C138
C138C138
Chương 137: “Chết vì tôi là vinh dự của anh ấy.” Edit: jena
Cửa phòng điều khiển bị đẩy ra.
Tư Thần quay đầu, Tống Tử Ngọc đang mặc áo ngủ, tay đang cầm một ly nước không, biểu tình tràn ngập khiếp Sợ.
“Tôi ra ngoài lấy nước.” Tống Tử Ngọc nhìn Sinh Ngọ quỳ rạp dưới đất, lại nhìn sang Tư Thần đang vắt chân ngồi trên sô pha, nhỏ giọng dò hỏi: “Có phải tôi rây gì đến hai người không?”
Tư Thần trả lời: “Không, cậu đến đúng lúc để nghe chuyện.” Tống Tử Ngọc rót một ly nước ấm, dè dặt ngồi ở một bên.
Tư Thần: “Nói đơn giản thì sinh vật chiều cao ký sinh trên người Thẩm Nhạn Hành là thủ phạm đã khiến cho nhân loại ở thế giới này biến thành người hệ sợi. Ông ta tên là Sinh Ngọ. Nhưng bây giờ chúng ta phải hợp tác với nhau, giải quyết cơ thể mẹ. Nếu không thì sau khi kết giới biến mất, khu vực sinh sống của nhân loại gần đây sẽ gặp tai họa.”
“Đương nhiên, chúng ta có thể lựa chọn xuống dưới tâng ngâm ở nửa năm, chờ không gian gấp khúc kết thúc. Đến lúc đó thì liên lạc với tập đoàn hoặc trường học đến giải quyết đám nấm ở đây.”
Trong đàm phán, thứ không thể để bại lộ chính là át chủ bài chân chính của mình.
Dù tâng ngầm đã không thể ở, chỉ còn một con đường là giết chết cơ thể mẹ nhưng Tư Thần vẫn nói ra như bình thường.
Trán Sinh Ngọ bị đè dưới sàn, ánh mắt lập lòe sự ngoan độc.
Có lẽ nhiều người sợ hãi sự lây lan của hệ sợi, nhưng tiến sĩ Sinh lại vô cùng vui mừng vì sự xuất hiện của nó. Vì sự xâm lấn của hệ sợi, trật tự xã hội biến mất, ai nấy đều gửi gắm hy vọng vào Gen Xà Trượng, và tiến sĩ Sinh chính là vị vua duy nhất ở thế giới này. Gen Xà Trượng là một con quái vật có tốc độ bành trướng không ai bì kịp. Nó là luật pháp, là kẻ đứng đầu với quyên hạn tối cao. Khi nó vẫn còn là người, ý niệm này chỉ chợt lóe lên. Nhưng bây giờ, nó chỉ là một cây nấm không còn chịu ràng buộc của luân thường đạo đức, sự tà ác xấu xa đã chiếm thế thượng phong.
Nó không quan tâm nhân loại sẽ như thế nào. Là một hệ sợi có thần trí, nó muốn xây dựng lại vương quốc của mình.
Nhưng Sinh Ngọ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tư. Vì nó vẫn còn phải sống. Dù nó đã sống rất lâu, thậm chí đã từng chết một lần, nhưng nó vẫn không muốn thản nhiên chịu chết thêm một lần nữa.
Chỉ có sống thì mới có hy vọng.
Sinh Ngọ hít sâu một hơi, hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì?
Thấy Sinh Ngọ phản ứng, Tư Thần hiểu ngay rằng cậu đã đánh cược chính xác.
Muốn số người không thích ăn ngay nói có. Đe dọa bằng vũ lực có hiệu quả hơn nhiều.
Tư Thần dò hỏi: “Kế hoạch ban đầu của ông là như thế nào?” “Khống chế sinh vật hệ nấm, lên tầng 3 của viện bảo tàng lấy dung dịch niêm khuẩn, giết chết cơ thể mẹ...” “Ông còn bao nhiêu bào tử để khống chế sinh vật hệ sợi?”
Sinh Ngọ theo bản năng trả lời :”3 cái.”
Tư Thần lấy ống tiêm, kim tiêm đâm vào lọ thuốc, rút ra một lượng dung dịch.
Dung dịch màu vàng có những hạt thể màu trắng không ngừng chuyển động bên trong, nhìn qua như là nước chanh dây.
Tư Thần chậm rãi nói: “Lần này tôi xuống tâng ngầm còn phát hiện ra một hiện tượng thú vị. Sinh vật hệ nấm dù có biểu hiện hình thức như thế nào cũng có một lớp nấm khống chế thần kinh ở trên xương sống.” Nói xong, Tư Thần ngồi xổm ở bên cạnh nó, nói: “Tống Tử Ngọc, giúp tôi một chút, đè chặt ông ta lại.”
Tống Tử Ngọc đứng dậy ngay, đè Sinh Ngọ xuống.
Cha mẹ của cậu đều là những người quyền cao chức trọng, từ nhỏ cậu đã tham gia huấn luyện, cải tạo sinh vật là sự lựa chọn tiến hóa tốt nhất, dù nhìn từ góc độ nào cũng không phải là một người yếu ớt.
Cổ Sinh Ngọ bị ghì sát xuống đất, không thể động đậy. Nó căng thẳng: “Cậu muốn làm gì?!”
Một kim tiêm sắc bén đâm vào xương sống Sinh Ngọ. “Cho tôi 5 bào tử.”
“Tôi không cóiI”
“Cho ông 10 giây suy nghĩ.” Nhìn không thấy, động không được, quả thật là áp bức cùng cực. Trong thời gian ngắn ngủi, nó không thể suy nghĩ nổi.
Sinh Ngọ không hiểu vì sao khi nó đối mặt với Tư Thần lại cảm giác được sự áp bức mãnh liệt như vậy, giống như bản năng tự nhiên của con mồi khi nhìn thấy thợ sẵn.
Nếu nó có thể nghe thấy Trường Sinh Uyên nói thì hẳn sẽ biết được nguyên nhân.
Trong thời gian Tư Thần động thủ, Tư Uyên thòm thèm lặp đi lặp lại: “Nồi canh nấm, nồi canh nấm... Mẹ ơi, nồi canh nấm...
Nó cảm thấy cây nấm đỏ ngon hơn nhiều so với mấy cây nấm lúc trước, là một cây nấm hương mọc hoang trong rừng, tươi ngon mơn mởn.
Tư Thần dừng một chút, bắt đầu đếm ngược: “10, 9,...” Trán tiến sĩ Sinh đổ một tầng mồ hôi lạnh: “Nếu cậu tiêm dung dịch niêm khuẩn, không chỉ có tôi mà chủ nhân của thân thể này cũng sẽ chết! Tư Thần, tốt nhất cậu nên bình tính một chút, không nên làm chuyện khiến mình hối hận!”
Sinh Ngọ cảm thấy rằng dù không phải anh em ruột nhưng ít nhất, Thẩm Nhạn Hành cũng là bạn của Tư Thần.
Nhưng Tư Thần chỉ cười cười, đáp: “Chết vì tôi là vinh dự của anh ấy.”
Không hề có cảm xúc gì dao động.
Sinh Ngọ nghe xong, thấy thiếu niên không hề diễn, quả thật cậu không đặt người tên Thẩm Nhạn Hành này ở trong lòng.
Cảm giác được kim tiêm đâm vào người, tiến sĩ Sinh rống to: “Được! Tôi cho cậu!” Tư Thần rút kim tiêm rỗng ra, ném qua một bên. Trên bàn là một kim tiêm khác, bên trong có dung dịch niêm khuẩn màu vàng.
“Thả ra đi.” Tư Thần bình tĩnh nói.
Tống Tử Ngọc buông tay ra, lùi sang một bên. Hô hấp của cậu vì sợ hãi mà dừng lại trong phút chốc, không dám nói lời nào. Không chỉ Sinh Ngọ, cậu cũng cho rằng vừa rồi Tư Thần thực sự tiêm dung dịch niêm khuẩn vào người Thẩm Nhạn Hành.
Cả người Sinh Ngọ căng cứng, đầy mồ hôi lạnh, cảm giác kim đâm vẫn còn âm ỉ trong đại não.
Nó thừa nhận là nó đã nhìn lâm.
Tư Thân không hề ôn hòa, vô hại như vẻ bê ngoài, ngược lại, cậu là một người bình tĩnh đến máu lạnh. Khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng.*
* Á7#4:8!ễ h, f# f{ (Nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu)
Nó thấp giọng nói: “Tôi cân có thời gian để kết bào tử.” “Bao lâu?”
Sinh Ngọ suy nghĩ một lát: “Hai giờ, hơn nữa cần có hộp thu dụng để đựng bào tử.”
Tư Thần lấy ra một loạt hộp thu dụng với các kiểu dáng khác nhau, đặt ở trên bàn: “Được không?”
Sinh Ngọ sửng sốt: “Hộp thu dụng ở chỗ các cậu rẻ như vậy?”
Cũng không tính là rẻ, vì là đồ vật có liên quan đến cao duy xâm lấn, nhưng cũng không tính là mắc. Một triệu là đã có thể mua được một hộp tiêu chuẩn, bên trong các tập đoàn còn bán theo giá sỉ.
Tư Thần: “Đối với người bình thường thì mắc, vì không dùng được. Nhưng đối với tiến hóa giả thì chỉ cần đi làm trong công ty thì không tốn tiền.”
Tiến sĩ Sinh cười khổ: “Xem ra tình huống ở mỗi thế giới không giống nhau. Nếu thế giới của chúng tôi có thể sản xuất hàng loạt hộp thu dụng thì cũng không cần dùng đến mạng người..."
“Còn nữa, tôi vẫn luôn muốn hỏi. Thế giới của các cậu có Gen Xà Trượng ư? Bây giờ người đứng đầu là ai?”
Tư Thần: “Ông chủ hiện tại của chúng tôi họ Trần. Ngoài Gen Xà Trượng còn có những tập đoàn lớn như Trung Tâm Cơ Giới, Khoa học kỹ thuật Bát Phương, Chế Tạo Hỗn Độn.” Sinh Ngọ chưa từng nghe qua những cái tên còn lại, biểu tình khó tránh khỏi có chút mờ mịt: “Ban đầu tôi còn cho rằng thế giới của các cậu là thế giới có máy móc thăng thiên. Nhưng nhìn hai người lại không giống. Mỗi thế giới lại có một phương hướng tiến hóa khác nhau, tùy thuộc vào loại hình thiên tai xảy ra ở thế giới đó...”
Lần đầu tiên Tư Thần và Tống Tử Ngọc nghe đến cách nói này.
Ở thế giới của bọn họ, thiên tai chính là cao duy xâm lấn. Theo cách nói của sách giáo khoa, ngọn nguồn của cao duy xâm lấn là ở không gian gấp khúc.”
Tống Tử Ngọc còn mờ mịt hơn Sinh Ngọ: “Còn có chuyện này?”
Những không gian gấp khúc Tư Thần đã vào đều không đơn giản, cậu cũng biết nhiêu hơn một chút. Nhưng cậu không muốn trao đổi tình báo với Sinh Ngọ. Vì không biết Sinh Ngọ có liên quan gì đến Tâm Hồn hay không, còn không bằng đi ra ngoài nói cho Đồ Linh hoặc Bạch Đế.
Xe RV bay lơ lửng giữa không trung. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, màn đêm giăng kín khắp nơi. Ở ven đường, nấm mọc tự do, người hệ sợi đã mọc cao lên như cũ. Những bóng người thon dài đi đến viện bảo tàng như là thủy triều dâng.
Càng đi ra ngoài ngoại thành của không gian gấp khúc, phạm vi ở đây còn rộng hơn so với bọn họ nghĩ. Đi đến phía trước, họ nhìn thấy một thành phố bỏ hoang. Những tòa nhà cao tâng mọc đầy nấm, đầy đủ sắc màu và chủng loại không ngừng sinh trưởng. Nếu bỏ qua tính biến dị và ký sinh của chúng thì quả thật nơi đây không khác gì thế giới cổ tích. Thế giới này không có thực vật hay động vật, chỉ có nấm và bào tử cùng một số vật chất vô cơ còn tàn lưu.
Tư Thần thu hồi ánh mắt, dò hỏi: “Sao đám người hệ sợi đó vẫn cứ quay về phía viện bảo tàng?”
Tiến sĩ Sinh trả lời: “Do cơ thể mẹ khống chế, tôi đoán vậy. Cơ thể mẹ kia sinh ra từ tự nhiên, không bị ảnh hưởng bởi thần trí của nhân loại, chỉ biết hành động theo bản năng. Nó khống chế người hệ sợi đi đến viện bảo tàng vì ở đó là khu an toàn của những nhân loại còn sống cuối cùng. Bây giờ không còn ai nhưng cơ thể mẹ cũng không thể tiến hóa nên nó vẫn duy trì thói quen theo bản năng.”
Cơ thể mẹ đã đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, nó không có đối thủ, cũng không còn con môi.
Tiến sĩ Sinh: “Nhưng nếu muốn tiêu diệt cơ thể mẹ, tốt nhất chúng ta vẫn phải nhanh lên, không nên kéo dài thời gian. Bây giờ là mùa đông, là thời điểm cơ thể mẹ yếu nhất trong năm, có lẽ cũng sẽ không thức tỉnh. Năng lực học tập của cơ thể mẹ rất mạnh... Nếu nó phát hiện có người sống vào không gian gấp khúc, có thể sẽ xảy ra biến hóa ngoài dự kiến.”
Suy xét từ lập trường của hai người này, nó bổ sung: “Dù tôi không thích cậu nhưng chúng ta đều muốn giết cơ thể mẹ. Những gì tôi nói đều là vì muốn giết cơ thể mẹ, cậu cứ yên tâm. So với cậu, tôi càng muốn thứ kia chết đi.
Nó đang thai nghén bào tử.
Đối với bất kỳ động thực vật nào đi chăng nữa, sinh sản cũng là một chuyện không hề dễ dàng.
Trên người tiến sĩ Sinh vẫn còn bị xích, lớp nấm đỏ sau lưng không ngừng sung huyết, từ màu đỏ chuyển thành màu đen, phập phòng như mạch máu. Bên trên mạch máu đỏ kết ra một ung nhọt màu vàng, giống như trứng gà non
Nhọt vàng chỉ lớn bằng hạt gạo, Sau một thời gian, nó không ngừng sưng to, cuối cùng to bằng một quả nho. Tiến sĩ Sinh có lẽ đang chịu đau, nhíu chặt mày, trên người đổ một tâng mồ hôi.
Nó hít khí: “Có thể lấy xuống rồi."
Tư Thần cắt nó ra, cất vào hộp thu dụng. Bên ngoài bào tử còn có vài sợi nấm đỏ, nhìn qua như trứng gà nở một nửa.
Tiến sĩ Sinh có thể thai nghén một hơi ra 4 bào tử như vậy.
Nhìn bằng mắt thường có thể nhìn thấy thân thể nó hao tổn nghiêm trọng, cơ bắp căng đầy ban đầu đã xẹp xuống. Chỗ cắt bào tử bắt đầu chảy máu, sắc mặt tiến sĩ Sinh tái nhợt: “Tôi không thể kết ra cái thứ năm.”
Bốn cái đã là cực hạn của nó.
Tư Thần cũng không ép nữa.
Dù sao đây cũng là thân thể của Thẩm Nhạn Hành. Tuy không nói nhưng tốt xấu gì cậu vẫn thấy có chút đau lòng.
Tống Tử Ngọc mím môi, nhìn thấy quá trình Sinh Ngọ kết bào tử thì cậu cảm giác tương lai của mình cũng giống như vậy khi sinh Hề Hòa.
02.09.22
“Tống Tử Ngọc mím môi, nhìn thấy quá trình Sinh Ngọ kết bào tử thì cậu cảm giác tương lai của mình cũng giống như vậy khi sinh Hề Hòa.” nó là tương lai gần thật, rất gần... *** 138 ***