C121
C121C121
Chương 120: ÍGame Over]
Edit: jena
Buổi tối, vừa về đến ký túc xá, Tư Thần liền nằm lên giường ngay.
Cậu rất buồn ngủ, nhưng tinh thần lại phấn chấn không thể lý giải nổi. Cuối cùng không biết ngủ khi nào.
Khi cậu tỉnh lại thì không cậu không còn ở ký túc xá nữa, mà cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn vô cùng mềm mại.
Giường lớn được đặt ở giữa vùng đất hoang vu, màn trời chiếu đất, xung quanh vang lên tiếng sột soạt của những động vật nhỏ. Đồ Linh đang nằm bên cạnh Tư Thần, đầu chống lên tay, im lặng nhìn cậu.
Tư Thần nín thở.
Hai người không nói chuyện ngay.
Cách đó không xa có một con quỷ treo cổ đu đưa trên một cây hòe, sợi dây treo cổ đỏ rực đong đưa qua lại. Lắc lư một hồi, sợi dây đứt phựt.
Thi thể rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh to lớn, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của ban đêm.
“Bây giờ anh còn tiết kiệm không gõ cửa nữa à?” Tư Thần ngồi dậy: “Quý Sở Nghiêu?”
Giọng nói của cậu không chắc chắn lắm.
Đồ Linh không phản bác, chỉ hỏi: “Cậu cảm thấy tôi là ai?" Tư Thần chuyển từ nằm sang ngôi, bắt đầu phân tích: “Cần có một tiên đề lớn nhất, đó là Quý Sở Nghiêu và Đồ Linh có cùng một linh hồn.”
“Ngọn nguồn của không gian gấp khúc này là chuỗi số liệu bị xóa bỏ bởi Đồ Linh, theo thời gian, nó sinh ra trí năng, bắt đầu mô phỏng Đồ Linh bên trong phó bản.” “Khi Quý Sở Nghiêu vào trong phó bản đã tử vong ở vòng lặp thứ hai, từ đó giải phóng linh hồn trong thân thể. Căn cứ vào đặc tính của Thiên tai Thần Quái, có lẽ là giống như “quỷ hồn”?”
Tư Thần nhìn vào mắt Quý Sở Nghiêu: “Tôi cảm thấy rằng quỷ hồn của Quý Sở Nghiêu đã thay thế Đồ Linh trong phó bản lúc trước. Hơn nữa vì tử vong nên cũng có được ký ức của Đồ Linh và quyền hạn của Đồ Linh trong phó bản.”
Cậu hơi ngừng hô hấp, dò hỏi: “Còn anh thì sao? Anh cho rằng mình là ai?” Không gian chìm vào im lặng. Thi thể bị rớt đầu bắt đầu tìm lại sợi dây thừng, tiếp tục treo mình lên cành cây. Quý Sở Nghiêu trả lời: “Tôi không biết.”
Giọng nói của hắn là âm thanh của máy móc.
“Ngay từ đầu, tôi cũng không ý thức được mình đã tử vong. Tôi mở mắt ra, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm. Nhưng khi tôi đứng dậy thì linh hồn đã chia lìa khỏi thân thể”
“Tôi canh giữ ở bên cạnh thi thể của mình, nhìn nó từ từ mục rữa. Sau khi chết, côn trùng bò đây xung quanh. Những con quỷ khác bay là là gân đó nhưng lại không tấn công tôi.”
“Lúc đó tôi còn là Quý Sở Nghiêu, nhưng từ đó về sau, trong đầu tôi xuất hiện những ký ức rất xa lạ. Hoặc có thể nói là “số liệu”?” “Một phần đến từ không gian gấp khúc này, một phần đến từ Đồ Linh. Đôi khi, tôi thậm chí cũng sẽ xuất hiện ở một đài kim loại hình tròn, xung quanh là chất lỏng phát sáng, trong đó có rất nhiều “tôi”."
“Tôi đã ở đây suy nghĩ rất lâu, cũng không biết mình là ai. Là một chuỗi số liệu dư thừa, là linh hồn tên là “Đồ Linh”, hay là một linh hồn lai vãng trong không gian gấp khúc?”
Tư Thần hơi há miệng, đang tiêu hóa lượng thông tin mà Quý Sở Nghiêu vừa nói.
Cũng không khác gì mấy so với cậu suy đoán.
Tư Thần cảm thấy trong lồng ngực có nỗi buồn thật khó tả: “Người chết ở trong thế giới mô phỏng có thể sống lại sau khi trò chơi kết thúc không?”
Cậu không chỉ ám chỉ Triệu Tử Tân mà còn cả Quý Sở Nghiêu. “Nếu so sánh thế giới số 3 với game thực tế ảo thì tôi chỉ có thể nói với cậu rằng sau khi tài khoản của người chơi đó tử vong, cơ sở dữ liệu của người đó sẽ biến mất trên server."
Tư Thần cắn môi dưới.
Quý Sở Nghiêu nhướn người lên, cánh mũi cao thẳng gần như chạm vào chóp mũi Tư Thân.
Tư Thần cũng không trốn tránh.
Cậu cảm thấy mình không nên khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Quả thật Đồ Linh có nói với cậu rằng không gian gấp khúc này không nguy hiểm.
Nhưng cũng không bảo đảm với cậu rằng “Quý Sở Nghiêu” nhất định sống sót. Thậm chí, vì Quý Sở Nghiêu chết nên Tư Thần mới được an toàn trong không gian gấp khúc 4A này.
Tư Thần chỉ khóc một lát.
Cậu nhanh chóng bình tĩnh lại: “Đồ Linh có thể hồi sinh anh không? Hay là anh có thể thức dậy trong thân thể của Đồ Linh không?”
Vì thân phận của Quý Sở Nghiêu có chút đặc thù, hơn nữa xét về nguôn gốc thì bọn họ đúng là có cùng một linh hồn.
Quý Sở Nghiêu trả lời câu hỏi thứ hai: “Đồ Linh không có thân thể”
Thân thể của Đồ Linh đã giao cho Tâm Hồn. Thân thể nhân loại không biết còn tôn tại hay không.
Quan trọng nhất là hắn có khả năng sẽ bị nhốt lại ở thế giới số 3, trở thành một chuỗi số liệu bị vứt bỏ. “Còn vấn đề thứ nhất thì tôi cũng không biết. Tôi cũng không nhớ hết ký ức của Đồ Linh”
Hắn có thể nhìn thấy rất rõ gương mặt xinh đẹp của Tư Thần, đôi mắt phiếm hồng lấp loáng ánh nước.
Nghĩ rằng đối phương đang khóc vì mình, không biết vì sao hắn lại cảm thấy vui mừng.
Quý Sở Nghiêu cũng không quan tâm mình đã tử vong, dù hắn vẫn còn quyến luyến với cuộc sống của mình. “Quý Sở Nghiêu” có người thân, bạn bè, thậm chí có một người mà hắn rất thích.
Nhưng hắn cũng không chân chính chết đi.
Chỉ là thân thể này của Quý Sở Nghiêu không thể dùng được nữa.
Quý Sở Nghiêu hỏi: “Tôi có thể hôn cậu không?” Hắn muốn hôn Tư Thần.
Đặc biệt khi nghĩ đến một quãng thời gian dài vê sau không thể nhìn thấy cậu nữa.
Tư Thần suy nghĩ một lát, trả lời: “Nếu anh đã trực tiếp hỏi thì chắc chắn là không.”
Không cho hỏi, vậy thì đừng hỏi.
Hắn cúi đầu, đè lên bả vai Tư Thần, trực tiếp hôn lên đôi môi mát lạnh của thiếu niên.
Quý Sở Nghiêu chỉ mới nhìn thấy những người yêu nhau hôn môi, bản thân hắn chưa từng làm việc này.
Tư Thần cảm giác chóp mũi mình bị đụng phải, đau đến mức thiếu chút nữa tỉnh dậy từ trong mộng.
Sau đó Quý Sở Nghiêu nghiêng đầu, vô cùng gấp gáp, cánh môi dán lên cả nửa ngày mới nhớ phải tách môi của Tư Thần ra.
Bàn tay kim loại đè lên vai vô cùng cứng cáp, cả người Tư Thần bị đè xuống chiếc giường mềm mại.
Thân thể của Đồ Linh do người Carol chế tạo quá mức chân thật. Những chỗ khác chỉ cứng và lạnh, vậy mà khoang miệng vô cùng mềm và ấm nóng.
Con quỷ treo cổ trên cành cây cảm thấy vô cùng xui xẻo.
Nó tháo dây thừng ra, quyết định tìm một cái cây khác xa hơn.
Tư Thần cho rằng Quý Sở Nghiêu chỉ hôn một chút thôi, nhưng thời gian lại lâu hơn cậu nghĩ nhiều. Cả người cậu như lên men, đầu lưỡi tê rân ngưa ngứa, vậy mà Quý Sở Nghiêu càng hồn càng thành thạo. Tay hắn trượt xuống dưới, xoa xoa cái đuôi nhỏ của Tư Thần.
Vòng bảo hộ không hoạt động. Không biết là do ở trong mộng hay nó xem Quý Sở Nghiêu là chủ nhân.
Lần trước Tống Bạch chỉ đến gân một chút đã bị nó bắn chảy máu.
Một luồng nhiệt kỳ lạ sôi trào trong cơ thể.
Đầu óc Tư Thần trống rỗng, cậu chớp mắt, túm lấy cổ Quý Sở Nghiêu, bên trên có một lớp da mô phỏng: “Đủ rồi.”
Quý Sở Nghiêu bất động.
Hắn muốn tiến thêm một bước, nhưng thân thể này không có công cụ gây án. Thân thể cyber này được chế tạo ra để chiến đấu, không có khả năng tốn thêm tài nguyên lắp ráp thêm một đồ vật dư thừa để sinh hoạt.
Huống chỉ bây giờ hắn đang làm loạn ở bộ phận nhạy cảm nhất của Tư Thần, không bị đá xuống giường là vì đối phương cho rằng hắn đã chất.
Hắn chỉ chỉ vào vị trí của trái tim: “Tôi không bắt chước được tiếng tim đập nhưng mà ở đây rất là vui... Giống như nằm mơ vậy.”
Theo lý thuyết, vừa hôn môi xong sẽ không có tinh thần để nói về chuyện khác.
Nhưng Tư Thân lại nhớ đến lời của thây giáo cyber, nói rằng ở trong mộng gặp được sinh vật chiêu cao có thể nghĩ cách để tỉnh lại.
Cậu nhéo chính mình, có chút đau. Nhưng không có hiệu quả.
Tư Thần nhíu mày.
Quý Sở Nghiêu tò mò hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Tư Thần cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Tôi biết mình đang nằm mơ. Nhưng sao tôi lại không tỉnh lại? Làm sao để khống chế cảnh trong mơ?”
Quý Sở Nghiêu trả lời: “Đây không phải là giấc mơ của cậu, mà là giấc mơ của tôi.”
Nói xong, trong nháy mắt, vẻ mặt hắn đột nhiên ngơ ngẩn.
“.. Mơ.”
Khung cảnh xung quanh dần trở nên vặn vẹo, đại não Tư Thần đau nhức, trước mắt tối đen. Cậu hít sâu một hơi, đột ngột đứng dậy.
Cảnh tượng xung quanh cậu không phải là vùng hoang vu ở hành tinh Carol, cũng không phải trên giường ở ký túc xá.
Cậu đang ở một con đường cái rộng lớn, những sợi dây điện nhỏ che lấp hết con đường.
Trước mặt cậu là một bàn máy tính đang bốc khói nghi ngút, con chip bị bật ra khỏi ổ.
“Chi! Chi chi!”
Trường Sinh Uyên mừng rỡ như điên.
Mẹ đột nhiên ngã xuống đất không tỉnh dậy, có gọi kiểu gì cũng không tỉnh khiến nó lo sợ muốn chất.
Xúc tu của nó quấn chặt lấy tay Tư Thần, một xúc tu khác chỉ chỉ sang một đống người chất chồng lên nhau như núi, ngữ khí vô cùng kiêu ngạo: “Mẹ ơi, cơm”
Đây là do nó nhân lúc mẹ đang ngủ thì tìm được những tiến hóa giả ở gần đó. Có thể ăn được rất lâu.
Cơm cơm này quả thật là dễ bắt. Không giấy giụa cũng không chạy đi đâu hất.
Nó còn nhớ rõ mình đang nợ tiên đánh bài với Tư Thần. Tư Thần ôm nó vào lòng để trấn an: “Bé ngoan, cái này không thể ăn được.”
Ba xúc tu nhỏ của Trường Sinh Uyên chặt chẽ ôm lấy nửa người trên của Tư Thần, quấn đến mấy vòng.
Trên bầu trời, màn hình bán trong suốt không ngừng chớp giật, giống như ngay lập tức sẽ biến mất.
Tư Thần ngẩng đầu, nhìn về phía nội dung trên màn hình. [ “Giấc mộng của Đồ Linh” vận hành sai lầm, bắt đầu khởi động lại... }
[ Tải lại thế giới... ]
[ Khởi động lại thất bại. ]
[ Game Over
[ Nhà sản xuất trò chơi: Tâm Hồn ]
[ Tài trợ hữu nghị: Trung Tâm Cơ Giới }
[ Kết thúc đã qua: Tuyến 1 BE, tuyến 17 BE ]
[ Kết thúc chưa qua: Tuyến 3 BE } 29.08.22 =))) sau 120 chương thì 2 bạn đã hôn môi, nhưng nó như chuyện hài Btw nhớ lại khái niệm không gian ý thức thì mọi người đoán ra vì sao mà Tư Thần ra ngoài được hong ; v ; *xx**% 121 *xx**%