€ 136
€ 136€ 136
Chương 135: Bảo tàng mất kiểm soát (4)
Edit: jena
Nếu Trường Sinh Uyên nói muốn ăn thì hẳn là những cây nấm này có thể ăn được.
Nấm mọc trên cầu thang có đầy đủ sắc màu, một số loại còn phát sáng, một số có nấm mốc nổi trên lớp màng màu đỏ rực như bông cải, nhìn qua toàn là kịch độc.
Nhưng Tư Thần cẩn thận quan sát những cây nấm độc này, cậu thấy một số cây có dấu vết bị gặm cắn; bên cạnh đó còn có những cây nấm trắng trông cực kỳ vô hại mọc ở trong góc. Điều này chứng tỏ hai điều. Thứ nhất, hành lang có thứ gì đó, có lẽ là sinh vật thể nấm đã trốn thoát. Thứ hai, nấm có dấu vết gặm cắn này có thể ăn, chúng không có độc, không giết người, cũng không thể giết được Trường Sinh Uyên.
Tư Thần chắc chắn chính mình được bảo hộ an toàn, không để lộ một chút da thịt nào mới ngắt nấm.
Cậu đều chọn những cây nấm đã có dấu vết gặm cắn, mỗi loại lấy cũng không nhiều, đều cho tất cả vào balo. Sau khi ra khỏi đây, Tư Thần dự định sẽ nấu cho Trường Sinh Uyên một nồi canh nấm. Ký ức lần trước vì cộng cảm sau khi hít bạc hà Uyên vẫn còn quá mới mẻ, cậu không muốn lặp lại vết xe đổ.
Nấm phân bố một lớp dịch nhầy ở bên ngoài, Tư Thần soi đèn pin, đi vào bên trong cầu thang, cảm thấy bước chân trơn trượt như đang đi trên mặt đất có bôi một lớp dầu mỡ. Hành lang không có đèn. Càng đi xuống, nấm mọc càng cao, gần như cao bằng Tư Thần. Tư Thần chỉ có thể vừa dùng lửa thiêu vừa đi. Để ngọn lửa không bùng phát dữ dội, cậu phải làm rào chắn trước khi đốt.
Cậu nắm một cây nấm, cầm trong tay như là một cọng rơm, cậu dùng dao cào lớp bùn bên trên rôi quăng nó qua một bên.
Bộ đồ phòng hộ trên người Tư Thần chịu được nhiệt độ cao, không bị cháy xém, nhưng khi cắt nấm, trên bao tay dính không ít chất nhầy.
Cậu đeo tới hai lớp găng tay, vẫn cảm thấy bàn tay nóng rát như cũ.
Nấm bị thiêu đốt trở nên cong queo, mất nước, hình thể teo tóp lại vang lên tiếng xèo xèo như mỡ heo rán, còn bốc lên mùi thơm của nấm hương. Giữa tiếng cháy nổ, Tư Thần nhạy bén nhận ra một âm thanh khe khẽ truyền từ trên đỉnh đầu, sột soạt như có thứ gì đó đang bò.
Tư Thần giơ súng ngắm, nhìn về phái cánh cửa duy nhất ở đầu hành lang, khởi động con mắt nhân tạo.
Hô hấp cậu từ từ chậm lại, cả người như hòa vào màn đêm. Cậu cũng không lau đi lớp tro của những sợi nấm bám đầy trên kính bảo hộ.
Con mắt nhân tạo đã đo lường được năng lượng dao động. Trong mắt Tư Thần đó là một con thằn lằn có màu cam, đang im lặng ẩn núp như chờ con người lộ ra sơ hở.
Thợ săn giỏi thường dùng phương thức con mồi để xuất hiện.
Cơ thể căng thẳng của Tư Thần từ từ thả lỏng, súng trong tay bật tách một tiếng, phát ra một tiếng động khẽ khàng.
Thằn lằn trên trân nhà ngay lập tức bắn đến như mũi tên.
Đó là một con thắn lằn dài ít nhất 3 mét, trên người bao phủ một lớp vảy cứng cáp như kim loại. Viên đạn bắn vào người nó chỉ làm rớt vài miếng vảy nhỏ.
Tư Thần vứt súng, rút dao găm, đâm thẳng vào mắt con quái vật.
Nó không chảy máu, nhưng từ hốc mắt bị đâm thủng không ngừng trào ra hoa nấm. Những bào tử màu trắng không ngừng bám lên khắp đầu Tư Thần.
Sức mạnh của thăn lằn rất lớn, nó giấy giụa muốn đè Tư Thần dưới thân, há to cái miệng đỏ lòm.
Tư Thần chắc chắn nó sẽ cắn đứt cổ cậu. Cậu giơ hai tay, chống lên hai cái hàm của con quái vật. Trường Sinh Uyên chui ra khỏi con mắt nhân tạo và lớp kính bảo vệ, xúc tu đen đâm xuyên qua thân thể của thằn lằn. Dù đã như vậy, con thằn lằn vẫn chưa chết, nhưng nấm mọc ra từ trên người ngày càng nhiều.
Lớp nấm mọc trên phần xương sống của con quái vật không giống như người hệ sợi, lớp nấm đó có màu đỏ, như mạch máu đang phập phồng.
Vì thiếu một con mắt nên tầm nhìn của Tư Thần chỉ còn một màu đen, cậu phải dựa vào trực giác và hình ảnh mờ ảo ở dưới võng mạc để phân biệt được phương hướng.
Con dao găm điên cuồng cắt đi lớp nấm đỏ trên lưng con quái vật. Một đống chất nhầy phun ra từ lớp nấm, tỏa ra một mùi hương độc hại của vi khuẩn.
Con thằn lằn khổng lồ đè trên người cậu đã bất động, không chỉ như vậy, những bào tử trắng trong không khí cũng dân khô héo đi, nhanh chóng hư thối biến chất, chảy ra một lớp nước mủ màu xanh.
Trường Sinh Uyên hút lớp nấm màu đỏ kia như hút sợi mì vào trong bụng.
Tư Thần lấy đèn pin, bắt đầu tìm con mắt nhân tạo của mình.
Trường Sinh Uyên bò lại, hai xúc tu ôm lấy mặt Tư Thần, hút hết nấm trên mặt cậu vào trong bụng.
Nó làm vậy để ngăn chặn việc Tư Thần bị nấm xâm chiếm, nhưng nhìn qua trông như Trường Sinh Uyên đang ôm đầu Tư Thần để gặm.
Nước bọt của Trường Sinh Uyên không có mùi gì lạ, lại khiến cho Tư Thần cảm thấy dễ chịu đi không ít.
Tư Thần tìm thấy con mắt rớt trên mặt đất, lau chùi rồi bỏ lại vào trong hốc mắt. Trở thành tiến hóa giả một thời gian dài, mỗi ngày đều phải lăn lộn trong bùn đất, bệnh sạch sẽ của cậu đã giảm bớt rất nhiều.
Trường Sinh Uyên không quay vê mà quấn lên cổ Tư Thần, kêu “chỉ chỉ”.
Tư Thần dùng đèn pin soi lên thi thể của con thằn lăn. Nó chỉ còn lại một lớp da, những chỗ khác ứ đầy thịt nấm. Khi bị thương cũng không chảy máu hay cảm giác được đau đớn.
Tư Thần suy tư một chút: “Xem ra những cây nấm biến dị này đều có thể khống chế thần kinh của sinh vật chủ.” Sinh Ngọ bám vào người Thẩm Nhạn Hành cũng như vậy.
Con thằn lằn này hẳn là sinh vật hệ nấm đã trốn thoát khỏi khu triển lãm. Nhiều năm trôi qua cũng không biết nó có phân liệt thêm thân thể nào khác không.
Tư Thần tiếp tục đốt nấm. Trường Sinh Uyên không muốn quay về bên trong nên cứ bám lên người cậu, nhân lúc lửa đang cháy thì há miệng ăn vài miếng nấm hương.
Lửa đốt đến trước một cánh cổng lớn của tầng ngầm. Tư Thần đi một đường xuống cầu thang, cửa ở bên trên vẫn còn mở rộng. Điểm cuối cùng là một bức tường kim loại cao đến 5, 6 mét.
Tư Thần giơ đèn pin, soi lên tường. Bên cạnh cửa kim loại có một lớp nấm đỏ đang mọc lên cao, đã hơi héo, nhưng vẫn còn chút sức sống mấp máy.
Đèn pin tiếp tục phản quang trên vách tường, có một ký hiệu Gen Xà Trượng khắc ở giữa cánh cổng. Nhìn ký hiệu hình con rắn này lại khiến cậu nhớ tới phòng làm việc 996 vô cùng quen thuộc.
Tư Thần nhìn thấy một chỗ nhập mật mã ở trong góc. Cậu đi qua, nhập mật mã mà tiến sĩ Sinh đã nói.
May mắn là Sinh Ngọ không lừa cậu.
Cửa tâng ngầm hẳn đã lâu chưa được mở ra, sau khi nhập mật mã thành công, âm thanh bánh răng chuyển động ầm ầm vang vọng như một cỗ máy xưa cũ được vận hành.
Ngọn đèn trước tâng ngâm sáng lên, ánh sáng bất ngờ xuất hiện khiến Tư Thần chưa kịp thích ứng phải nheo mắt.
Ở đây là phòng lưu trữ của tiến sĩ Sinh, vừa bước vào là phòng tiếp khách. Ghế sô pha mọc đầy nấm mốc, dưới đất là đủ các chủng loại nấm mọc xen kế nhau như mạng nhện.
Những vật dụng bị nấm mọc kín đã gần như phai màu. Trên sô pha có một người đang ngồi. Cả cơ thể đối phương mọc đầy một tầng nấm xanh, có vẻ như đã chết từ lâu, nhìn từ thân hình có thể đoán được là một người phụ nữ.
Ngoài ra, trên bàn còn có một lá thư viết tay.
Tư Thần dùng dao gạt hết nấm mốc, lấy giấy trong lá thư ra.
— Xin chào, chào mừng đến với tâng ngầm. Bạn có thể mở cửa tầng ngầm hẳn là đã nhìn thấy hình ảnh thực tế ảo của tiến sĩ Sinh.
- Khi ông ấy quay video, tôi là người đã ở bên cạnh. — Tôi là một nhân viên của Gen Xà Trượng, có thể được xem như là một CEO?
- Sau khi tiến sĩ quay video xong, chúng tôi, những người còn sống, đều đã trốn vào tâng ngâm. Nếu ông ấy có thể quay về thì có thể mở cánh cửa này ra. Kết quả hẳn là bạn đã biết, tiến sĩ không quay về.
- Tầng ngầm này có 3 tâng, chứa tất cả 400 nhân viên. Có hệ thống lọc không khí tự động, có thể hút nước ngâm dưới lòng đất và có bột dinh dưỡng. Tuy hương vị không ngon nhưng ít nhất có thể giúp chúng tôi sống tiếp. Bột dinh dưỡng đó có nguyên liệu từ một số loại nấm. Nhưng nếu được đầu thai, chúng tôi nguyện không làm nấm thêm một lần nào nữa.
- Vì là người hệ sợi nên chúng tôi gần như bất lão bất tử. Nhưng theo thời gian, mức độ tiến hóa của nấm trên người của chúng tôi ngày một gia tăng. - Cuối cùng, khi đồng nghiệp của tôi rời giường vào một ngày nọ, người ấy đã hoàn toàn trở thành một đống nấm nhỏ.
- Lúc đó hẳn là năm 107 dưới lòng đất.
- Sau đó, càng nhiều người trở thành nấm. Có nấm đùi gà, nấm bào ngư, nấm tre, nấm kim châm, nấm trà thụ... Tuy ăn rất ngon nhưng tôi đều chôn tất cả xuống đất. Nghĩ đến những cây nấm đó mọc ra từ đâu, tôi đều thấy thật buồn nôn, không thể ăn được.
- Người chết ngày càng nhiều, phát minh nghiên cứu dung dịch niêm khuẩn để tiêu diệt hệ sợi cũng lâm vào bế tắc.
— Thật sự thì nghiên cứu thứ đó có còn ý nghĩa gì không? Nhân loại trên toàn thế giới này đều đang ở dưới tâng ngầm này, chúng tôi cũng có một kho lưu trữ gen nhân loại, sau khi thế giới khôi phục bình thường vẫn có thể dùng kỹ thuật sinh sản vô tính để tái tạo lại thế hệ mới. Nhưng ý tưởng này đã trở nên dư thừa. Vì thế giới của chúng tôi đã xong đời rồi.
— Tiếp theo, một số nhân viên muốn rời khỏi đây. Họ nói muốn thông qua không gian gấp khúc để thử thời vận, có lẽ là đến thế giới khác. Tôi cũng tôn trọng nguyện vọng này của họ. Nhưng bọ họ tuyệt đối không thể quay lại tâng ngầm, để tránh mang theo vi khuẩn từ thế giới bên ngoài vào đây.
- Viện bảo tàng Gen đã từng là nơi chứa đựng hy vọng của nhân loại, chúng tôi dựa vào thuốc con nhộng hệ sợi để tiến hóa...
- Bây giờ, tâng ngâm này chính là một nghĩa trang. Viện bảo tàng phía trên là mộ bia.
- Đáng tiếc, nguồn năng lượng dữ trự ngày một càng kiệt, thiết bị bị hư hao ngày một nhiều; tâng ngâm này đã không còn thích hợp cho nhân loại sinh sống. - Tôi là người sống sót cuối cùng, một mình chịu đựng suốt 1300 năm. Tôi không biết sống vì cái gì, có lẽ là sự trừng phạt đối với khát vọng “tiến hóa” và “cuộc đời vĩnh hằng”.
- Cuối cùng, tôi muốn chết. Tôi cảm giác được nấm đang phát triển trong từng tế bào của mình.
— Tôi để lại đây một chút lòng thành cho người đến sau. - Bạn có thấy máy lọc nước bên cạnh két sắt kia không? Mật mã mở kết giống với mật mã mở cửa. Bên trong có một số thuốc gen và thuốc con nhộng hệ sợi đã đem đến sự phồn vinh cho Gen Xà Trượng. Tôi đã thông qua dung dịch khử để loại bỏ bớt độc tính bên trong (nhưng tôi chưa tiến hành thí nghiệm).
- Bên cạnh đó, có một lọ thuốc chứa dung dịch niêm khuẩn (nếu nó chưa hoàn toàn bốc hơi). Nhưng so với chất lượng thì lọ thuốc ở tầng 3 vẫn tốt hơn. Đáng tiếc, chúng tôi chưa kịp mang nó ra ngoài. - Vì sao tôi không tự mình đi... Tôi không còn đủ dũng cảm để mở cánh cửa này. Huống hồ, dù cho tất cả những cây nấm gớm ghiếc kia chết hết, một mình tôi sống ở đây để làm gì? Không chết đi, tôi còn có thể làm được gì nữa?
- Sau khi chết, tôi sẽ là nấm gì? Nếu có thể, xin hãy hóa vàng mã cho tôi, chuyện này rất quan trọng với tôi.
¬ Đúng rồi, đừng đọc tên sai, tôi tên là Tư Sư Cưu.
Ánh mắt Tư Thần bị ba chữ cuối cùng thu hút sự chú ý. Người họ Tư không nhiều, cha nuôi của cậu tên là Tư Bạch Hoa là một trong số đó.
Anh trai của cậu cũng là họ Tư, tên là Tư Chu, còn cậu là Tư Thần.
Người nhà họ Tư số lượng ít ỏi, từ trước đến nay cũng không tìm thấy họ hàng thân thích. Mỗi lần ăn tết chỉ có cậu, anh trai và cha mẹ nuôi.
Khi ăn cơm đón năm mới, cha nuôi từng nói rằng ông có một người chị gái, là cô của bọn họ, đã qua đời nhiều năm trước.
Cô của cậu tên là Tư Sư Cưu.
02.09.22
=)))) cái phó bản này không ghê nhưng thông tin mà nó móc xích rất ghê
ở mấy chương trước mình dùng cụm “dung dịch niêm khuẩn” để chỉ loại thuốc tiêu diệt được cơ thể mẹ „ v ;; vì mình không có học y với mình hỏi bạn mình thì nó cũng bảo để vậy cũng được nhưng từ chuyên ngành là amip nhầy. Nếu mọi người thấy amip nhầy nó ổn hơn thì cmt nhắc mình nha để mình sửa lại, mình cảm ơn nhiều ạ *** 136 ***