Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 133 - C133

C133 C133C133

Chương 132: Bảo tàng mất kiểm soát (2)

Edit: jena

Tư Thần quay đầu, nhìn về phía tiến sĩ Sinh: “Vậy là cái tên Gen Xà Trượng xuất phát từ nấm Xà Trượng? Ban đầu tôi nghĩ rằng cái tên “Gen Xà Trượng” có liên quan đến y học.”

Tiến sĩ Sinh trả lời: “Có từ Xà Trượng thì mới có nấm Xà Trượng, có nấm Xà Trượng tôi mới thành lập Gen Xà Trượng. Vấn đề này giống như hỏi tôi trứng gà có trước hay là gà có trước; đối với kết quả cuối cùng thì không quan trọng.

Hình ảnh thực tế ảo tiếp tục kể chuyện. Trước truyền thông thế giới, tiến sĩ Sinh dùng dao chặt đứt cánh tay của mình.

Thân thể của ông không giống với người máy cứng cáp, Sinh Ngọ cắt tay mình như cắt rau.

Khi cánh tay rơi xuống mặt đất, hiện trường liền vang lên tiếng hét chói tai.

“Gọi bác sIt

“Tiến sĩ Sinh điên rồi sao?!”

Nhưng cảnh tượng máu me phun trào lại không xuất hiện như trong tưởng tượng của mọi người.

Chỗ cánh tay bị cắt đứt của Sinh Ngọ nhanh chóng mọc ra một lớp nấm mềm mại.

Những cây nấm thong thả từ từ liên kết với nhau như giá hút nước, bắt đầu phát triển nhanh chóng. Tiến sĩ Sinh từ tốn nói: “Chỉ cân một ngày, cánh tay của tôi sẽ khôi phục như cũ. Nếu mọi người cho tôi thời gian.

Ông cầm microphone: “Dùng thuốc con nhộng hệ sợi có thể thay đổi mã gen mãi mãi, trở thành một giống loài hoàn toàn mới! Loại người này tôi tự xưng là “người hệ sợi”. Mọi người nhìn tôi đây, năm nay tôi 62 tuổi, nhưng không già nua, thậm chí còn có khả năng tái tạo cơ thể đã đứt lìa. Đây là ước mơ mà người người đều tha thiết! Chúng ta sẽ xóa bỏ cái chết, ốm đau, bệnh tật, có nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích, yêu đương nhiều hơn, phát triển sự nghiệp ngày một thăng tiến!” Ánh mắt của Sinh Ngọ sáng lên, giọng nói đầy sự kích động.

“Dựa theo kết quả kiểm tra sức khỏe, thân thể của tôi đã hoàn toàn cách ly khỏi mọi bệnh tật, trong điều kiện bình thường, tôi có thể sống thêm 70 năm nữa! Mà đến lúc đó, chỉ cân thay đổi lại thân thể là có thể tiếp tục một cuộc sống mới.”

Một màn này đã làm điên đảo nhận thức của mọi người; cho nên hiện trường im lặng như tờ.

Giây tiếp theo, ánh mắt khiếp sợ ban đầu của bọn họ đã thay đổi thành sự cuồng si.

Giống như lời tiến sĩ Sinh nói, đây chính là phát kiến vĩ đại nhất lịch sử.

Nếu người hệ sợi không phải ảo mộng, nó sẽ trở thành bước ngoặt trong lịch sử tiến hóa của nhân loại.

Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt trẻ trung của Sinh Ngọ. Ông biết, ngay lúc này, ông đã tạo ra kỳ tích.

Tiến sĩ Sinh trong hình ảnh thực tế ảo cất giọng khàn khàn: “Dựa vào hệ sợi, chúng tôi đã trở thành nhân loại mới, bất lão bất tử. Mà những nhân loại nguyên bản thì được gọi là “nhân loại xưa”. Ngay từ ban đầu, đồng tình và phản đối chiếm tỉ lệ 50-50, nhưng nhân loại xưa từ từ già rồi chết đi, thế hệ trẻ bắt đầu có thói quen gọi là thế giới của “người hệ sợi”. Nhưng điều này cũng kéo theo sự sụp đổ của trật tự xã hội.

“Người hệ sợi tuy bất lão bất tử nhưng lại không thể sinh sản. Những bào tử không thể tính là thế hệ nhân loại tiếp theo mà chúng chỉ giống như phấn hoa. Nhân loại xưa muốn trở thành nhân loại mới. Nhân loại mới lại hy vọng nhân loại xưa tiếp tục duy trì sinh sản. Hai bên xảy ra mâu thuẫn không ngừng gia tăng.”

“So với thiên phú trong việc nghiên cứu, tôi không có tài năng trong việc quản lý. Vì thế tôi ủy quyền lại cho người khác, chỉ chuyên tâm vào việc nghiên cứu và thí nghiệm. Thứ tôi muốn là tìm ra một chủng loại hệ sợi mới, có thể kết hợp với người hệ sợi để sinh sản, từ đó tạo ra một chủng loại nhân loại mới, thay thế hoàn toàn nhân loại xưa. “Tôi bắt đầu thí nghiệm trên động vật, cũng cho chúng sử dụng thuốc con nhộng hệ sợi. Kết quả, tôi phát hiện quá trình biến dị ở động vật xảy ra rất lớn, chúng gân như đã trở thành một sinh vật mới. Tôi đã nhốt những giống loài mới này trong “Viện Bảo tàng Gen”.”

“Mấy chục năm sau, động vật biến dị tử vong. Trên thi thể mọc ra hệ sợi chủng loại mới. Hệ sợi này tác dụng trên người nhân loại, tạo ra những công hiệu đặc thù. Vì vậy, chúng tôi tiếp tục nghiên cứu thêm nhiều công năng khác của thuốc con nhộng.”

“Wì đặc tính bất lão bất tử, những thí nghiệm của Gen Xà Trượng ngày càng lớn mật hơn. Dần dà đã vi phạm vào tiêu chuẩn đạo đức...”

Khi nghe đến đây, Tư Thần không nhịn được mà nhíu mày.

Lúc cậu còn làm việc ở phòng thí nghiệm, tập đoàn có yêu cầu rất cao đối với việc thí nghiệm phải tuân thủ theo luân lý đạo đức.

Để đề phòng nhân viên nghiên cứu xảy ra vấn đề tâm lý, tập đoàn còn tránh cho các nhân viên tiếp xúc với người bị ô nhiễm hoặc các thí nghiệm liên quan đến biến di. Ngược lại, Sinh Ngọ ấp úng, cũng không dám nói mình đã thí nghiệm gì, quả thật là bộ dạng chột dạ đầy đáng nghi.

“Tôi là người bước trên con đường tiến hóa sớm nhất. Tôi thấy được mã gen đang bị thay đổi, mở ra từng cái một. Hay dùng cách nói từ nơi khác, là “Thang Trời”2” Hình ảnh thực tế ảo chỉ chiếu lại một băng ghi hình cũ, Tư Thần không thể hỏi.

Nhưng tiến sĩ Sinh phiên bản nấm đang đứng ở bên cạnh Tư Thân. Cậu hỏi: “Ông chủ, những Không-Thời gian khác nhau là như thế nào? Rốt cuộc tiến hóa bắt đầu từ đâu?”

Tiến sĩ Sinh im lặng một lát: “Sau khi tôi chết cũng mới biết được việc này. Tuy chúng ta ở những chiều không gian khác nhau nhưng vũ trụ lại có cùng tuyến thời gian luôn tiến về phía trước. Không gian gấp khúc mà chiều không gian thấp của cậu xảy ra chỉ là những mảnh vỡ Không-Thời gian của nên văn minh ở chiêu không gian cao hơn đã bị phá hủy trước đó.”

“Tôi còn cho rằng mọi thứ đêu do một đám sinh vật chiêu cao cấp cao đang thao tác, khiến cho những chiều không gian thấp hơn bị hủy diệt để trở thành nguồn dinh dưỡng hấp thu của bọn chúng. Chúng giống như là một ông chủ nông trại, những thế giới mà chúng sở hữu là đồng ruộng, người ở bên trong thế giới là lúa, là mạ. Nếu lúa đã chín, ông chủ sẽ bắt đầu thu hoạch.” Gương mặt tiến sĩ Sinh tràn ngập sự hận thù. Tròng trắng đã chuyển thành màu đen, đồng tử lại có màu đỏ, lấp ló những sợi nấm nhô ra, nhìn qua có chút dữ tợn.

Tư Thần không bày tỏ ý kiến, tiếp tục xem hình ảnh thực tế ảo.

“Khi đó nhân loại đang đắm chìm trong niềm sung sướng vô bờ khi được tiến hóa.”

Tiến sĩ Sinh nhìn trong vô định: “Cuối cùng, khi người hệ sợi đã vượt qua 40% tổng số dân trên thế giới, tai nạn đã xảy ra. Người hệ sợi cấp thấp dần mất đi ý thức, hệ sợi và bào tử trên người đã lây lan bệnh truyền nhiễm khiến cho những thân thể khỏe mạnh trở thành một vật chứa cho nấm phát triển.”

“Tôi là nhân loại tiến hóa đầu tiên, thuận lý thành chương cũng là nguồn lây bệnh lớn nhất. Bào tử của tôi bùng nổ, lây lan ra khắp nơi trên thế giới, khiến toàn bộ thế giới trở thành khay nuôi cấy của chính mình... Tôi dần cảm giác được rằng bản thân tôi vậy mà lại có thể điều khiển những người hệ sợi khác. Nhưng cùng lúc đó, những ý thức, ký ức nhân loại của tôi đang từ từ biến mất”

“Tôi biến thành một loại “cơ thể mẹ”, “ong chúa”. Để giữ lại thân trí, tôi bắt đầu khống chế sự tiến hóa của mình, không ngừng cắt bỏ thân thể.”

Làm vậy có thể giúp tiến sĩ Sinh giữ lại ký ức và thần trí của nhân loại nhưng lại khiến ông mất dân khả năng khống chế người hệ sợi.

Những người hệ sợi yếu kém mất dần sự liên kết, bắt đầu không chịu sự khống chế của tiến sĩ Sinh, tự do hoạt động.

Tiến sĩ Sinh bày tỏ sự thống khổ sâu sắc, trông có vẻ không như đang diễn: “Toàn bộ thế giới dần mất khống chế, biến thành thế giới của nấm và bào tử. Nền văn minh của nhân loại đang trên bờ vực sụp đổ, tôi không muốn điều này. Ban đầu, tôi chỉ muốn nhân rộng thuốc con nhộng hệ sợi trị bách bệnh cho mọi người, giúp cho những người bị bệnh tật tra tấn có thể khỏe lại. Có lẽ cũng là vì tiên, nhưng cũng là vì tiến thêm một bước trong quá trình nghiên cứu.”

“Đáng lẽ ra đây phải là một chuyện tốt mới đúng.”

Sinh Ngọ bắt đầu hội hợp những người còn sống lại. Những người còn sống này bao gồm nhân loại và người hệ sợi vẫn còn bảo lưu thần trí. Ông thành lập một khu an toàn ở viện bảo tàng gen.

Vì viện bảo tàng này có những giống gen đột biến mà ông nghiên cứu từ những năm đầu nên chúng có thể chịu sự khống chế của ông, được sử dụng như một phương tiện đế chiến đấu với những người hệ sợi ở bên ngoài.

Trong hoàn cảnh như vậy, tuy nhân loại vẫn còn sống khổ cực gian nan nhưng vẫn có thể nhờ sự bảo vệ của Sinh Ngọ để kéo chút hơi tàn.

“Tôi và những thành viên còn lại ở tâng cao nhất của viện bảo tàng, bắt đầu nghiên cứu cách để tiêu diệt người hệ sợi. Nghiên cứu suốt 1 thế kỷ, cuối cùng cũng có đột phá.”

“Nhưng điều khiến tôi kinh hoàng nhất những người hệ sợi đó đã có thân trí, tôi mất khống chế với những người hệ sợi cấp thấp. Chuyện này chỉ có thể chứng minh được một chuyện, giữa đám người hệ sợi đó đã ra đời một “cơ thể mẹ” mới. Chúng không chịu sự khống chế của tôi nữa và bắt đầu ô ạt xuất hiện như thủy triều dâng cao. Cùng một lúc, bào tử bùng nổ, còn triển khai tấn công vào khu an toàn.”

“Ngày mai là một đợt tấn công mới của người hệ sợi. Tôi biết rằng đợt tấn công này là đợt tấn công có quy mô lớn nhất từ trước đến nay. Vì “cơ thể mẹ” kia đã hoàn toàn mạnh hơn tôi.” “Tôi quay lại đoạn video này. Nếu thành công tiêu diệt hệ sợi, tôi sẽ tự mình hủy đi đoạn băng.” Tiến sĩ Sinh từ từ nhắm mắt: “Nếu không có, người bạn đến từ nơi khác, các bạn gặp không gian gấp khúc hay là đến đây vì mảnh ghép của cổng giới? Tôi hi vọng là người sau, vì như vậy ít nhất sẽ không phải là những người vô dụng.” “Trên tâng cao nhất của viện bảo tàng có dung dịch niêm khuẩn mà chúng tôi đã nghiên cứu. Nó có đặc tính của nấm, có thể dùng đặc tính của sinh vật, có tác dụng hòa tan hệ sợi. Nhưng nhiều năm trôi qua, tôi cũng không chắc nó còn hay không. Dưới tâng cuối cùng của viện bảo tàng có phòng lưu trữ của tôi, mật mã vào là sw0000. Nếu các bạn là những người xui xẻo tiến vào không gian gấp khúc thì hãy vào phòng lưu trữ chờ cho đến khi năng lượng của không gian gấp khúc tiêu hao hết, có lẽ sẽ hữu dụng. Tiên đề là phòng lưu trữ của tôi chưa bị sụp đổ.”

“Vào mùa đồng, năng lực hành động và tính công kích của người hệ sợ sẽ yếu đi rất nhiều. Cơ thể mẹ cũng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông tạm thời, đây là cơ hội duy nhất để giết chết cơ thể mẹ.”

“Ngoài ra, sau khi hệ sợi thoát khỏi vật thể ký sinh sẽ nhanh chóng tử vong; có thể dùng lửa bình thường để giết chết người hệ sợi dưới cấp Ba.”

“À, đúng rồi. Bây giờ tôi cấp Tám. Thông qua một số phương thức tiến hóa, tôi đã từ trạng thái người hệ sợi trở thành một nửa người và một nửa hệ sợi. Nếu ngày mai tôi chết thì bộ phận hệ sợi sẽ còn lưu lại. Nhưng mất đi phần ký sinh nguyên gốc nên nó hẳn đã suy yếu.” “Người đó là quái vật, và cũng là tôi, tôi không chắc. Chuyện này chỉ có thể giao cho bạn phán định.”

Trên gương mặt căng thẳng của tiến sĩ Sinh nở một nụ cười nhẹ nhàn: “Câu chuyện đến đây là kết thúc. Tôi mệt rồi, ngủ ngon.”

Nói xong, hình ảnh thực tế ảo chấm dứt. Nguồn sáng của tầng hai lại tự động bật lên.

Ánh sáng bật ngờ chiếu đến khiến Tư Thần có chút không thích ứng nheo mắt.

Tiến sĩ Sinh phiên bản nấm đỏ khoang tay trước ngực, mỉa mai nói: “Cậu may thật đấy, bây giờ là mùa đông. Đáng tiếc chẳng dùng được, mới cấp Năm, thôi bỏ đi.” Tư Thần không trả lời ngay.

Vì bài thi trong túi của cậu đang nóng lên.

Bài thi có ba câu hỏi mới.

Câu hỏi phụ số 2: Giải quyết dị chủng mất khống chế trong viện bảo tàng (Tôi ghét tất cả nghiên cứu về sinh học, tất cả.)

Câu hỏi phụ số 3: Tiêu diệt cơ thể mẹ hệ sợi (Cậu sẽ không thật sự làm câu này đâu đúng không? Độ khó tương đương đề thi thạc sĩ đó.) Câu số 2: Vào phòng lưu trữ dưới mặt đất chờ đến khi không gian gấp khúc kết thúc (khoảng nửa năm). 01.09.22

xx**% 133 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment