C135
C135C135
Chương 134: “Chạy thoát rồi à..."
Edit: jena
Đối với người bình thường, tùy tiện đánh thuốc mê là một hành vi vô cùng nguy hiểm.
Chỉ cần vô ý một chút sẽ khiến cho trái tim tê liệt, ảnh hưởng đến quá trình cung cấp oxy lên não. Khi não thiếu oxy quá năm phút, tế bào thần kinh liền hoại tử.
Tế bào thần kinh không thể tái tạo.
Nhưng đối với tiến hóa giả, họ không cân lo lắng đến vấn đề này. Tuy liêu lượng gây mê có lớn đến mức nguy hiểm đến tính mạng thì cũng không cần quan tâm đến di chứng về sau. Nặng lắm thì khi tỉnh dậy sẽ bị choáng váng đầu óc. Tư Thần kiểm tra đo lường số liệu sức khỏe của Sinh Ngọ, nói với Tống Tử Ngọc: “Cậu ở đây canh, nếu thấy nó chuẩn bị tỉnh thì lại tiêm thêm một mũi. Cố gắng bảo vệ bản thân, đóng hết các cửa, tránh bị bào tử lây nhiễm. Lát nữa tôi đi thì khử độc.”
Trong xe có hệ thống tuần hoàn không khí, cho dù rơi xuống biển vẫn có thể cung cấp đủ oxy. Tư Thần nói vậy cũng để cho an tâm.
Tống Tử Ngọc vội vàng dò hỏi: “Cậu đi đâu?”
Tư Thần trả lời: “Tôi vào kiểm tra viện bảo tàng. Tôi sẽ về trước khi trời tối.”
Cậu vừa nói vừa trang bị lại balo. Chủ yếu là thuốc gen, thuốc an thân và thuốc cường hóa mà Trân Chấp Chu tặng. Còn có đồ ăn vặt của Bạch Đế mua. Ông ấy mua để có thể đút cho Tư Uyên, phòng trường hợp nó đói khi đang đi trên đường. Cậu muốn kiểm tra tầng ngầm trước. Nếu thất bại trong việc tiêu diệt cơ thể mẹ, không thể ra khỏi không gian gấp khúc thì đó là đường lui cuối cùng.
Tống Tử Ngọc muốn nói lại thôi. Cậu muốn Tư Thần dẫn mình theo nhưng sau khi nghĩ lại, vì có thai số 9, năng lực của cậu đã bị hạn chế rất nhiều, nếu đi theo lại chẳng khác gì gánh nặng, cũng không bằng để Tư Thần hành động một mình; cuối cùng cậu chỉ có thể thở dài nín nhịn.
Tống Tử Ngọc dặn dò: “... Cậu nhớ chú ý an toàn.”
Tư Thần ra khỏi xe, nhìn xuống mặt đất.
Những sợi nấm trên mặt đất như có sinh mệnh, chúng đang bò lên trên bánh xe. Qua vài tiếng đồng hồ, những cây nấm trắng đã mọc cao lên tới mười mấy cm. Giữa lớp nấm trắng xuất hiện những chấm xanh đậm, nhìn qua như là nấm con đang mọc. Con mắt nhân tạo rà quét thấy có năng lượng dao động nhẹ trên đám nấm.
Tư Thần không muốn nhặt, chỉ muốn đi sớm về sớm. Cậu đi đến viện bảo tàng. Đường đi đến viện bảo tàng rất đẹp, hẳn đây là khu vực được chăm chút nhất của Gen Xà Trường ngày trước. Bây giờ tất cả chỉ còn lại một đống phế tích mục nát hiu quạnh. Ở giữa những phiến đất đá không phải cỏ dại, mà là nấm.
Dù Trường Sinh Uyên luôn mồm kêu đói, muốn ăn canh nấm nhưng Tư Thần cũng không dám cho nó ăn những cây nấm này. Lỡ như ăn xong lại xuất hiện ai đó múa may quay cuồng trước mặt mình.
Ở bên ngoài thì còn có thể đến bệnh viện chữa trị, còn ở trong không gian gấp khúc thì chỉ có thể tự đào mộ chôn mình. Hồ nước hai bên đường đã khô cạn, bên trong mọc đầy rêu xanh. Nhưng bức điêu khắc mạ vàng ở bên cạnh lại vẫn được bảo tôn một cách hoàn chỉnh.
Bức tượng điêu khắc này rất kỳ quái.
Đó là một con chó ba đầu; một đàn kiến to có cơ thể lạ lùng như vi khuẩn; những con ốc sên có xúc tu như chất nhầy... Chỉ riêng về cách biểu hiện nghệ thuật cũng đã đủ trở thành cơn ác mộng dai dẳng cho một đứa trẻ. Biểu tình của Tư Thân trở nên có chút vi diệu.
Cậu nhớ được rất nhiều sinh vật chiều cao trong “sách tranh minh họa sinh vật chiêu cao”.
Tư Thân cảm thấy rằng trưng bày những con vật này hẳn phải có dụng ý gì đó, ví dụ như là sinh vật được trưng bày ở bên trong bảo tàng. Xem ra nấm xâm nhập não không chỉ khiến những người này thay đổi hình thái cấu tạo của mình mà còn khiến cho năng lực thẩm mỹ của bọn họ bị ảnh hưởng, nguyện ý tiêu tiên để đến xem những thứ này.
Nhiều năm trôi qua, cửa kiểm tra an ninh của viện bảo tàng đã không còn.
Tư Thần đến gân mới nhận thức được rằng viện bảo tàng này có diện tích lớn hơn so với trong tưởng tượng của cậu.
Cậu chậm rãi đi vào trong.
Trên hành lang của bảo tàng có những dải đèn đính trên trần, ánh sáng ảm đạm, không thấy cửa sổ.
Nấm thích môi trường âm u ẩm ướt, nhưng nấm ở bên trong bảo tàng cũng không nhiều, chỉ có một số ít mọc trên vách tường, còn lại là đốm mốc. Tư Thần cũng không cảm thấy may mắn.
Chuyện này không phù hợp với quy luật sinh trưởng của nấm. Điều này chỉ có thể chứng minh rằng bên trong bảo tàng có một thứ gì đó khủng bố hơn, khiến cho nấm biến dị cũng không dám tùy tiện sinh trưởng.
Cậu nhìn bản đồ thăm quản ở lối vào. Tầng 1 và tầng 2 là khu triển lãm, tâng 3 có “Phòng làm việc”, không cho phép khách thăm quan.
Trên bản đồ không nhắc gì đến tâng ngâm hay tầng dưới cùng.
Tư Thần ghi nhớ bản đồ vào đầu, chuẩn bị đi đến những lối thoát hiểm để tìm cửa vào tâng ngầm.
Để đi đến lối thoát hiểm thì phải đi qua khu triển lãm. Cậu đi qua hành lang hẹp và dài, khi vào trong khu triển lãm thì không khỏi nín thở. Nhiều năm qua, lỗ thông gió đã mọc đây nấm. Không khí đây mùi ẩm mốc xưa cũ.
Những hộp phòng thủy tinh kín mít được nối liền giữa trân nhà và mặt đất, lấp đầy trong khu vực triển lãm. Trong phòng thủy tinh có đèn, có thể giúp cho du khách nhìn được đồ vật được trưng bày bên trong.
Ánh mắt Tư Thần dừng hộp thủy tinh gần nhất.
Những hộp thủy tinh chứa đầy chất lỏng, nước ở bên trong đã chuyển sang màu xanh lè.
Bên trong có một sinh vật hình cầu đang chìm nổi, da nó phồng lên như một miếng bọt biển bị hút nước. Sinh vật này có vô số hình tròn nhỏ không ngừng tụ hợp ở bê mặt, trông nó giống như con kiến khổng lồ như vi khuẩn mà Tư Thần nhìn thấy ở bên ngoài. Tư Thần nghĩ nó đã chết, nhưng giây tiếp theo, nó lại thổi ra một đống bọt khí, chuyển động bên trong chất lỏng xanh. Bên tai cậu vang lên tiếng cá voi, dài lâu đến xa xăm. Tư Thần co rút đồng tử, chớp mắt một cái. Chúng còn sống. Trước quầy triển lãm có một bảng giới thiệu.
[ Viện Bảo tàng Gen } Giới thiệu: Sau khi nấm bắt đầu sinh sản quy mô lớn trong tự nhiên, thế giới của chúng ta đã tràn ngập bào tử. Chỉ có người hệ sợi mới có khả năng tiếp tục sinh tôn. Những năm gần đây, vì động vật hoang dã không ngừng tàn sát lẫn nhau, chúng đã kéo đến sự tuyệt chủng của nhiều loài sinh vật. Nhưng chúng tôi đã phát hiện ra rằng trong tự nhiên đã sản sinh ra những giống loài mới. Sau khi bộ phận hệ sợi giết chết động vật, chúng bảo lưu lại thân xác của động vật, hơn nữa còn dùng thân xác đó để hoạt động, chúng tôi đã thống nhất gọi đây là “Sinh vật thể nấm.
Càng đáng sợ hơn, mỗi sinh vật thể nấm đều có cùng một “cơ thể mẹ” thao tác. Hơn nữa càng phát triển hơn, tính công kích càng mạnh, càng có lợi cho sinh vật biến dị sinh tôn. Sinh vật thể nấm dựa vào sự khống chế của cơ thể mẹ, chúng có những phương thức tiến hóa riêng (ví dụ như khổng lồ, tính độc, nhanh nhẹn, hoại sinh...). Các nghiên cứu đã chỉ ra: các sinh vật thể nấm mà chúng ta cho rằng không có trí thông minh đang tiến hóa, và chúng có khả năng bắt chước và học hỏi mạnh mẽ. Có lẽ một ngày nào đó, chúng sẽ thay thế nhân loại, trở thành bá chủ của kỷ nguyên mới. Khu vực triển lãm mà bạn đang thăm quan là những “Sinh vật thể nấm” do tập đoàn Gen Xà Trượng thu thập từ nhiều nơi trên thế giới, một trong số chúng là nguyên liệu quý giá để tạo nên thuốc con nhộng hệ sợi. Đây không chỉ là bộ sưu tập tuyệt bích của tạo hóa thiên nhiên mà còn là kiệt tác khoa học kỹ thuật vĩ đại của nhân loại.
Khái quát đơn giản, vì sự tôn tại của nấm nên trên thế giới này không chỉ có người hệ sợi mà còn có động vật biến dị hệ sợi. Có một số là do tiến hóa theo tự nhiên, là kết quả chọn lọc, có một số là tác động của con người. Trong những hộp thủy tỉnh này là những sinh vật thể nấm, tất cả đều khổng lồ và dị dạng.
Những sinh vật biến dị này khiến Tư Thần nghĩ đến “tế bào ung thư”. Nói cách khác, những cây nấm biến dị chính là tế bào ung thư của tự nhiên; chúng hủy diệt tất cả những sinh vật khác ngoài nấm.
Nhìn từ bên ngoài vào quả thật là khủng bố, nhưng đối với những nhân loại khi đó thì thật hồn nhiên ngây thơ, cảm thấy đó lại là kỳ tích do thiên nhiên ban tặng.
Có lẽ chỉ có thể lật mồ tiến sĩ Sinh, hỏi lại vì sao năm đó họ có tâm thái gì mà lại có thể xây dựng một viện bảo tàng như thế này.
Khu vực triển lãm đã được niêm phong chặt chẽ. Một số ở trong hộp chứa dung dịch, một số ở trong hoạt cảnh làm giả.
Tư Thần thấy tất cả đều là những sợi nấm đỏ mọc dài. Những con kiến màu trắng đang bò liên tục bên trên lớp nấm đỏ như bắp thịt. Chúng không thể thoát khỏi khu vực triển lãm, lại ở trong đó không ngừng sinh sôi nảy nở, cho nên số lượng vô số đã lấp kín cả khu.
Những con kiến đó để sống nên đã ăn thịt đồng loại. Những bộ phận không ăn hết thì biến thành một dạng vật chất có dạng keo đang nở ra những ấu thể mới. Trên kính thủy tinh kết đây bào tử màu trắng, trông như bệnh nấm mốc, lại như phần mưng mủ của thịt đỏ.
Bào tử trắng rơi xuống, biến thành những con kiến con. Chúng nó cứ sinh sản liên tục như vậy bên trong khu vực chật hẹp.
Trong đầu Tư Thần lóa lên một suy nghĩ.
Đối với những sinh vật thể nấm trong khu triển lãm này, những du khách đứng bên ngoài quan sát chúng nó cũng được xem như một “sinh vật chiều cao”. Cũng có một ai đó đang nhìn bọn họ như vậy ư? Giống như thần linh cúi đầu quan sát nhân gian, cố tình sắp đặt và tạo ra những tai ương đổ xuống.
Cậu tăng tốc, nhưng bước chân không phát ra một âm thanh nào, tiến sâu vào bên trong khu vực triển lãm.
Ở khu vực cuối cùng không có đèn. Vì vậy càng tới gần đường an toàn, không gian càng tối đen như mực. “Răng rắc.”
Khu vực triển lãm chìm trong im lặng bỗng nhiên vang lên một âm thanh nhỏ.
Tư Thần chậm rãi chuyển bước chân.
Vừa rồi, cậu đã dẫm lên một vật.
Thứ này khác hoàn toàn so với cảm giác dẫm lên nấm. Tư Thần ngồi xổm xuống, nhặt mảnh nhỏ ở dưới đất lên. Dựa vào ánh sáng le lói, cậu xác định thứ này là mảnh vỡ thủy tỉnh.
Miếng thủy tinh rất dày, mặt cạnh bên rất sắc bén.
Tư Thần quay đàu nhìn khu vực triển lãm. Vì hàng thủy tinh triển lãm quá rộng, cậu không thể phát hiện chỗ thiếu hụt ở đâu.
“Chạy thoát rồi à...”
Bên trong hẳn cũng là khu vực triển lãm. Nhưng quái vật ở bên trong hẳn đã phá vỡ kính thủy tinh, trốn thoát ra ngoài.
Có lẽ nó đã rời khỏi viện bảo tàng, có lẽ đang ngủ say ở nơi nào đó trong viện bảo tàng. Hoặc có lẽ nó đang ẩn núp ở một nơi tối tăm nào đó, chờ đợi phát ra một đòn trí mạng.
Tư Thần chỉ do dự một lát, tiếp tục đi. Mục tiêu của cậu là dung dịch niêm khuẩn. Nếu quái vật kia vẫn còn ở trong viện bảo tàng, sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp được. Trong không gian gấp khúc, không có nơi nào là an toàn.
Cuối lối thoát hiểm, cánh cửa đóng chặt, có vẻ đã được khóa từ bên ngoài.
Giữa đại sảnh trống trải, âm thanh dường như được khuếch tán đến vô cùng vô tận.
Tư Thần hít sâu một hơi, dùng một chân đá văng cánh cửa.
Cậu giơ đèn lên, soi xuống cầu thang.
Ở đây chi chít nấm, rậm rạp, kín mít, như một lối vào sào huyệt quái vật.
Vô số những sợi nấm sền sệt ngưng tụ với nhau, bò trườn về phía cậu. Hành làng phủ một lớp nấm đỏ, từ mặt đất lên trân nhà, lan tràn khắp nơi, dẫm lên có cảm giác không quá thoải mái, như đang đạp lên da thịt của người sống, lại cũng giống như thực quản của quái vật. Nấm vẫn không ngừng sinh trưởng. Nếu có tiến sĩ Sinh ở đây, nó sẽ nói rằng những loại nấm này đều là những dược liệu quý báu, vô cùng khó khăn để nuôi trồng. Trường Sinh Uyên ngửi một chút, nói: “Mẹ ơi, muốn ăn, nấm” 01.09.22 lap hết pin, đi ngủ thôi orz
xx*x*% 135 *xx*x*%