€ 140
€ 140€ 140
Chương 139: Bảo tàng mất kiểm soát (6)
Edit: jena
Xúc tu mới mọc của Trường Sinh Uyên so với những cái trước nhỏ hơn nhiều.
Tư Thần tò mò bóp thử, xúc cảm không tôi.
Trường Sinh Uyên kêu lên một tiếng “chi” gấp rút, hốt hoảng cuộn cái xúc tu đỏ nho nhỏ xuống dưới bụng.
Bây giờ nó đã có quan niệm thẩm mỹ. Cái xúc tu mới mọc này không đẹp chút nào, để cho người khác thấy thì có chút ngại ngùng.
Bắp thịt trên mặt của tiến sĩ Sinh co giật dữ dội. Nó đã nhận ra, sau khi cây nấm dung hợp với Trường Sinh Uyên thì nó đã hoàn toàn mất khả năng khống chế đối với bào tử.
Khi tiến sĩ Sinh còn là người đã chiến đấu với đám nấm này trong nhiều năm, so với bất kỳ người nào khác, Sinh Ngọ hiểu rõ uy lực của nấm biến dị nhất. Nếu bị hệ sợi xâm chiếm, không chỉ trở thành người hệ sợi mà còn sẽ bị hệ sợi khống chế. Có lẽ có ngoại lệ đối với tiến hóa giả, nhưng tỉ lệ cũng không nhiều.
Khi nó đưa cây nấm cho Tư Thần, ngoài việc bị ép buộc, nó còn có thái độ giễu cợt trước sự ngu ngốc của đối phương.
Không ngờ chính nó mới là trò cười.
Những cây nấm cứng cáp, khó nhổ bỏ đó đã gây ra vô số tang thương cho thế giới này, bây giờ lại dịu ngoan như một khối bùn nhão mặc người chà đạp trong cơ thể của Trường Sinh Uyên, nó đã hoàn toàn mất đi quyền chủ động.
Tiến sĩ Sinh nghiêm túc đánh giá Trường Sinh Uyên, đôi mắt đỏ rực như chảy máu: “Nó là thứ gì?”
“Trường Sinh Uyên.” Tư Thần trả lời: “Cũng là sinh vật chiều cao. Có thể cấy ghép vào cơ thể người, tương đương với một loại ký sinh, nhưng không có tính truyền nhiễm.”
Vì khả năng sinh sản của Trường Sinh Uyên khá khó khăn.
Tiến sĩ Sinh che mặt lại, phát tiếng cười suy yếu mang theo một tia đau khổ.
Nó xoa xoa khóe mắt hơi chảy nước: “Ngại quá. Chỉ là cảm thấy khi thế giới mình toi đời rồi mới biết được có thứ khác có thể khắc chế sự lây truyền của hệ sợi, khá buồn cười.” Trên người Sinh Ngọ có một sự mâu thuẫn rõ rệt. Đôi khi nó giống tiến sĩ Sinh, đôi khi nó giống người hệ sợi. Tư Thần nhớ đến người thành lập Chế Tạo Hỗn Độn lúc trước, nói: “Cũng không hẳn. Trường Sinh Uyên cũng sinh ra ô nhiễm, khiến cho người bình thường trở nên biến dị. Sinh vật biến dị cũng giống như sinh vật thể nấm, khó mà giải quyết được.”
Nghĩ đến đây, cậu liên cảm thấy thế giới của mình quả thật là vô cùng may mắn.
Dù nhiều loại thiên tai thay nhau kiềm kẹp nhưng vẫn có thể khống chế ở một chừng mực nào đó.
Thậm chí Tư Thần còn có chút tò mò muốn nghiên cứu những cây nấm này, nhưng nghĩ lại chúng đều sinh ra từ người thì lại cảm thấy thật kỳ quái.
Một lần nữa quay lại bảo tàng đã là 10 giờ sáng. Vừa đến, Tư Thần liên phát hiện ra dị thường.
Mật độ nấm tăng cao.
Bên ngoài viện bảo tàng có một cái rễ cây dày cộm quấn quanh trông xa như mạch máu phình to, sau khi đi đến gần thì mới nhìn rõ đó là một lớp nấm mới vừa mọc.
Những bào tử trôi nổi giữa không trung, vì số lượng quá nhiều nên cả không gian cả màu xám xịt.
Trường Sinh Uyên không đeo máy lọc không khí, nó bám trên người Tư Thần liên tục hắt xì.
Tiến sĩ Sinh ngẩng đầu, nhíu mày thật sâu: “Đây không phải là dấu hiệu người hệ sợi chuẩn bị tiến công sao, nhưng bây giờ rõ ràng là mùa đông mà.”
Khi mùa xuân đến, nấm sẽ sinh sản với số lượng lớn, phun trào một đống bào tử. Suốt mấy chục năm chiến đấu với người hệ sợi, mùa xuân là giai đoạn khiến cho người quản lý căn cứ đau đầu nhất.
Nó mím môi: “Bỏ đi, nghĩ đến thứ này còn có nghĩa lý gì nữa. Dù sao cũng không ra ngoài được, trước hết nên nghĩ cách lấy dung dịch niêm khuẩn”
Nấm đã mọc đầy bên ngoài viện bảo tàng. Lúc trước Tư Thần chi mới đi vào tầng 1, những dị chủng bên trong vẫn còn sống. Dựa theo lời của tiến sĩ Sinh thì dị chủng ở tâng 2 sẽ khủng bố hơn nhiều. Đó cũng là mục tiêu mà họ muốn dùng bào tử để khống chế.
Tư Thân mở kho vũ khí trong xe RV, bên trong có một mặt tường trang bị đây súng ống.
Cậu lấy một khẩu pháo nổi có thể khiêng đi được, là sản phẩm của Trung Tâm Cơ Giới, cũng là vũ khí quý giá nhất ở trong kho. Khẩu pháo này có nguồn năng lượng trung tâm cấp Bốn.
Nó có thể không hữu ích lắm đối với các sinh vật thể nấm cấp cao nhưng lại rất thuận tiện để dọn sạch nấm cấp thấp.
Tư Thần nhìn Sinh Ngọ, rồi lại nhìn Tống Tử Ngọc đang mang thai, nói: “Đi...cùng nhau đi.'
Cậu theo bản năng dùng câu cầu khiến, sau vài giây sau nghĩ thì mới cứng đờ nói thêm vế sau.
Ở trong không gian gấp khúc càng lâu. Tư Thần càng bại lộ bản tính của mình, rõ ràng nhất là tính cách mạnh mẽ chỉ thích làm việc một mình.
Vì chưa có ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại nên cậu cũng chưa có muốn sửa đổi. Đôi khi một lời giải thích lịch sự cũng không bằng một câu ra lệnh dứt khoát ngắn gọn.
Sinh Ngọ làm việc trong phòng thí nghiệm nhiều năm nên rất quen thuộc với điều này.
Còn với Tống Tử Ngọc, Tư Thần cảm thấy đối phương là một tiến hóa giả cấp Năm Thang Trời nhưng vẫn cần ra ngoài để quen với việc đời hơn.
Ba người mặc xong đồ phòng hộ, đeo kính bảo vệ mắt, đi xuống xe.
Thật ra Sinh Ngọ cũng không cần phòng hộ nhưng nó không thích cảm giác bào tử bám lên người.
Tiến sĩ Sinh vừa đi vừa nhìn con đường đi đến viện bảo tàng, dù đã đeo một lớp kính nhưng biểu tình vẫn thật hoài niệm: “Viện bảo tàng triển lãm những dị chủng do chúng tôi tuyển chọn một cách tỉ mẫn. Lúc trước, Prometheus đã trộm lửa trời như thế nào thì chúng tôi cũng đã dùng hệ sợi để tạo ra những dị chủng như vậy.” Nó nói bằng một giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
Tư Thần: “Tôi có đọc bảng giới thiệu của viện bảo tàng, bên trên có ghi là bắt được từ thiên nhiên...2”
“Đúng vậy.” Tiến sĩ Sinh mỉm cười: “Bắt được từ thiên nhiên, sau đó nghiên cứu cải tạo, cuối cùng trở thành những sinh vật đặc biệt được mang đi triển lãm. Vẫn phải cảm ơn những chủng loại hệ sợi khác nhau.”
Tư Thần không chút lưu tình nói: “Nếu không có hệ sợi, bây giờ thế giới của các ông hẳn là vẫn còn sống.”
Sinh Ngọ không bày tỏ ý kiến: “Có lẽ vậy. Nhưng nếu không có hệ sợi, năm đó tôi sẽ không có lý tưởng để làm việc; cũng không thể sống đến hiện tại." Cảnh tượng trong đại sảng tâng 1 không khác gì so với cảnh tượng mà Tư Thần nhìn thấy ngày hôm qua.
Trong khu vực triển lãm được thiết kế bằng kính thủy tinh, những sinh vật hệ nấm với những hình thù kỳ quái đang hoạt động.
Vì sự xuất hiện của Tư Thần vào ngày hôm qua nên chúng đã thức tỉnh một lần, bây giờ lại nhìn thấy người đến, chúng hoạt động nhiều hơn.
Thậm chí Tư Thần còn nhìn thấy một con tằm khổng lồ đang dán cả nửa người lên kính thủy tinh, lấy đầu đập vào cửa kính, cái miệng há to không ngừng phun ra những cây nấm con.
Vì quá mức to lớn nên thân thể của nó gần như lấp kín cả quây triển lãm, vì vậy cả khu vực đó liền rung chuyển không ngừng. Từ nhỏ Tống Tử Ngọc đã tiếp xúc với nhiều sinh vật biến dị, đối với những sinh vật xấu xí cũng không có thái độ gì tiêu cực, lần đầu tiên nhìn thấy mặt cũng không đổi sắc, thậm chí cậu còn lấy camera treo trên cổ chụp ảnh. Đây đều là những tư liệu quý giá trong không gian gấp khúc.
Chỉ có một mình Sinh Ngọ đã biến sắc: “... Tại sao lại như thế này?!”
Tư Thần quay đầu, cảm thấy khó hiểu.
Tiến sĩ Sinh hít sâu một hơi: “Những dị chủng này đã bị suy yếu.”
Nó chỉ tay vào lối vào khu vực triển lãm, nơi đó có một con nhím biển hình cầu đang bơi trong chất lỏng màu xanh: “Đây là nhím biểu xanh, lúc đầu cấp Năm, bây giờ còn không đến cấp Ba.” Sinh Ngọ lại chỉ con tằm ở phía xa: “Bước đêm hoàng đế, cấp Sáu, bây giờ cũng chỉ có cấp Ba.”
“Nhiều năm trôi qua, viện bảo tàng nhất định đã xảy ra biến hóa gì đó mà tôi không biết, khiến cho những sinh vật hệ nấm ở đây đều bị suy yếu đi.”
Nếu không phải dị chủng suy yếu, lúc đó Tư Thần cũng không thể giải quyết con thằn lằn ở dưới cầu thang một cách dễ dàng như vậy.
Đây vốn là một chuyện tốt, chứng tỏ viện bảo tàng đã an toàn hơn rất nhiều. Nhưng lần này họ quay lại viện bảo tàng ngoài việc tìm dung dịch niêm khuẩn thì còn có một mục đích khác, đó là khống chế những dị chủng mạnh để đối phó với cơ thể mẹ.
Sắc mặt của Sinh Ngọ rất khó coi: “Tình huống dễ xảy ra nhất đó chính là dung dịch niêm khuẩn ở tầng 3 đã bị lọt ra ngoài, lưu thông trong hệ thống thông gió, cuối cùng ảnh hưởng đến những dị chủng này.” Nó còn chưa nói hết nhưng những người ở đây đều tự động hiểu.
Dung dịch niêm khuẩn bảo quản không đúng cách nên đã bị lọt ra ngoài, làm mất đi hoạt tính dùng để tiêu diệt cơ thể mẹ. Có nhiều khả năng là khi bọn họ lên tâng 3 chỉ nhìn thấy được một đống nước thải trong phòng thí nghiệm.
Tư Thần hỏi: “Bây giờ dùng lọ dung dịch kia được không?”
Tiến sĩ Sinh lắc đầu: “Mức độ không đủ, chủng loại niêm khuẩn cũng không đúng... Hy vọng là tôi chỉ suy nghĩ nhiều. Tôi tin rằng chỉ là do thời gian quá lâu, không đủ chất dinh dưỡng nên đang tử vong một cách tự nhiên.” Cảnh tượng ở tầng 2 của viện bảo tàng lại thảm không nỡ nhìn. Có thể cách gần phòng thí nghiêm nên sinh vật thể nấm đã chết hết một nửa. Sau khi chết, chúng để lại bộ xương khô khốc như cành cây.
“Dị chủng ở tâng hai còn mạnh hơn, con mạnh nhất là cấp Tám”
Tiến sĩ Sinh bước nhanh về phía trước, đứng trước quây triển lãm ở trung tâm.
Trong quầy triển lãm này chỉ còn lại một khối thịt vụn, bê mặt mọc một lớp lông tơ, lông tơ hấp thụ những vật chất hình cầu.
Sinh Ngọ sờ lên mặt kính, gân như đau lòng muốn khóc: “Đây là tế bào sinh vật thể nấm đột biến duy nhất trên thế giới. Ban đầu là một tế bào miễn dịch. Trên nhung mao là các phagosome*, lysosome* và không bào*. Tôi còn đặt tên cho từng chất.”
*Phagosome (thể thực bào) là một túi được hình thành trong quá trình thực bào. Khi một thực bào gặp các hạt rắn ở gân nó, nó xâm lấn màng plasma của nó và bao quanh chất rắn, tạo thành một túi.
* Lysosome (ly-zô-xôm) có dạng túi, hình cầu hay hình trứng và có màng bao bọc (màng này có nguồn gốc từ lưới nội bào hoặc bộ máy Golgi). Chức năng chính của bào quan này là tiêu hóa các chất do đó bên trong chứa nhiều acid hydrolase và các enzym tiêu hoá.
*Không bào: Không bào là một gắn với, có mặt ở mọi, và một số, và tế bào . Không bào là những khoang đóng kín thiết yếu bên trong chứa nước với các phân tử vô cơ và hữu cơ bao gồm các tan trong
Tế bào khổng lồ như miếng thịt cỡ lớn này có thể kết dính sợi nấm vào cơ thể của mình, sau đó dựa vào phagosome và lysosome để tiêu hóa sợi nấm. Nó đã cắn nuốt rất nhiều dị chủng và lập được nhiều thành tựu to lớn. Nhưng bây giờ, nó đã chết. Lớp lông tơ phủ trên thân giống như những chiếc lá héo khô, úa vàng với một lớp nhựa xanh rỉ ra.
Sinh Ngọ phải mất vài phút mới ổn định lại được.
Nó dẫn Tư Thần và Tống Tử Ngọc lên tâng 3.
Cổng vào phòng thí nghiệm đóng chặt, yêu cầu có thẻ nhân viên, mật mã, vân tay.
May mắn rằng khi Sinh Ngọ xây dựng nơi này, để phòng ngừa xui rủi, nó đã thiết lập một mật mã chỉ có một mình nó biết.
Khoảnh khắc cổng lớn mở ra, vật chất dạng keo ồ ạt phun trào như một con đập xả lũ, muốn nghiền nát tất cả mọi thứ trong tâm với.
Bên trong là bóng tối vô tận. Tư Thần phản ứng một lát mới ý thức được không phải ở đây không có đèn, mà là nấm mọc trong khay nuôi cấy của phòng thí nghiệm không ngừng sinh trưởng, biến nơi này thành nhà mình, che lấp hết không gian. Cậu lấy đèn pin rọi vào trong.
Những cây nấm bất đồng hình dạng, kích thước, màu sắc tùy ý sinh trưởng ở khắp mọi nơi. Chúng như những dây leo của cây nho, kết ra những bào tử hình giọt nước. Một số bào tử đã mọc thành nấm, một số lại dính sát vào nhau, trông xa như những cái kén thon dài của côn trùng.
Dịch nhầy niêm khuẩn không ngừng chảy xuống mặt đất.
Về bản chất, niêm khuẩn là một dạng sinh vật, hay nói cách khác là một dạng sinh vật như nấm mốc.
Chúng đều còn sống. Những vật chất sên sệt không ngừng bao bọc lấy phần nhân ở bên trong.
Sinh Ngọ bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã mặc đồ phòng hộ. Nếu không chỉ cần một ít dịch niêm khuẩn kia lọt người thì thân thể không đến mức tan rã nhưng chắc chắn rất thống khổ.
“Xem ra chúng sinh sản vô tính” Tiến sĩ Sinh nói: “Những niêm khuẩn này có mật độ không cao. Dung dịch để tiêu diệt cơ thể mẹ được đựng trong một rương đông lạnh, là một chiếc vali xách tay màu đen, có thể vào trong để lấy ra.”
Tống Tử Ngọc chần chờ đứng ở cổng phòng thí nghiệm: “Chúng ta đi vào tiếp?”
Nhìn thấy kiểu gì cũng quá mức mạo hiểm.
Bước vào phòng thí nghiệm của tâng 3 chính là chủ động bước vào khoang miệng quái vật. Tư Thần trả lời: “Đi.” Từ xưa đến nay, không gian gấp khúc cũng chưa bao giờ cho con người nhiều cơ hội để lựa chọn. Tư Thần hiểu rõ đạo lý này. 02.09.22 ct = vàn r K xếi ‡ 8 TẾ 22; ¬ GC ` "xxx... “Tho, ‹S » “NÊN . x.* Tu - T%\ Sa 8 / ¬. SỔ ( 27~- xi” ` M2 << ^..- vé „Ñ= đi Si . % Xx..... Đv) _'#eẲ=. « = \ Xà: “TC k c* F ¬ ` "đen. GV SN Đưa LÝ. 3 š 3y 6 be Sw## _ VỀ 2 yÊ\ — + ‹..- .. cói Có J SN x lá _ Ê» TU tá? sw $ ⁄etUSaly — — /niêm khuẩn đây/ *xx*x*% 140 *xx*x*%