C109
C109C109
Chương 108: Vì từ nhỏ, em trai hắn đã là thiên tài.
Edit: jena
Tư Thần nhìn tin nhắn trên màn hình, sửng sốt suốt 3 giây. Cậu cảm thấy khung chat sẽ hiện ra câu tiếp theo là “Gửi cho tôi 5 triệu”.
Vì sao lại là 5 triệu chứ không phải 50 triệu? Vì trong thẻ của cậu không nhiều tiền đến mức đó.
Tư Thần: Chuyện gì?
Chủ động nhờ giúp đỡ, Đồ Linh có lẽ khá ngại ngùng nên khung chat liên tục xuất hiện “Đang soạn thảo..." rồi biến mất, cả nửa ngày vẫn chưa nhắn xong một tin. Quý Sở Nghiêu: Cậu có thể đến một không gian gấp khúc được không?
Tư Thần: Khi nào?
Cậu nhìn avatar của Quý Sở Nghiêu, hỏi: Anh ấy vẫn còn ở trong không gian gấp khúc?
Tầm mắt của Đồ Linh dừng ở từ “anh ấy” một lúc lâu. Quý Sở Nghiêu: Đúng vậy.
Quý Sở Nghiêu: Tôi không muốn tới không gian gấp khúc này vì trước đó tôi phải đi ra ngoài xử lý sạch sẽ những số liệu hỗn tạp rườm rà.
Thật ra Đồ Linh không cần câu cứu, vì chuyện này không tính là nguy cấp, và cũng không ảnh hưởng đến sự tồn tại của hắn. Nhưng sau khi xử lý những số liệu hỗn tạp rườm rà kia xong, trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ. Hắn suy nghĩ, cảm xúc đó có lẽ được gọi là khổ sở. Hoặc là... Cô đơn?
Con người khi khổ sở sẽ trở nên yếu đuối.
Đồ Linh cảm thấy hắn không thể hoàn toàn có tính người, nhưng cho đến khi hắn ý thức lại thì hắn đã gửi tin nhắn đầu tiên đi.
Phía sau chỉ là một vài câu nhắn theo lễ tiết.
Tư Thần: Ngài muốn tôi làm gì?
Đồ Linh đổi đề tài: Không phải kỳ thi của cậu kéo dài 14 ngày?
Tư Thần: Kết thúc sớm. - Kết quả như thế nào?
— Tôi thi đậu.
- Tốt.
Tư Thần suy nghĩ, dò hỏi: Quý Sở Nghiêu có khỏe không?
“." Đồ Linh trâm mặc một lúc lâu.
Hắn cầm điện thoại, ngồi dưới đất, tâm nhìn mơ hồ.
Ở đây là một sân thượng hình tròn, không tính là lớn. Xung quanh là hồ nước màu trắng đang phát sáng, bao bọc lấy sân thượng.
Xa xa là một cánh cửa kim loại được khảm trên vách tường cong.
Trong hồ nước có vô số “Quý Sở Nghiêu” đang chìm nổi. Có một số hoàn chỉnh, nhưng phần lớn là tàn khuyết. Những thân thể tàn khuyết đó không có máu thịt, chỉ có những linh kiện kim loại bị hư hỏng, được ngâm trong dịch kim loại, chờ đợi tan rã. Đôi mắt hắn có màu xanh trong suốt, giống như một viên đá Peru xanh opal*. ứ ¬ Ẫ ĐI j8: >N # ` ¿ „ ` và á ` $ ` S LÁ $ ' : LG bể viy. - vé) lý ^ Quý Sở Nghiêu: Tôi có đặt một thứ ở Giang Xuyên, ở nhà tôi. Cậu đến đó lấy, tôi đã đặt quyền hạn cho cậu.
Quý Sở Nghiêu: Là chìa khóa để vào không gian gấp khúc. Cậu hỏi cyber quản gia số 1 để lấy.
Tư Thần: Tôi biết rồi.
Đồ Linh xóa hết lịch sử trò chuyện, cất điện thoại đi.
Chỗ ngồi của hắn như là mạng nhện, những đường nét hoa văn thanh mảnh, tinh xảo lan ra ngoài. Những thiết bị và sợi dây điện của khoa học kỹ thuật lấp đây căn phòng trống trải.
Nơi này là khu vực lưu giữ số liệu bên ngoài của hắn. Một lượng tính toán khổng lồ đủ để cho mọi cyber cấp cao trở nên quá tải.
Nhưng ngoại trừ hắn. Lần thứ ba, thế giới mô phỏng, khởi động.
*xx**
Bây giờ Tư Thần là cấp Năm, Quý Sở Nghiêu cấp Sáu. Có thể khiến Quý Sở Nghiêu cấp Sáu xảy ra chuyện, khiến cho Đồ Linh phải dùng mạng xã hội nhờ người khác vào không gian gấp khúc giúp đỡ hẳn là không phải chuyện đơn giản.
Nhưng Tư Thần không thể không đi.
Quý Sở Nghiêu đã cứu cậu rất nhiều lần.
Thiên tính của cậu lạnh lùng, nhưng không phải người lòng lang dạ sói.
Tư Thần tính ở chung với Bạch Đế một thời gian, làm quen với cuộc sống ở đây, đồng thời gia tăng độ hảo cảm với Tống Bạch. Nhưng vì tin nhắn của Đồ Linh, ngay lập tức cậu xin phép quay về Giang Xuyên.
Khi nhận được điện thoại, Tống Bạch rất ngoài ý muốn: “Không thể ở thêm hai ngày à?”
Ván cờ vây này ông còn chưa chơi xong.
Tống Bạch còn muốn quan sát chút tình huống của Tư Thần sau khi phân liệt.
Tư Thần: “Em muốn đi sớm về sớm.”
Tống Bạch chỉ có thể không tình nguyện “ừm” một tiếng: “Được. Cũng đã tìm cho con một quản gia. Sau này có việc gì cứ trực tiếp tìm cậu ta.”
“Đúng rồi, nhớ mang theo chứng từ bất động sản.”
Có nhiều thiếu gia tiểu thư có một người quản gia như vậy, những quản gia này là do trưởng bối sắp đặt, luôn ở bệnh cạnh phục vụ cho thiếu gia tiểu thư, phụ trách hỗ trợ xử lý một số công việc. Ngoài ra còn đảm đương nhiệm vụ quan sát theo dõi hành tung của con cái cho cha mẹ, tránh để người thừa kế hành sự khác người. Những quản gia này thường ký hợp đồng lao động mấy trăm năm với các gia tộc lớn, từ khi sinh ra đã bị tẩy não bôi dưỡng, có thể được xem là chế độ nô lệ thời đại mới.
Quý Sở Nghiêu cũng có, Tư Thần cũng đã gặp qua. Đó là những cyber ống tròn bay xung quanh nhà của hắn.
So với nhân loại, nhà họ Quý chỉ thích dùng cyber.
Buổi chiều, Tư Thần đã gặp được vị quản gia mà Tống Bạch chọn.
Nhìn thấy người nọ bước ra khỏi xe, cậu không khỏi kinh ngạc. Thẩm Nhạn Hành tháo kính râm xuống: “Nhìn cậu có vẻ rất ngoài ý muốn.”
Một năm trôi qua, vẻ ngoài của Thẩm Nhạn Hành cũng không có thay đổi gì nhiều, chỉ có ánh mắt hơi hung ác hơn một chút. Dưới mí mắt còn có một vết sẹo.
Cảm giác giống như thành phân trí thức bỗng chốc biến thành thợ săn hoang dã.
Nói là ngoài ý muốn nhưng Tư Thần cảm thấy cũng không tính là đặc biệt biệt ngoài ý muốn.
Vì mọi chuyện đều bắt đầu từ việc Thẩm Nhạn Hành bắt cóc cậu để giải phẫu.
Thẩm Nhạn Hành nói: “Tôi đưa thiếu gia đến Giang Xuyên.'
Bạch Đế thông báo cho nội bộ biết, quả thật là không nói giỡn. Thậm chí trước khi kỳ thi bắt đầu, ông đã chuẩn bị xong Xuôi mọi việc.
Tư Thần nghĩ nghĩ, trả lời: “... Tôi không có thói quen với xưng hô này. Anh cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Thẩm Nhạn Hành lái một chiếc xe việt dã. Nguồn năng lượng là một hòn đá năng lượng, tốc độ nhanh hơn nhiều so với xe khách.
Vừa ra khỏi thành Bạch Đế, xe việt dã liền tự động hiện lên một bảng hiệu.
Đó là bảng hiệu của tổ chức Cỏ Dại.
“Có cái này thì khi đi vào dã khu sẽ không bị đánh CưỚớp.'
Dù gì cũng là tổ chức phản loạn lớn nhất ở dã khu, hằng năm vẫn bị treo giải thưởng truy bắt ở Khu An toàn. Tư Thần nằm nhắm mắt nghỉ ngơi ở khoang xe sau, đột nhiên hỏi: “Anh có thể vào Khu An toàn?”
Thẩm Nhạn Hành nhìn lên kính xe, có thể thấy được gương mặt của Tư Thần: “Tôi có vài ID giả, hơn nữa có thể tự do điều chỉnh khuôn mặt, chỉ cần không tham gia chiến đấu thì không có vấn đề gì.”
Hắn nỗ lực không để cho ánh nhìn của mình quá mức lộ liễu.
Tư Thần: “Tôi vẫn còn dùng con mắt nhân tạo của anh đưa.”
Sau khi có tiền, cậu cũng đã mua thêm nhiều con mắt khác nhưng vẫn không dùng thoải mái bằng con mắt này, vì vậy vẫn không muốn vứt đi.
Tư Thần khởi động hình thức rà quét. Thẩm Nhạn Hành đang trong trạng thái chờ, năng lượng dao động là 9000.
Lúc trước Đông Phương Trường Dạ cấp Năm ở trạng thái phi chiến đấu là 9800.
Vì vậy có thể đoán được Thẩm Nhạn Hành có lẽ cũng có cấp Năm.
Nhưng Tư Thần đo lường chính mình thì năng lượng dao động vẫn không đến 3000.
Số liệu của con mắt nhân tạo kiểm tra chỉ có thể tham khảo một chút, không phải là tuyệt đối.
Thẩm Nhạn Hành siết tay lái: “Tôi thấy rồi.”
“Bên trong có máy định vị.” Tư Thần dò hỏi: “Anh gỡ nó xuống được không?” Thẩm Nhạn Hành cảm thấy ngoài ý muốn: “Không phải tôi cài.”
“Anh lấy con mắt nhân tạo ở đâu?”
Thẩm Nhạn Hành: “Ngài Bạch Đế đưa”
Dù là cha con nuôi trên danh nghĩa nhưng bọn họ đã quen gọi Tống Bạch là “ngài”.
Cũng có người gọi “cha”, nhưng khi trưởng thành, xưng hô cũng từ “cha” đổi thành “ngài”. Vì Tống Bạch khó tiếp thu nổi mấy đứa con nuôi 70, 80 tuổi gọi mình là “cha”. Tư Thần: “...
Cậu không biết rốt cuộc Tống Bạch còn đem đến cho cậu thêm bao nhiêu kinh hách nữa.
Tống Bạch chọn Thẩm Nhạn Hành đến chăm sóc cho Tư Thần cũng là kết quả của việc chọn lọc kỹ càng. Thứ nhất, người chăm sóc cho Tư Thần không thể quá yếu, nếu không thì khi gặp địch thì không biết ai bảo vệ al.
Thứ hai, không thể quá mạnh. Cấp Sáu, cấp Bảy đi ra bên ngoài là cấp bậc cường giả của những gia chủ của gia tộc lớn, phần lớn họ đều tập trung vào sự nghiệp, nếu đi theo Tư Thần thì họ sẽ không phục.
Vì vậy chỉ có thể tìm một tiến hóa giả cấp Năm.
Hơn nữa, những đứa con nuôi khác có lẽ sẽ nghe lời Tống Bạch nói, nhưng chưa chắc sẽ quan tâm giống như Thẩm Nhạn Hành.
Tống Bạch nhặt những đứa trẻ này không hề chọn lựa gì cả, chỉ là tùy duyên. Vì vậy chất lượng con nuôi tốt xấu lẫn lộn. Thậm chí có đứa lớn lên còn vào nhà lao ăn cơm. Nhưng Tống Bạch vẫn không quan tâm. Thẩm Nhạn Hành là một đứa nhỏ có tư chất không tồi giữa 100 đứa.
Tống Bạch cũng biết Thẩm Nhạn Hành là anh trai của Tư Thần, mấy năm nay vẫn không ngừng hỏi về Tư Thần.
Tống Bạch chỉ yêu câu một chuyện duy nhất, là không được tiết lộ thân phận.
Thẩm Nhạn Hành không biết nguyên nhân, nhưng cũng không quan trọng.
Tốc độ trưởng thành của Tư Thần quả thật là kinh người.
Có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ phải ngước lên mà nhìn cậu cao cao tại thượng.
Là một người anh trai, Thẩm Nhạn Hành không ghen ghét, chỉ cảm thấy rất kiêu ngạo. Vì từ nhỏ, em trai hắn đã là thiên tài.
*xx**
Không thể không nói rằng nhờ bảng hiệu của Cỏ Dại, khi đi qua dã khu, xe bọn họ đi còn dễ dàng hơn so với xe của gia tộc lớn.
Còn không phải đóng tiên cho trạm thu phí.
Trên xe có hệ thống điều khiển tự động, cũng không cần người thao tác.
Tư Thần ngủ ở khoang xe phía sau. Hàng ghế có thể hạ lưng xuống, biến thành một cái giường gấp, vừa đủ để năm ngủ.
Khi cậu mở mắt, Thẩm Nhạn Hành vẫn còn ngồi ở ghế lái.
Tư Thần hỏi: “Vừa rồi anh nhìn tôi à?” Từ nhỏ, cậu đã là người rất mẫn cảm với ánh nhìn của người khác.
Thẩm Nhạn Hành hơi thẳng lưng: “Ừm. Dựa theo yêu cầu của ngài Bạch Đế, tôi phải quan sát trạng thái của cậu. Ông ấy nói cậu vừa mới hoàn thành một mục cải tạo thân thể trọng yếu, có thể trong lúc hôn mê sẽ xảy ra chuyện.”
Khi Tư Thần ngủ, Trường Sinh Uyên thường không nghe lời mà chạy ra ngoài, giống như muốn khẳng định địa bàn của mình, nó cọ tới cọ lui trên người Tư Thần, để lại mùi vị của nó.
Nó không nhớ rõ Thẩm Nhạn Hành là ai, nhưng nhớ mang máng mùi kim loại sầu riêng trên người hắn.
Mùi này là mùi của người từng bắt nó! Hơn nữa còn bắt nó rời khỏi mẹt Khi Tư Thần ngủ, nó cũng không dám ngủ, nó sợ nó ngủ thì khi tỉnh dậy sẽ không thấy mẹ đâu.
Tư Thần không tính là thích Thẩm Nhạn Hành nhưng cũng không có ghét.
Từ thành Bạch Đế đến khu Giang Xuyên mất 6 ngày. Trong 6 ngày này, Quý Sở Nghiêu cũng không gửi thêm một tin nào.
Thẩm Nhạn Hành cải trang ở trên xe. Hắn có đặc tính Vô Tương, ngoài việc không thể thay đổi hoàn toàn thì những chỗ khác vẫn có thể sửa được.
Khuôn mặt anh tuấn dần trở nên bình thường, cuối cùng giống như đúc khuôn mặt trên thẻ ID.
Đây là một công dân cấp 5 của Khu An toàn, nghề nghiệp là tài xế chở hàng, thường xuyên di chuyển từ Khu An toàn đến Vùng Thiên tai, không có tiền cưới vợ sinh con. Cha mẹ có 6 đứa con, người này là đứa con thứ 4, luôn không được coi trọng.
Không có ai biết rằng người này đã bị sinh vật biến dị giết chết vào 7 năm trước ở vùng ngoại ô.
Bây giờ là 1 giờ sáng.
Sau khi qua chốt kiểm tra an ninh, xe việt dã chạy thẳng đến ký túc xá công nhân của Tư Thần ở Giang Xuyên. Tư Thần hỏi: “Tối nay anh ngủ ở đâu?”
Thẩm Nhạn Hành trầm tư: “Phòng khách nhà cậu?” “Ngày mai tôi đến công ty...”
“Tôi đi theo cậu.”
Tư Thần hít sâu một hơi: “Năm nay tôi 23 tuổi, không phải trẻ lên 3.” “Xin lỗi, ngài Bạch Đế dặn tôi không thể cách xa cậu.” Tư Thần trầm mặc một lát: “Có thể chở tôi đến nơi khác không, hôm nay tôi không về nhà.”
Cậu đưa địa chỉ nhà của Quý Sở Nghiêu cho hắn.
Tư Thần cần đến nhà Quý Sở Nghiêu lấy chìa khóa. Thẩm Nhạn Hành nhướng mày: “Dựa theo cơ sở dữ liệu, hình như đây là nhà của người khác?”
Địa chỉ của gia đình người bình thường cũng sẽ không bị cơ sở dữ liệu của Cỏ Dại đánh dấu.
Nhưng trong cơ sở dữ liệu của hắn, địa chỉ này có ghi chú: Chưa xác định nhà của Quý Sở Nghiêu (con trai Quý Tư Thành) ở khu Giang Xuyên.
Tư Thần: “Đúng vậy.” Thẩm Nhạn Hành nhịn không được mà hỏi: “Sao cậu lại muốn đến đó?”
“Đi gặp bạn trai.” Tư Thân chống tay lên ghế xe trước, cúi đầu nói bên tai Thẩm Nhạn Hành, biểu tình tràn ngập khẩn cầu: “Anh à, chuyện này đừng nói cho thầy Bạch Đế nha?”
27.08.22
xx**% 109 *xx**%