C134
C134C134
Chương 133: Bảo tàng mất kiểm soát (3)
Edit: jena
Tư Thần cất bài thi.
Cậu nhìn về phía Sinh Ngọ, nghiêm túc dò hỏi: “Nếu giết cơ thể mẹ thì tôi được lợi gì?”
Dù tiến sĩ Sinh cảm thấy rằng nhân viên cấp A của công ty mình hẳn không thể nào chỉ mới cấp Năm nhưng không thể không nói, vì có huy hiệu nhân viên kia, hai người đã miễn cưỡng từ quan hệ “đối địch” thành “hợp tác”.
Tiến sĩ Sinh: “Đối với cậu, ăn luôn cơ thể mẹ có thể tiến thêm một bước tiến hóa. Chỉ cần Không-Thời này chưa sụp đổ, cậu còn có thể có một mảnh nhỏ cổng giới, hơn nữa đồng ruộng của những tên cấp cao trên kia sẽ trở thành đồng ruộng của cậu.”
“Đối với ông thì sao?”
Tiến sĩ Sinh hơi nhướng mày.
Đáng tiếc năng lực khống chế của nó đối với cơ thể mới chưa đủ mạnh, chỉ khiến cho cái nhướng mày này trông thập phần dữ tợn.
“Đối với tôi... Giết cơ thể mẹ xong, tôi trở thành cơ thể mẹ mới. Nhưng chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Vì sao khi cơ thể mẹ tử vong thì cái các cậu gọi là “không gian gấp khúc” sẽ đóng cửa mãi mãi. Đó là kết quả tốt nhất”
Tiến sĩ Sinh thổi tro bụi trên quầy hàng, lấy ra một chiếc đồng hồ điện tử: “Lúc trước tôi dùng thứ này. Thư ký nói với tôi rằng chỉ cần linh kiện bên trong không hư, không cần bổ dung điện vẫn có thể dùng đến 500 năm.” Tư Thần chụp được đồng hồ đếm ngược, bên trên đang tính giờ.
[4382928: 00: 00] Hơn 4 triệu tiếng đồng hồ, quy đổi thì vừa đủ 500 năm. Một tòa công trình bình thường khó mà tồn tại nhiều năm như thế này. Nhưng sau khi thế giới diệt vong, nó bị nhốt trong một mảnh vỡ Không-Thời nên có thể tiếp tục kéo chút hơi tàn. Tiến sĩ Sinh chậm rãi nói: “Cậu nhìn đi, tôi cũng biết là đã 500 năm trôi qua. Năm đó tôi nói không hề sai, quả thật là cuộc sống mới, cuộc đời vĩnh hằng mà.” Nếu nó có thể trở thành cơ thể mẹ thì cũng không thống khổ như thế này. Dù đã qua nhiều năm nhưng sâu trong lòng tiến sĩ Sinh vẫn xem những người hệ sợi ngoài kia là đồng loại của mình như ngày xưa.
Tư Thần đút tay vào túi, lấy con dao ngắn tên là “Thao Thiết” mà Bạch Đế đưa cho mình: “Quay lại vấn đề ban đầu, có thể trả lại thân thể cho bạn tôi không?”
Sinh Ngọ hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Xin lỗi. Tôi cần phải sử dụng cơ thể này để đi tìm dung dịch niêm khuẩn và tiêu diệt cơ thể mẹ.”
Tư Thần không nhịn nổi, nói: “Anh ấy cũng chỉ có cấp Năm giống tôi. Ký sinh cũng không tăng cường tố chất thân thể hay là sức mạnh. Xin lỗi, tôi nói thẳng, nếu ông thấy tôi cấp Năm mà không có khả năng thì bây giờ bản thân ông cấp Năm cũng không thắng được.”
Tiến sĩ Sinh cười lạnh: “Người và người có bao giờ giống nhau. Tôi có thể phân liệt bào tử, không chế biến dị, cậu làm được không?”
Tư Thần hít sâu một hơi: “Nếu thất bại thì sao?” “Thân thể này cũng sẽ trở thành một khay nuôi cấy nấm” Tiến sĩ Sinh đáp: “Nhưng tôi cảm thấy vẫn cần phải thử. Hy sinh một người để cứu vớt nhiều người hơn. Nếu không gian gấp khúc này mất khống chế thì sẽ khiến đám hệ sợi đó lan tràn ra ngoài. Dù là thế giới cấp thấp nào đi chăng nữa cũng sẽ trở thành thiên tai đại nạn. Tôi không thể để nó tiếp tục sinh sôi nảy nở.”
Ánh mắt Tư Thần tràn ngập nghi ngờ.
Sau khi trải nghiệm phương pháp bạo chúa giả vờ làm chúa cứa thế của Khoa Phụ Tống, bây giờ cậu không dám tin tưởng một tên ma đầu nào trong cốt truyện của các chiều không gian khác.
Ai biết được Sinh Ngọ liệu có nhân cơ hội này mà ký sinh trên người Thẩm Nhạn Hành để tiến hành xâm lược những chiều không gian thấp hơn hay không.
Hơn nữa tiến sĩ Sinh vốn là một người có tiền án. Vì để sống, ông ta dùng đá đập chết “rắn”.
Sinh Ngọ đau lòng vì ánh nhìn của thiếu niên: “Cậu nhìn tôi kiểu gì vậy. Là người ai chẳng thay đổi, huống chỉ tôi cũng đã vì sự vô tri của mình mà trả giá bằng mạng sống của cả thế giới này...”
Tư Thần không thể để tiến sĩ Sinh khống chế thân thể của Thẩm Nhạn Hành rồi ra ngoài ngay.
Cậu không yên tâm. Hơn nữa, nghe xong kế hoạch tiêu diệt cơ thể mẹ kia cậu đã thấy tỉ lệ thua quá cao.
Nhưng bên cạnh đó, cậu cũng tạm thời chưa muốn phản bội Sinh Ngọ.
Vì nơi nơi là nấm, mà tiến sĩ Sinh nói hắn có bào tử có thể khống chế chúng, không thể đoán trước được bỗng nhiên có một cây nấm biến dị nào đó nhào ra kết liễu cậu. Trấn an Sinh Ngọc xong, lúc sau còn có thể lợi dụng phế vật.
Vì vậy, sau vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, Tư Thần khẽ thở dài.
Cậu giơ hai tay ra khỏi túi, ý bảo mình không sử dụng vũ khí: “Thôi được rồi, tôi không ngăn ông. Nhưng tôi muốn biết, ông nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Sinh Ngọ trả lời: “3 phần.”
“Nói cách khác, bạn tôi có đến xác suất 7 phần là sẽ chết?”
“Cái đó gọi là “hy sinh vì nghĩa lớn”.”
“Có lẽ tôi có thể giúp ông, hai người vẫn mạnh hơn một người đơn thương độc mã.” Sinh Ngọ: “Cậu nói cũng không phải không có lý, nhưng tôi lo cậu sẽ bị ký sinh. Giải quyết một cơ thể mẹ đã đủ mệt rồi.”
Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách là 3 mét, không khí im lặng quỷ dị.
Sinh Ngọ cũng đã nghĩ đến việc dùng vũ lực, nhưng sau khi khống chế thân thể này rồi, nó cảm thấy không chắc chắn có thể thắng được Tư Thần. Nếu thân thể này bị đánh hư, trong thời gian ngắn nó không thể tìm một cái mới được.
Mà sử dụng bào tử khống chế để đối phó với Tư Thần lại quá lãng phí.
Nấm càng mạnh, sinh sản càng khó, nhiều năm qua số bào tử nó ngưng kết được cũng không nhiều.
Vì vậy, phương án giải quyết tốt nhất là phải khiến cho Tư Thần thấy khó mà lui. “Người mà ông đang ký sinh... là anh trai của tôi.” Sau một hồi im lặng, Tư Thần siết tay thành quyền: “Lúc trước cha mẹ chúng tôi mất sớm vì cao duy xâm lấn, chỉ có một mình anh ấy vất vả nuôi tôi khôn lớn. Anh ấy là người thân duy nhất của tôi.”
Hai tay thiếu niên phát run, giọng nói nghẹn ngào: “Lần này anh ấy đang chở tôi đến trường đại học để học cao học, không ngờ lại vô tình đâm đầu vào không gian gấp khúc, Tôi hy vọng ông có thể trả anh lại cho tôi.”
Lâu lắm rồi không diễn, nghiệp vụ của cậu có hơi ngượng.
Cũng may là cả gương mặt cậu chỉ để lộ có đôi mắt, còn được che chắn dưới kính bảo hộ.
Chỉ cần nhìn giống như đang khóc là được.
Tiến sĩ Sinh di dời tâm mắt: “Xin lỗi.” “Vậy tôi có thể ôm anh ấy lần cuối được không?” Tư Thần hỏi.
Sinh Ngọ có chút do dự. Nhưng nó suy nghĩ một chút, cho rằng Tư Thần không có đủ năng lực để giết mình.
Vì vậy, nó chỉ có thể gật gật đầu.
Tư Thần tiến lên, giang rộng hai tay.
Sinh Ngọ cho rằng mình sẽ nhận được một cái ôm, không ngờ một bàn tay nhỏ nhắn lại đánh vào đầu nó. Tư Thần đánh toàn lực, nếu không phải thân thể của Thẩm Nhạn Hành đã trảiq ua tiến hóa, cú đấm này quả thật có thể trực tiếp làm vỡ sọ.
Dưới sức mạnh cường đại, Sinh Ngọ trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Thân thể của Thẩm Nhạn Hành có lẽ là bị chấn động não.
Tư Thần một tay kẹp lấy Thẩm Nhạn Hành bất tỉnh quay lại xe, một tay khác nhặt lên cánh tay nhân tạo của hắn để cần kiệm tích cóp trong hoàn cảnh khó khăn.
Nhìn thấy Tư Thần và Thẩm Nhạn Hành bất tỉnh quay lại, Tống Tử Ngọc hoảng sợ: “Anh ta bị làm sao vậy?”
“Bị sinh vật chiều cao ký sinh.” Tư Thần nói rất nhanh: “Có thuốc mê không?”
Tống Tử Ngọc liền nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bị sinh vật chiêu cao ký sinh có rất nhiều tình huống, mức độ nguy hiểm chỉ thấp hơn là “bị sinh vật chiêu cao giết chết”.
Cậu lấy kim tiêm gây mê từ thùng đá: “Đây.” Tư Thần lấy kim tiêm tiêm vào người Thẩm Nhạn Hành. Thân thể hắn bắt đầu co giật và đảo mắt, những sợi nấm đỏ khắp người như bị thiêu nóng lên, lún sâu vào trong da thịt.
Trường Sinh Uyên không hề cố gắng nhẫn nhịn, trực tiếp nhỏ dãi thòm thèm: “Mẹ ơi, nồi canh nấm...
Bề ngoài của những sợi nấm đỏ rất bình thường, nhưng lại nông đậm mùi nấm, ngửi qua như là mùi nấm hương phơi khô.
Tống Tử Ngọc thấy Tư Thần rút kim tiêm ra mới hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Tư Thần kể lại câu chuyện ở viện nghiên cứu một lần, lược bỏ bớt những vấn đê mà Tống Tử Ngọc không lý giải nổi. “Nếu không giải quyết cơ thể mẹ, nửa năm sau chúng ta mới ra khỏi không gian gấp khúc này được. Bây giờ đang là mùa đông, nấm chưa sinh sôi nảy nở. Nhưng nửa năm sau chắc chắn là mùa xuân, chúng ta chỉ có thể lựa chọn trốn dưới phòng lưu trữ nhưng thức ăn nước uống sẽ là vấn đề nan giải.”
Tiến hóa giả có thể giảm bớt lượng thức ăn so với người bình thường, nhưng không thể nhịn đói hoàn toàn.
Tư Thần có Trường Sinh uyên, có thể thử ăn nấm, nhưng Tống Tử Ngọc thì không.
Mà kết quả của việc ăn nấm ở đây không thể lường trước được.
Sắc mặt Tống Tử Ngọc ngưng trọng: “Nếu tôi là cơ thể mẹ, chắc chắn sẽ tìm cách để xâm lược những chiều không gian thấp hơn.” Tuy trong thế giới của họ đã có rất nhiều sinh vật biến dị nhưng ít nhất chúng không có khả năng lây nhiễm.
Mà những cây nấm này thì lại không giống như vậy, chỉ cân một lần bùng phát bào tử, gió sẽ thổi chúng bay ra khắp nơi trên thế giới.
Dù là ở nơi nào đi chăng nữa, người thường cũng chiếm số lượng nhiều hơn cả. Bọn họ không có sức chống chọi với những cây nấm biến di.
Tư Thần: “Đúng vậy, cho nên tôi muốn tìm dung dịch niêm khuẩn, giết chết cơ thể mẹ ở đây.”
Tống Tử Ngọc nhìn người đàn ông bị trói gô thành bánh quai chèo, có chút khó hiểu: “Vậy tại sao cậu cậu còn tiêm thuốc gây mê cho anh ấy?”
Sinh Ngọ nói nó muốn đi tìm dung dịch niêm khuẩn, mục đích cũng giống với Tư Thần. Tư Thần không cảm xúc đáp: “Vì nó không nghe lời.” Cậu dừng một chút, bổ sung: “Hơn nữa, tôi không tin nó. Về mặt bản chất, nó cũng giống với đám nấm kia, chúng đều cùng một loại." 01.09.22
*xx** 134 *kxx**