Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 139 - C139

C139 C139C139

Chương 138: Bảo tàng mất kiểm soát

Edit: jena

Bào tử được đặt trong hộp thu dụng có mùi rất thơm, tròn vo, to như quả nho, chỉ cân chọt một cái là chảy nước.

Tư Thần đóng nắp hộp, hỏi: “Bào tử này dùng như thế nào?”

Trong thời kỳ sinh sản của nấm, một lần có thể phun ra đến vài tỷ bào tử, kết ra vài bào tử như Sinh Ngọ là rất hiếm.

Những bào tử đó vô cùng quý giá. Tiến sĩ Sinh không muốn trả lời, nhưng bào tử cũng đã thai nghén xong, bây giờ tỏ thái độ bất hợp tác cũng không làm được gì, vì vậy nó đành lạnh mặt, đáp: “Khi gặp sinh vật thể nấm, những bào tử này tiếp xúc với chúng thì sẽ tự động tiến hành điều khiển.”

Ánh mắt nó động đậy, cố gắng duy trì giọng điệu bình tính.

Thật ra có một chuyện Sinh Ngọ không nói cho Tư Thần biết, đó là dù bào tử có thể điều khiển những sinh vật thể nấm kia thì cuối cùng, chúng vẫn bị điều khiển bởi cơ thể mẹ, tức là nó.

Tiến sĩ Sinh khinh thường Tư Thần cấp Năm cũng là chuyện bình thường.

Trong giai đoạn Gen Xà Trượng phát triển mạnh nhất, nhân viên dưới trướng nó có thể điều khiển sinh vật thể nấm cũng phải cấp Bảy, cấp Tám. “Chỉ như vậy thôi?”

Sinh Ngọ xoay đầu: “Cậu có mỉa mai đi chăng nữa, tôi cũng chỉ có một đáp án đó. Tin hay không thì tùy.”

Tư Thần cảm thấy tiến sĩ Sinh sẽ không thành thật như vậy. Đặc biệt sau khi Sinh Ngọ nói xong, bài thi trong túi áo của cậu liên bắt đầu nóng lên.

Vì có lớp da của Trường Sinh Uyên, Tư Thần có thể tiếp xúc được với nhiệt độ cao, dù là nước sôi đổ lên người cũng giống như một ly nước ấm bình thường.

Nhưng không biết vì lý do gì, mỗi lần da của Tiên Tri xuất hiện chữ mới thì dù có cách mấy lớp quân áo, cậu vẫn cảm nhận được sự bỏng rát. Cơ thể không có dị thường gì, vì vậy cái nóng này chỉ có thể là một loại ám thị tâm lý.

Tư Thần lấy bài thi ra. Câu số 1 là “Tìm hình ảnh thực tế ảo của tiến sĩ Sinh” đã hoàn thành theo từng bước.

Câu hỏi phụ số 1 là giải quyết dị chủng mất khống chế trong viện bảo tàng, đã được điểm ba phần, hẳn là khen thưởng do Tư Thần đã xử lý con thằn lằn biến dị.

Câu hỏi phụ số 2 là tiêu diệt cơ thể mẹ, câu hỏi này vẫn còn để trống.

Câu hỏi số 2 là “Vào phòng lưu trữ dưới mặt đất chờ đến khi không gian gấp khúc kết thúc”.

Bây giờ, trên tờ giấy xuất hiện câu hỏi số 3.

- Thông bao bào tử, tự mình khống chế sinh vật thể nấm.

Đây là một câu hỏi thực tiễn. Tư Thần hoàn toàn có lý do nghi ngờ Tiên Tri là một ông già hói đầu, mỗi khi viết đều tỉ mỉ nắn nót từng chữ.

Lần này, hai chữ “tự mình” còn được tô đen.

Những chữ khác vẫn mảnh nhỏ như thường, chỉ có hai chữ này lại quá mức chói mắt.

Khi Tư Thần đi học luôn muốn đạt điểm cao, chỉ dựa vào tư duy nhanh nhẹn và kiến thức nên vững chắc thì không đủ, quan trọng nhất chính là sự cẩn thận.

Cậu không cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn.

Tư Thần cất bài thi, nhìn thẳng vào mắt tiến sĩ Sinh: “Tôi muốn tôi là người có thể khống chế sinh vật thể nấm. Tôi không muốn cực khổ gieo trông bào tử vào trong những dị chủng kia rồi làm không công cho ông. Nếu ông không đồng ý, bây giờ tôi sẽ tiêm dung dịch niêm khuẩn cho ông rồi dẫn Tống Tử Ngọc xuống tầng ngâm” Tư Thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từng con từng con người hệ sợi đang đi trên đường, giống như những con tang thi đang tìm kiếm thức ăn.

Cậu tàn nhẫn nói: “Sau khi tiêm dung dịch thì quăng ông xuống xe, đồng loại của ông hẳn là thích lắm?” Advertisement

Tiến sĩ Sinh cắn chặt răng. Vấn đề lớn nhất của nó là không đủ điều kiện để thử nghiệm đúng hay sai, nó không dám đánh cược.

Tư Thần còn có thể dẫn Tống Tử Ngọc vào tâng ngầm trốn, mà sau khi nó tiêm dung dịch niêm khuẩn thì chỉ có con đường chết.

Con mẹ nó... Nó là ông chủ của Gen Xà Trượng, Tư Thần là nhân viên của Gen Xà Trượng. Không phải bình thường nhân viên phải làm công cho ông chủ à? Đi làm không tích cực thì làm sao mà ông chủ có lợi nhuận mua nhà lớn được?

Sinh Ngọ đành phải thấp hèn cúi đầu, hoàn toàn từ bỏ ngụy trang: “Muốn sử dụng bào tử rất đơn giản, tôi sẽ phân liệt ra một cây nấm, cậu ăn nó. Nếu thành công, cậu có thể có quyền hạn của cơ thể mẹ.”

Trên mặt nó còn đầy vẻ khiêu khích.

Tư Thần thông minh như vậy, đương nhiên cũng có thể nghĩ được logic tiếp theo.

Ăn cây nấm, ngoài việc có thêm quyền hạn thì còn có thêm một khả năng, đó là sẽ bị chính cây nấm đó khống chế, giống như Thẩm Nhạn Hành.

Tiến sĩ Sinh như một con nợ 200 triệu tiền ngân hàng nằm liệt trên mặt đất ăn vạ: “Đó là cách duy nhất.” Tống Tử Ngọc nghe nửa ngày mà như bước vào một màn sương, nhưng những lời này thì cậu hiểu.

“Anh Tư Thần, hay là chúng ta vẫn nên xuống tâng ngâm đi” Tống Tử Ngọc tràn ngập nghi ngờ, lắp bắp khuyên bảo: “Quá nguy hiểm, không đáng.”

Nếu Tư Thần cũng bị cây nấm đỏ khống chế, thì trong ba người chỉ còn có một mình cậu là bình thường.

Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không có khả năng sống sót.

Cậu chết thì cũng không sao, nhưng đứa nhỏ mà Bạch Đế muốn cậu sinh còn chưa ra đời, con rắn trong bụng cậu cũng là hy vọng phục hưng gia tộc, cậu không thể chết ở trong không gian gấp khúc.

Nhưng chỉ có Tư Thần biết rằng tài nguyên còn lại trong tầng ngầm không đủ để họ sống được nửa năm. Mà chỉ cần để lộ một chút lo lắng sợ hãi sẽ khiến cho Sinh Ngọ đảo khách làm chủ, dù nhìn qua nó chỉ là một con hổ giấy.

Vì vậy, Tư Thân không chút do dự mà trả lời: “Được.”

Do bị hệ sợi xâm chiếm, đôi mắt của Sinh Ngọ đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, tròng trắng bao trùm một lớp thịt nấm màu đỏ nhạt.

Nó cười cười: “Tốt lắm, tôi rất mong chờ chúng ta có thể trở thành bạn của nhau.”

Phân liệt ra một cây nấm có vẻ dễ dàng hơn kết tinh một bào tử.

Lớp nấm đỏ thô to như dây điện sau lưng Sinh Ngọ vỡ ra từ chính giữa, khoảng ba phần mười phần thịt được tách ra. Cảm giác có vẻ không giống thịt nấm bình thường mà là xác thịt chân chính.

Tư Thần cầm lấy cây nấm. Sau khi bị cắt đứt cây nấm đó, lớp nấm đỏ trên người Thẩm Nhạn Hành bị héo rút một mảng lớn.

Tiến sĩ Sinh nói thẳng: “Cho tôi ăn gì đi, sắp chết đói rồi.”

Giọng nói của nó khàn khàn dị thường.

Dựa theo số liệu mà con mắt nhân tạo cung cấp, năng lượng của tiến sĩ Sinh đã giảm xuống rõ rệt, từ cấp Năm xuống cấp Bốn

So với đói khát, nó cần phải được bổ sung năng lượng. Tư Thần cũng không hề keo kiệt, mở tủ lạnh lấy đồ hộp thường ngày cho Trường Sinh Uyên.

Sinh Ngọ run tay mở đồ hộp, dùng muỗng múc một miếng, đầu lưỡi vừa nếm được vì tanh tưởi chỉ muốn phun đồ ăn ra ngoài. Nó cau mày, cố gắng nuốt xuống: “Ngày thường các cậu đều ăn thứ này?”

Dù không quá thích nhưng Sinh Ngọ vẫn nỗ lực ăn từng ngụm nhỏ.

Tống Tử Ngọc vội vàng lắc đầu: “Không có, tôi không ăn. Chí có anh Tư Thần ăn.”

Đồ hộp này là do trong nhà của cậu chuẩn bị, dành riêng cho Tư Thần.

Tống Tử Ngọc cũng tò mò ăn thử một lần, hương vị cả đời khó quên, giống nước gạo lên men nhiều năm.

Cậu cũng thấy bình thường Tư Thần sẽ ăn một ít, khi ăn mặt cũng không đổi sắc. Nhưng phần lớn thời gian thì chỉ đút cho Trường Sinh Uyên.

Tư Thần không ăn cây nấm kia ngay mà đưa dung dịch niêm khuẩn cho Tống Tử Ngọc: “Nếu tôi bị khống chế thì dùng cái này, giết cả tôi và ông ta. Hiểu không?”

Cậu không nói đến tâng ngâm.

Tống Tử Ngọc tốt xấu gì cũng là người thừa kế của một gia tộc lớn, cậu không cân người khác lót đường cho mình.

Tư Thần suy nghĩ một chút, tuy cảm thấy không có khả năng nhưng vẫn bổ sung thêm: “Nếu có chuyện xảy ra, di sản của tôi chia làm ba phần, một phần cho cha mẹ nuôi, một phân cho anh trai và một phân cho Quý Sở Nghiêu. Còn bài thi trả lại cho thây Bạch Đế. Nếu có di thể thì cũng gửi cho thầy.”

Có lẽ Bạch Đế sẽ đốt luôn bài thi và con dao, sau đó cảm thấy thật phí thời gian để tìm một người thừa kế vô dụng.

Tống Tử Ngọc được cậu gửi gắm ý nguyện thì không khỏi kinh sợ, đứng thẳng dậy theo bản năng: “Dạ được, em sẽ bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Sinh Ngọ vùi đầu ăn đồ hộp, khẽ cười nhạo một tiếng. Tư Thần nghĩ một chút, cảm thấy không thể tránh được Sinh Ngọ nên gọi thẳng: “Tiểu Uyên”

Trường Sinh Uyên luôn ngoan ngoãn im lặng từ nãy giờ liền bò ra khỏi lưng rồi chui qua ống tay áo của cậu: “Chi

Giống như một con chim non vừa ra khỏi tổ.

Sinh Ngọ ngẩng đầu nhìn nó một cái.

Nó không biết thứ vừa giống rắn lại vừa giống giun này là gì. Thậm chí nó cũng không đoán được cảm giác áp bức trên người của Tư Thần thực chất xuất phát từ Trường Sinh Uyên. Nó chỉ cảm thấy con vật này thật xấu, đồ hộp đã khó ăn bây giờ càng không thể ăn nổi nữa.

Tư Thần đưa cây nấm cho Trường Sinh Uyên: “Ăn.”

Sinh Ngọ liên kinh hãi: “... Khoan đã? Cậu cho nó ăn? Nó có thể khống chế bào tử ư?”

Trạng thái của Tư Uyên khá đặc biệt. Trường Sinh Uyên là ký sinh vật có thể thao tác ký chủ, nhưng quan hệ giữa bọn họ là quan hệ cộng sinh. Theo một góc hiểu nào đó thì Tư Thần vẫn có thể khống chế Tư Uyên.

Cậu khống chế Tư Uyên, Tư Uyên ăn cây nấm, khống chế bào tử.

Tuy nghe như một dạng công ty ma* nhưng bản chất thì vẫn có thể làm được. Chỉ có một điều khi cậu hơi nghi ngờ là trí lực của Tư Uyên không biết có đủ để khống chế bào tử hay không. Nhưng không sao, nó rất nghe lời Tư Thần. *Á # 6 2B]: công ty túi da: một cá nhân, một tập thể không có tài sản cố định, không có địa điểm kinh doanh cố định hay số lượng nhân sự cố định, khoác vỏ ngoài là công ty để tham gia các hoạt động kinh tế, xã hội. Hay nói cách khác là một công ty rỗng, không được cấp phép hoạt động.

Huống hồ, từ lúc nhìn thấy tiến sĩ Sinh, Trường Sinh Uyên đã muốn ăn một nồi canh nấm.

Ngoại trừ một số ít ý tưởng hơi thái quá, ví dụ như ăn sống một tiến hóa giả, Tư Thần luôn cố gắng thỏa mãn nhu câu ăn uống của đứa nhỏ nhà mình.

Đôi khi Bạch Đế còn cảm thấy cậu quá chiều chuộng con trai.

Trường Sinh Uyên lấy xúc tu ôm lấy ngón tay Tư Thần, cái miệng trên xúc tu nhẹ nhàng mút một cái lên da cậu, thanh âm vui vui vẻ vẻ: “Chi~l” Bỏ qua lớp gai nhọn thì đây là một nụ hôn dịu dàng.

Nó nuốt cây nấm vào bụng.

Không hổ là nấm do tiến sĩ Sinh thai nghén, so với nấm bình thường thì khác hoàn toàn, hương vị tươi ngon như ăn thịt dê, nói đúng hơn là một nồi canh thịt dê được hâm kỹ lưỡng.

Rõ ràng chỉ là một cây nấm nhỏ nhưng sau khi ăn xong, Trường Sinh Uyên ợ một cái thật to.

Đôi mắt trên xúc tu của nó nhìn thẳng qua Sinh Ngọ: “Mẹ ơi, Tiểu Uyên còn muốn... Ăn...”

Dù không nghe hiểu Trường Sinh Uyên nói gì nhưng tiến sĩ Sinh vẫn cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.

Dưới tình huống bình thường, sau khi ăn cây nấm, từng tế bào hệ sợi sẽ sinh sôi nảy nở trong cơ thể ký chủ rồi lan tràn ra bên ngoài chứ không thể bị tiêu hóa, Nhưng Trường Sinh Uyên ăn xong chỉ thấy mệt.

Xúc tu của nó ôm lấy cổ Tư Thần: “Mẹ ơi, buồn ngủ.”

Nó muốn chui vào trong người Tư Thần để ngủ.

Nhưng Tư Thần không cho nó quay về.

Nếu không thì cậu cũng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, bắt đầu quá trình tiến hóa.

Tư Thần xoa xoa xúc tu của nó, giọng điệu vô cùng dịu dàng, hoàn toàn đối lập khi nói chuyện với tiến sĩ Sinh: “Khoan ngủ. Nói cho mẹ nghe, có cảm thấy không thoái mái ở đâu không?”

Trường Sinh Uyên suy nghĩ một lát.

Nó nghiêng qua một bên, nâng cái bụng nhỏ của mình lên cho mẹ xem. Ở giữa người nó, phần thịt đã bị cắt đôi lại mọc ra một cái xúc tu nho nhỏ mới toanh. Xúc tu có màu đỏ. Đó là hệ sợi kết dính lại, biến thành hình dạng xúc tu. 02.09.22

*xx**% 139 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment