có thể thế giới sẽ đào thải ông, hoặc là ông làm vỡ thế giới đó... nhưng chắc sau này sẽ có tình tiết liên quan đến chuyện này, mọi người cùng đón chờ nha). *xx** 108 *xx**