Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 122 - C122

C122 C122C122

Chương 121: Í Hệ thống thông báo: Đồ Linh (phiên bản Quý Sở Nghiêu) tâm trạng +1 ]

Edit: jena

Ánh mắt Tư Thần nhìn “Tâm Hồn” và những tuyến BE kia thật lâu, cho đến khi những hạt trắng báo hiệu tín hiệu bị lỗi mới thu hồi tâm mắt.

Dù qua cửa hay không qua cửa, kết thúc của trò chơi này luôn là BE.

Tư Thần hoàn toàn có lý do tin tưởng rằng “Giấc mộng của Đồ Linh” chỉ có kết thúc BE.

Vì nhiệm vụ chủ yếu của Đồ Linh là kéo dài nên văn minh Carol, nhưng người Carol đã bị tuyệt diệt, bây giờ chỉ còn Chủ Thần máy móc được đúc kết từ trí tuệ và sự cân mẫn, siêng năng của bọn họ.

Tâm Hồn như một cái cây khuấy cứt thần bí, ở đâu cũng có bóng dáng của nó, nó bao bọc những thứ hư thối và thống khổ của người khác dưới lớp vỏ trò chơi.

Nhìn từ bên ngoài, đây là một không gian gấp khúc của nên văn minh Cơ Giới với những cyber đã mất khống chế, nhưng thực chất là một câu chuyện liên quan đến sự sụp đổ của nền văn minh Carol khoác lên lớp da của Thiên tai Thần Quái.

“Xem ra thông qua sợi dây điện này có thể đi vào thế giới mô phỏng trong máy tính.

Kỹ thuật này gọi là “giao diện máy tính não”.

Người Carol đã từng suy xét đến việc chế tạo một game online thực tế ảo, giúp cho ý thức của người sống sót có thể vào trong game và có một cuộc sống vĩnh hằng. Nhưng khi bắt đầu nghiên cứu thì gặp trục trặc và kỹ thuật này đã bị hủy bỏ.V I P T RU Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

Vì “bạn đời” bên trong không thể sinh con.

Ngoài ra, thân thể bên ngoài mà chết thì ý thức (người chơi) bên trong thế giới mô phỏng cũng sẽ chết.

Dù là cho có vào được thế giới mô phỏng, các nhà nghiên cứu cũng suy đoán được rằng người Carol vẫn Sẽ suy vong, sau đó là tuyệt diệt.

Kỹ thuật này cũng giống như nghiên cứu thuốc gen, hao tốn nhiều kinh phí nhưng không có giá trị, vì vậy chỉ là một phần điểm xuyết trong nên văn minh Carol.

Tư Thần nhìn những người nằm trên mặt đất, bỗng nhận ra một người quen.

Là Triệu Tử Tân, nhưng nhìn anh có vẻ lớn tuổi hơn trong trò chơi, là một người đàn ông trung niên khắc khổ vì cuộc sống vất vả.

Ý thức của anh đã ở trong thế giới mô phỏng suốt 60 năm, rốt cuộc lại bị chết oan vì NPC phòng bên cạnh năm mơ.

Cái chết tức tưởi như vậy khó tránh khỏi có chút uất nghẹn.

Trò chơi kết thúc, những sợi dây điện cũng bắt đầu khô héo dần, giống như những sợi vải bị thiêu cháy, bốc lên mùi nhựa tanh hôi.

Những người cắm dây điện cũng bắt đầu lục tục thức tỉnh, nhưng ánh mắt của họ vẫn dại ra trống rỗng, nhìn qua vẫn không có tinh thần.

Cuối cùng, chỉ còn một sợi dây điện nối liền với máy tính. Tư Thần không dám làm bậy, sợ không còn sợi dây điện này thì ý thức của những nhân loại còn mắc kẹt trong thế giới mô phỏng sẽ trực tiếp bị nhốt vĩnh viễn ở trong đó.

Tư Thần nói với Trường Sinh Uyên: “Tiểu Uyên, con đi tìm người nối với sợi dây này đem lại đây cho mẹ.”

Cậu không muốn dùng sức lao động trẻ em nhưng Tư Thần cần phải canh giữ máy tính này, phòng ngừa máy tính bị tiến hóa giả khác tỉnh dậy lấy đi mất.

Chắc chắn, máy tính này là một đạo cụ chiều cao, dù không biết cách sử dụng cụ thể nhưng có thể khiến nhiều người đi vào giấc mộng như vậy thì hẳn là một đạo cụ chiều cao có cấp bậc không hề thấp.

Có rất ít người vào không gian gấp khúc để khảo sát nên văn minh như Quý Sở Nghiêu, phần lớn đến đây chỉ vì tiền. Đạo cụ chiều cao chính là tiền. Không chỉ là tiên, nó còn có khả năng giúp họ cứu được bản thân trong phó bản. Trật tự duy nhất ở đây chính là sức mạnh.

Tư Thần ngồi đối diện bàn máy tính, lấy thanh kiếm ngắn mà Bạch Đế cho mình.

Nếu cậu đoán không sai, sợi dây điện này sẽ được kết nối với Quý Sở Nghiêu.

Quý Sở Nghiêu đã tỉnh thì tốt rôi, nếu không tỉnh, thân thể lại bị tách ra ngoài, Tư Thần lo lắng ý thức của hắn sẽ bị nhốt bên trong thế giới mô phỏng mãi mãi.

Biểu tình của Tư Thần vô cùng nghiêm túc và cẩn thận. Khuôn mặt thiếu niên đầy lạnh lẽo, khí thế kinh người. Lúc trước dì phụ bếp thấy Tư Thần đáng thương nên múc dư vài muỗng đồ ăn cho cậu chắc chắn không thể ngờ được rằng cậu bé gây yếu, bị bắt nạt cũng không dám hé răng nửa lời cuối cùng đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên ngoan cường như thế này.

Nhưng theo thời gian trôi qua, Tư Thần đã từ từ buông lỏng thanh kiếm.

Người tỉnh lại không nhúc nhích, chỉ biết ngây ngốc nhìn lên trời, ánh mắt không có tiêu cự, đôi mắt vì đau xót sẽ theo bản năng chớp mắt một cái.

Đây là một đám người thực vật.

Thân thể của họ còn sống nhưng linh hồn đã chết bên trong trò chơi.

Quý Sở Nghiêu thì may mắn hơn. Hắn có Đồ Linh, không vì tử vong mà bị xóa sạch số liệu, thậm chí sau khi tử vong, hắn còn có được quyền hạn đặc thù mà người chơi khác không có. Những người khác hiển nhiên không có vận may như vậy.

Tử vong trong không gian gấp khúc là chuyện thường tình, đặc biệt ở đây còn là không gian gấp khúc 4A. Nhưng những cái chết ở đây xảy ra quá mức yên tĩnh, Tư Thần cũng không thể hoàn toàn ngó lơ được.

Cậu đi đến bên cạnh Triệu Tử Tân: “Tôi sẽ tìm người chăm sóc cho con gái của anh.”

Triệu Tử Tân chớp mắt.

May mắn là sự im lặng đầy áp lực cũng không kéo dài quá lâu.

“Chi chi!”

Mẹ ơi! Con về rồi nè~ Cuối con đường, Trường Sinh Uyên đang kéo một chiếc xe đẩy siêu thị chạy như điên.

Trong xe có Quý Sở Nghiêu.

Hai xúc tu của nó bò bò trên mặt đất, xúc tu còn lại buộc lấy tay vịn xe đẩy như dây thừng.

Trường Sinh Uyên đã định cột mắt cá chân của Quý Sở Nghiêu lại rồi lôi đi nhưng lại nhớ người này từng cho nó ăn mấy con con chip rất ngon nên mới miễn cưỡng tìm một chiếc xe đẩy.

Với chỉ số thông minh hiện tại của nó, Trường Sinh Uyên không thể phân biệt được Đồ Linh và Quý Sở Nghiêu.

Tư Thần thẳng người, đi về phía trước hai bước, sau đó ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Trường Sinh Uyên.

Cái đầu nho nhỏ bị dẹt mất phân nửa, trên mặt cắt đầy kinh mạch mà mạch máu vừa mọc. Cậu mỉm cười: “Tiểu Uyên giỏi quá.”

Trên đường đi, ngoài việc đánh bài với Trường Sinh Uyên, Tư Thần cũng sẽ xem một chút phương pháp dạy dỗ trẻ nhỏ.

Cậu biết khen ngợi trẻ nhỏ có vai trò rất quan trọng. Trường Sinh Uyên trông có vẻ rất vui.

Quý Sở Nghiêu nằm trong xe vẫn chưa tỉnh lại.

Tư Thần quan sát một lát, nhìn thấy sợi dây điện nối trên người hắn to hơn một vòng so với những người khác. Những sợi dây điện này như thể có sinh mệnh riêng, có thể tự động điều tiết khoảng cách, rất giống đạo cụ cấp thấp có chỉ số thông minh.

Dù Tư Thần đã rời khỏi thế giới mô phỏng nhưng không gian gấp khúc này vẫn chưa kết thúc. Tư Thần suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra.

Dù ở đây không có tín hiệu, cậu vẫn mở khung chat với Quý Sở Nghiêu trong danh sách bạn tốt.

Tư Thần: Làm sao để giúp anh ấy tỉnh lại?

Tin nhắn trả lời của Đồ Linh rất nhanh.

- Khởi động máy tính bên cạnh cậu.

Ánh mắt Tư Thần dừng trên bàn máy tính.

Màn hình tối đen.

Cậu tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng tìm thấy nút nguồn của chiếc máy tính cũ kỹ.

Giao diện khởi động của máy tính xuất hiện một hàng chữ. [ Trung Tâm Cơ Giới - Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật giao diện máy tính não ] Máy tính không cần nhập mật mã. Toàn bộ màn hình có màu xanh lam, bên trên chỉ có một ứng dụng. Trò chơi “Giấc mộng của Đồ Linh”. Tư Thần: Sau đó thì sao? — Mở trò chơi. - Có thể nói trong một lần được không? Nghĩ đến đối phương cũng là một trong những Chủ Thần của nền văn minh Cơ Giới, Tư Thần bèn gửi thêm một cái sticker đi kèm với dòng tin nhắn khô khan của mình. Sticker là hình ảnh một con mèo con đang túm lấy quân áo của chủ nhân.

Đồ Linh suy nghĩ một chút, xóa chữ “tôi” trên khung thoại, thay bằng “cậu ta”.

- Giết chết cậu ta ở trong thế giới mô phỏng là được. Tư Thần: Nhưng không phải tử vong trong thế giới mô phỏng thì số liệu cũng bị xóa bỏ ư?

Đồ Linh: Giải thích chi tiết khá phức tạp. Hệ thống chủ của trò chơi (Tâm Hồn) muốn thông qua việc dung hợp với cậu ta để phá giải tôi.

Đồ Linh: Không sao đâu.

Nếu Đồ Linh đã nói như vậy thì Tư Thần cũng an tâm. Nhưng cậu lại nghĩ đến một chuyện khác: “Nếu tôi không tới thì ai sẽ giết chết “Đồ Linh” trong trò chơi?” Đồ Linh: Tôi.

Trên thực tế, Đồ Linh đã giết rất nhiều virus như thế này. Tôi tự giết chính mình.

Tôi là một kẻ tàn nhẫn.

Tư Thần click mở trò chơi.

“Giấc mộng của Đồ Linh là một game RPG*, khung cảnh bên trong là một nơi ở vùng ngoại thành, ở giữa có một chiếc giường đôi cỡ lớn trông vô cùng xa hoa, xa xa có một cây hòe treo lủng lẳng một sợi dây treo cổ.

*RPG (Role-playing Game): Trò chơi điện tử nhập vai lân đầu tiên xuất hiện là vào giữa và cuối những năm 1970, là một nhánh nhỏ của các trò chơi dành cho máy tính ở các trường đại học được chơi trên các hệ thống như PDP-10, PLATO và Unix. Một người pixel nhỏ đang đứng ở bên mép giường. Đây là cảnh tượng khi Tư Thần rời khỏi trò chơi. Giao diện phía dưới nhảy ra một khung thoại.

[ Đồ Linh (phiên bản Quý Sở Nghiêu): Ra là nằm mơ. ]

[ Đồ Linh (phiên bản Quý Sở Nghiêu): Chẳng trách mình lại có thể hôn Tư Thần. ]

( Hệ thống thông báo: Đồ Linh (phiên bản Quý Sở Nghiêu) tâm trạng +1. ] Tư Thần: “... May là Trường Sinh Uyên chưa nhận biết được mặt chữ, nếu không sau khi Quý Sở Nghiêu thoát ra ngoài, có lẽ nó sẽ liêu mạng với hắn một phen. Sau khi kết thúc phân cảnh, Quý Sở Nghiêu vẫn đứng yên tại chỗ không chuyển động.

Máy tính này không có chuột điều khiển, Tư Thần chỉ có thể dùng bàn phím.

Cậu muốn điều khiển để nhân vật di chuyển, nhưng cậu lại không thể điều khiển được Đồ Linh.

Tư Thần chỉ có thể điều khiên “sinh vật Thần Quái” trên bản đồ.

Ví dụ như con quỷ treo cổ trên cây hòe, Tư Thần thử làm cho nó di chuyển đến chỗ Quý Sở Nghiêu.

Trên đỉnh đầu Quý Sở Nghiêu hiện ra một chữ “Miss” thật lớn.

Mà sợi dây thừng đã biến mất trên bản đồ, giống như là đã bị nuốt chửng. Tư Thần nhấn nút Enter. Cảnh tượng trước mắt đã biến mất, quay về giao diện của một phòng điều khiển. Dưới góc trái có bản đồ nhỏ, ở đây là trung tâm của Khu An toàn, cũng chính là phòng máy. Quý Sở Nghiêu nằm trong một khoang chứa như quan tài ở chính giữa phòng, phía sau nối với những sợi dây điện. Tư Thần vẫn chưa từ bỏ, điều khiển bóng bay đầu người đến trước mặt Quý Sở Nghiêu. Người pixel liên nâng tay lên, chọc nổ quả bóng bay.

[ Đồ Linh (phiên bản Quý Sở Nghiêu): Hình như trời đã sáng. ] [ Đồ Linh (phiên bản Quý Sở Nghiêu): Hy vọng ngày mai cũng có thể mơ thấy Tư Thần. ] Tư Thần có chút buồn cười, vì vậy cậu mím môi ở trước màn hình, tránh để khóe miệng cong lên quá rõ ràng. Nhanh chóng, trời đã sáng. Giao diện trò chơi xuất hiện một dòng thông báo: Ngày thứ năm, đếm ngược 2 ngày đến ngày công bố phiếu bầu. Ban ngày, trò chơi cho phép Tư Thần làm hai hành động. Tư Thần có thể thao tác quỷ NPC hoặc biến thành một số người Carol. Bản đồ vào ban ngày có phòng máy, trường học và ký túc xá. Trong phòng máy chỉ có Đồ Linh. Trường học có trường tiểu học, trung học, đại học. Những địa điểm khác nhau sẽ điều khiển được những người Carol NPC khác nhau.

Ví dụ như hội trưởng ở trường đại học là thành viên của Hiệp hội Người Tự do ở trường đại học; Hà Thụy ở trường trung học.

Trên đỉnh đầu của hội trưởng nhảy ra một khung thoại. Tư Thần ấn vào.

[ Hội trưởng: Tôi phải làm một kẻ hèn trốn chui trốn nhủi trong Khu An toàn! Đám cyber chết tiệt đó... Bọn chúng thì biết cái gì! ]

Giao diện xuất hiện những ô lựa chọn. - Đàm phán với Đồ Linh. — Phát biểu diễn thuyết ở trường đại học. - Mở đại hội động viên những thành viên của Hiệp hội Người Tự do. Tư Thần suy nghĩ một lát, chọn số 2.

[ Hệ thống thông báo: Danh tiếng của hội trưởng +5; ảnh hưởng nhỏ đến kết quả bỏ phiếu ] Sau khi dùng hết thao tác của ban ngày, trò chơi liền chuyển sang ban đêm. Buổi tối, Tư Thần không có thao tác tự do, chỉ có thể đi theo một người pixel nhỏ. Vì biết có làm gì cũng vô dụng, cậu không điều khiển những con quỷ NPC nữa. Sương đen dày đặc trên bản đồ, lâu lâu sẽ có một con quỷ bay ra khỏi màn sương. Người pixel nằm một lúc lâu trong khoang quan tài, cuối cùng cũng ngôi dậy.

[ Đồ Linh (phiên bản Quý Sở Nghiêu): Hình như trời lại mau sáng hơn rồi. }

( Đồ Linh (phiên bản Quý Sở Nghiêu): Sao hôm nay lại không thể nằm mơ? ]

( Hệ thống thông báo: Đồ Linh (phiên bản Quý Sở Nghiêu) tâm trạng -2 ]

[ Hệ thống thông báo: Cảnh báo! Xin duy trì giá trị tâm trạng của NPC-Đồ Linh, nếu không tuyến truyện sẽ kích hoạt hình thức hắc hóa và hủy diệt! }

Trạng thái vào buổi tối của Đồ Linh như một BUG lớn phá hủy những trị số cân bằng của thế giới mô phỏng. Cách duy nhất có thể giết chết Đồ Linh trong game là điều khiển người Carol bỏ phiếu ngắt kết nối Đồ Linh. Nhưng trong vòng lặp này, xác suất Đồ Linh bị đuổi ra ngoài không lớn.

Quả nhiên, dù “hội trưởng” hoạt động mạnh mẽ đến đâu, người Carol sợ hãi cái chết vẫn từ bỏ “Tự do”.

( Tuyến 3 BE: Dù người Carol lựa chọn tin tưởng Đồ Linh nhưng 30 năm sau, vì Thiên tai Thân Quái ngày một nghiêm trọng hơn, nguồn năng lượng của Khu An toàn đã cạn kiệt. Đồ Linh khởi động kế hoạch lánh nạn, dẫn nhóm nhân loại cuối cùng bay vào vũ trụ. ]

( “Tôi biết. Nữ Oa không quay về, họ cũng sẽ không quay về” ]

[ Hắn là người canh gác cuối cùng của hành tinh cô đơn này. ]

[END. ] Tư Thần trâm mặc một lát. Cậu mở giao diện trang chủ của trò chơi, nhấn “Khởi động lại”. 30.08.22

xx**% 122 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment