C137
C137C137
Chương 136: Bây giờ, chúng ta có thể thương lượng một cách thân thiện với nhau chưa?”
Edit: jena
Hai cái tên hoàn toàn giống nhau, liệu chỉ là trùng hợp ư?
Vì Tư Thần khá hài lòng với cuộc sống hiện tại nên cậu không còn nhớ nhiều về chuyện ngày trước.
Cậu từng nghĩ mình muốn quay về nhà cũ như một chiến thần, đứng trước mặt cha mẹ nuôi chứng minh những thành tựu mà mình đạt được, khiến cho họ cảm thấy hối hận.
Đó là động lực giúp cậu kiên trì học tập. Nhưng cuộc sống không còn như cũ, suy nghĩ này đã bị cậu bỏ lại phía sau.
Không cần thiết nữa. Cậu chỉ mong họ sống tốt, cũng không cần gặp lại.
Nhưng bây giờ Tư Thần lại suy nghĩ rằng sau khi ra khỏi đây, có lẽ nên đi thăm cha mẹ nuôi bây giờ sống như thế nào.
Sau khi chết, Tư Sư Cưu đã biến thành nấm, nhưng vì mất nước nên chúng đã khô quắt dị thường, ước chừng to khoảng một nắm lá sen.
Tư Thần lại gần để nhìn, chắc chắn đó là nấm linh chỉ. Loại nấm này thường sinh trưởng trên cây thông và cây bách, bây giờ nó mọc ra từ ngực của Tư Sư Cưu, có màu đỏ. Nấm linh chi có thể dùng làm dược liệu, giá bán ở bên ngoài cũng không tôi.
Trường Sinh Uyên ngồi trên đỉnh đầu cậu: “Mẹ ơi, cái này, không thể ăn. Đắng.” Mùi của linh chi khá dễ ngửi, nhưng Trường Sinh Uyên lại không thích.
Cái gì nó cũng có thể ăn. Nhưng sau khi bị bổ đôi, dựa vào sinh sản vô tính, trong gen của nó vẫn còn ghi nhớ những thứ không thể ăn, nó dựa vào bản năng để phân biệt tốt xấu.
Nấm này chắc chắn không thể ăn, nếu ăn thì nó sẽ bị ngộ độc.
Tư Thần suy nghĩ một chút, quyết định thiêu hủy nấm linh chỉ.
Loại nấm này sinh trưởng phi tự nhiên, có thể có vi khuẩn ký sinh, không thể đem ra ngoài.
Tư Thần không hy vọng tương lai của mình cũng không giống những người này, chỉ biết trốn trong tâng ngầm ăn bột nấm dinh dưỡng. Tư Sư Sưu nói có két sắt bên cạnh máy lọc nước, bây giờ bê mặt của két sắt cũng mọc một tâng nấm mốc. Cậu nhập mật mã, mở khóa thành công. Cửa mở, phả ra một luồng hơi lạnh.
Đồ ở bên trong nhìn qua còn khá mới. Tư Thân nhìn thấy dung dịch niêm khuẩn được đặt ở trong góc. Chất lỏng màu vàng có một số viên câu trắng lơ lửng, mặt sau còn có một vài sợi dây màu đen, nhìn xa như những con nòng nọc đang bơi lội.
Tư Thần nhớ lại kiến thức sinh học mình học hồi cấp hai, cảm giác bên trong chất lỏng có những tế bào đang chuyển động, còn những viên cầu kia là nhân tế bào. Trong két sắt còn có một hộp thuốc gôm 5 ống. Màu sắc chuyển dần từ đỏ nhạt đến đỏ đậm, bên trên có dán nhãn theo thứ tự từ A-1 đến A-5. Thuốc trong ống A5 sền sệt, chất lỏng màu đỏ đậm gân như đã kết tủa.
Bên cạnh đó còn có thêm mười mấy viên thuốc con nhộng hệ sợi, được bỏ trong một lọ thủy tỉnh trong suốt. Thông tin trên lọ thuốc được viết bằng tay.
“Thuốc con nhộng hệ sợi”
Tác dụng: Trị bách bệnh, khởi tử hồi sinh.
Tác dụng phụ: Nhiễm trùng nấm.
Có một vài sợi nấm đã phá vỏ ngoài của viên thuốc, bám vào mặt kính, lan tràn ra như tơ nhện.
Tư Thần bỏ những thứ này vào balo, tiếp tục đi vê phía trước. Tầng này có đầy đủ trang thiết bị, có ký túc xá, phòng giải trí, sân thể dục. Thậm chí còn có cả phòng trồng trọt, Tư Thần tìm được một số hạt giống cây trông.
Tiếp đó là đường cụt.
Tư Thần lẩm bẩm: “Quái lạ, sao lại không có phòng thí nghiệm... Chẳng là có hai tầng?”
Trong thư của Tư Sư Cưu có nói đến việc nghiên cứu ra dung dịch niêm khuẩn. Theo lý thuyết hẳn là phải có khu vực nghiên cứu mới đúng.
Nhưng Tư Thần đi một lúc lâu, đã gần đến buổi tối rồi vẫn không nhìn thấy gì.
Vì vậy, Tư Thân không tiếp tục thăm dò nữa.
Cậu ra khỏi phòng lưu trữ, đóng cửa lại.
Đèn trên hành lang liền tắt ngóm. Tư Sư Cưu nói nhiều thứ, và cũng giấu nhiều thứ.
Ví dụ như những người sau khi bị nấm xâm chiếm, muốn biến thành nấm chứ không trở thành người hệ sợi mất đi thần trí thì phải uống một viên thuốc niêm khuẩn, phá hư hệ sợi ở trong cơ thể.
Không phải ai cũng nguyện ý chịu chết trong lặng thâm, để lại hy vọng cho tương lai.
Luôn có những người cho rằng mình may mắn, đối với họ, người hệ sợi biến dị cũng là một dạng sinh vật mới, thậm chí có thể tiến hóa, trở thành cơ thể mẹ như tiến sĩ Sinh, giữ lại thần trí, trở thành chúa tể mới của thế giới rồi xâm lược những thế giới khác.
Tầng ngâm này có tất cả 400 nhân viên. Cuối cùng chết hết, chỉ còn một mình Tư Sư Cưu. Và một nửa trong số đó đều do bà tự tay giết chết. Những người hệ sợi không bị giết thì sẽ bị nhốt vào trong hầm đông lạnh ở tâng 2.
Bà không biết trong tương lai liệu có ai đến được đây hay không, cũng không biết người đó là người tốt hay người xấu.
Bà chỉ có thể cố gắng bóp chết mọi rủi ro nguy hiểm từ trong trứng nước, chôn vùi những sinh vật biến dị nấm này mãi mãi dưới lòng đất, không bao giờ bị đào ra ngoài.
Đây là tâng ngâm, cũng là nghĩa trang.
Mà Tư Sư Cưu là người cuối cùng canh giữ nghĩa trang này.
*xx**%
Tốc độ quay về của Tư Thần nhanh hơn lúc đi, vì cậu đã đi qua một lần, vẫn còn nhớ đường. Nửa tiếng sau, cậu đã quay về lại xe RV.
Trời đã sập tối, nấm ngo ngoe rục rịch trên mặt đất, phát ra những tiếng thở nặng nề. Bào tử trắng theo làn gió bắt đầu bay ra khắp nơi.
Tư Thần dùng lửa đốt hết cả người mình một lần, tránh mang theo bào tử và nấm lên xe. Sạch sẽ hoàn toàn, cậu mở cửa bước vào.
Tống Tử Ngọc đang ngôi ở trong phòng khách, trên tay câm một quyển sách, nhan đề là “Quá trình chăm sóc tiên sản”.
Nhìn thấy Tư Thần quay về, cậu vô cùng vui mừng ngẩng đầu: “Cuối cùng cậu cũng quay về rồi.”
Giống như cô vợ nhỏ chờ chồng về nhà sau một ngày làm việc. Trên tay Sinh Ngọ là một vòng khóa điện tử, trên cổ chân cũng có, đầy đủ không thiếu chỗ nào, trông như một tên tội phạm vượt ngục bị bắt lại.
Cả người nó còn bị xích sắt quấn thêm một lớp.
Tư Thần không hỏi những thứ này từ đâu. Bây giờ Tống Tử Ngọc có thể lấy thêm thứ gì từ trong chiếc xe này ra, cậu cũng không còn khiếp sợ nữa.
Tống Tử Ngọc chú ý đến ánh mắt của Tư Thần, nhỏ giọng nói: “Lúc nấy nó có tỉnh một lần, tôi hơi sợ nên có tăng lượng thuốc.”
Nấm đỏ trên người Thẩm Nhạn Hành đã mọc to hơn, từ một sợi dây len đã to bằng một sợi dây điện.
Nếu bây giờ phẩu thuật Thẩm Nhạn Hành có thể sẽ phát hiện rằng tuy kết cấu thân thể của hắn vẫn còn được bảo tôn hoàn chỉnh nhưng nội tạng và đầu óc có thể đã mọc đầy nấm đỏ. Chỉ cân thêm hai tuân nữa, Thẩm Nhạn Hành sẽ trở thành một cây nấm đỏ thực thụ.
Khi đó, Sinh Ngọ sẽ hoàn thành việc ký sinh, thay thế chủ nhân của thân thể này.
Tư Thần khẽ gật đầu: “Cậu lái xe đi, buổi tối cách xa viện bảo tàng một chút, tôi không yên tâm. Cậu cài chế độ lái tự động cũng được.”
Dựa theo lời nói của Sinh Ngọ, trong không gian gấp khúc này còn có một “cơ thể mẹ” khác, có lẽ sẽ đi vòng quanh gần viện bảo tàng. Buổi tối ở đây không an toàn. Tống Tử Ngọc không hề chân chờ, nhanh chóng vào phòng điều khiển.
“Anh Tư Thân.” Dù Tư Thần nhỏ hơn cậu một tuổi nhưung Tống Tử Ngọc đã tự giác đổi xưng hô: “Đi hướng nào?” Tư Thần suy nghĩ một lát, trả lời: “Chính bắc.”
Cậu quan sát đường đi, nấm ở khu vực phía bắc mọc thấp hơn những chỗ còn lại.
“Được rồi.” Giọng của Tống Tử Ngọc vang lên trong tai nghe bluetooth, nghe qua rất có sức sống: “Đúng rồi, thuốc mê có tác dụng trong 2 tiếng, thuốc ở trên bàn. Sắp hết 2 giờ rồi, anh nhớ tiêm cho nó thêm một liều.” Tư Thần “ừm” một tiếng, tắt tai nghe.
Cậu không lấy thuốc gây mê mà lấy con dao “Thao Thiết” ra.
Tư Thần lôi Sinh Ngọ xuống mặt đất, cậu ngồi ở trên ghế, im lặng chờ đợi.
Hơn 10 phút sau, mí mắt Sinh Ngọ giật giật liên tục. Nó cố gắng mở mắt ra, ở phân tròng trắng đầy tơ máu đỏ, còn lòi ra những cục thịt đỏ, nhìn qua rất khủng bố. Sau khi sợi nấm xâm nhập vào não bộ, Sinh Ngọ có thể xem được ký ức của Thẩm Nhạn Hành.
Nhưng sức chống cự của Thẩm Nhạn Hành lại mạnh mẽ hơn nó nghĩ, ý chí vô cùng kinh người, những thứ nó nhìn thấy chỉ là một phân nhỏ.
Sinh Ngọ từ từ tỉnh lại, nhưng vì thuốc gây mê nên cả người không còn sức lực.
Nó gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Thần đang ngôồi trước mặt.
“Thẩm Nhạn Hành” mờ mịt hỏi: “Tiểu Thần, sao lại thế này... Không phải vừa rồi chúng ta còn ở viện nghiên cứu Sinh Mệnh ư...?” Đây là sách lược của Sinh Ngọ. Nó muốn giả làm Thẩm Nhạn Hành, đánh lạc hướng Tư Thần.
Sinh Ngọ muốn giết cơ thể mẹ, nhưng giống như Tư Sư Cưu nói, dù có tiêu diệt toàn bộ nấm ở đây thì thế giới này chỉ còn là một thế giới chết.
Vì vậy, nó muốn lợi dụng thân thể của Thẩm Nhạn Hành để rời khỏi đây, vượt qua “khu vực kiểm an” của không gian gáp khúc, nhập cư trái phép vào chiêu không gian thấp hơn.
Hoặc có thể nói, nó muốn thay thế hoàn toàn “Thẩm Nhạn Hành.
Tiến sĩ Sinh đã sống rất nhiêu năm, nhưng nó vẫn cho rằng mình là một đấng tối cao, không thể bỏ cuộc dễ dàng rồi chết đi.
Phương pháp tốt nhất là tránh xa Tư Thần, khiến cậu phải nghĩ rằng “Thẩm Nhạn Hành” đã chết. Nhưng không ngờ rằng Tư Thần còn cảnh giác hơn nó nghĩ.
Nó nằm sống soài trên mặt đất, không nhìn rõ được biểu tình của Tư Thần, Nhưng Sinh Ngọ vẫn cảm nhận được Tư Thần không hề buông lỏng cảnh giác.
Tư Thần hơi khom lưng, dò hỏi: “Anh, trước khi anh ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì?”
Biểu tình của Sinh Ngọ đầy chân thật: “Anh nhớ là anh đang đi tìm hình ảnh thực tế ảo của tiến sĩ Sinh, thế nhưng lại bị một cây nấm đỏ tông vào..."
Nó giãy giụa muốn ngôi dậy.
Giây tiếp theo, Tư Thần dùng một chân đạp lên đầu nó, hung hăng dẫm nó xuống đất: “Sinh Ngọ, nhìn tôi giống thằng ngu lắm hả?” Sinh Ngọ chắc chắn nó đã bắt chước được đến tám, chín phần. Dù Thẩm Nhạn Hành thật sự tỉnh lại cũng sẽ phản ứng giống nó.
Nó không biết nó làm sai chuyện gì, chỉ cho rằng Tư Thần đang thử mình.
“Tư Thần?!” Tiến sĩ Sinh tức giận: “Em làm gì vậy? Anh là anh của em mài”
Tư Thần tăng lực đạo, khiến Sinh Ngọ chỉ có thể nằm bẹp dưới đất, cảm nhận được đế dày thô ráp đang nghiền nát qua làn da, cả sườn mặt đã đỏ ửng lên.
Trên đỉnh đầu nó truyền đến tiếng cười lạnh, nông đậm sát khí: “Xin lỗi, lúc trước chỉ lừa ông thôi. Anh tôi không phải tên là Thẩm Nhạn Hành.”
Sinh Ngọ kinh ngạc. Không thể nào?! Trong trí nhớ của Thẩm Nhạn Hành không phải như vậy.
Khi nó đang kinh ngạc, Tư Thần tiếp tục đạp lên đầu nó, lấy một lọ thủy tỉnh đựng dung dịch niêm khuẩn đặt trước mặt nó.
“Biết thứ này không?” Tư Thần dò hỏi, đem đầu nó nghiêng qua một bên, để nó nhìn rõ được chất lỏng ở bên trong.
Đồng tử Sinh Ngọ co rụt lại.
Dung dịch niêm khuẩn.
Là thứ duy nhất có thể giết chết hoàn toàn hệ sợi.
Hiển nhiên Tư Thần cũng chú ý đến vẻ mặt của nó.
Cậu cất lọ thuốc, bỏ chân ra, ngồi về chỗ cũ. Giọng nói của Tư Thần vô cùng dịu dàng: “Hắn là tôi đã đủ tư cách để bàn điều kiện rồi. Bây giờ, chúng ta có thể thương lượng một cách thân thiện với nhau chưa?” 02.09.22
*xx** 137 *xx*x*%