C132
C132C132
Chương 131: “Chúng ta sắp nghênh đón — một
cuộc đời mới, một cuộc sống vĩnh hăng!”
Edit: jena
Gen Xà trượng phân loại cấp bậc nhân viên từ SA đến F.
Cấp A là đối tác vinh dự của tập đoàn, thường được trao tặng danh hiệu công nhân viên chức có tinh thân cống hiến.
Khi Tư Thần vừa tốt nghiệp đại học đã vào làm việc cho phòng thí nghiệm, không có biên chế gì. Sau khi trở thành tiến hóa giả, đổi sang bộ sản xuất thì trở thành nhân viên cấp E.
Nếu chia theo cấp tiến hóa thì cấp Năm thường ứng với cấp B. Vì Tư Thần là học trò của Tống Bạch, cậu được nâng cấp thành nhân viên cấp A.
Nhưng trong mắt của tiến sĩ Sinh, chuyện này chỉ có thể hình dung: không hợp tiêu chuẩn.
Khi tiến sĩ Sinh đang đánh giá cậu, Tư Thần cũng đang đánh giá ông.
Những sợi nấm đỏ như những đường gân trên thịt bò đang không ngừng lan tràn ra khắp người của Thẩm Nhạn Hành. Thậm chí Tư Thần còn nhìn thấy vài sợi nấm mọc ra từ lỗ tai của hắn. Hẳn là bản thể của tiến sĩ Sinh chính là những sợi nấm đỏ, chúng dùng phương thức này để khống chế thân thể của Thẩm Nhạn Hành. Trên người tiến sĩ Sinh có năng lượng dao động nhưng không cao hơn hạn mức của Thẩm Nhạn Hành.
Nói cách khác, Tư Thần đang đối mặt với một tiến hóa giả cấp Năm. Đây cũng là lý do mà cậu vẫn ngang nhiên đứng trước mặt tiến sĩ Sinh.
Tư Thần lấy bảng hiệu nhặt được từ trong balo ra: “Tôi đến vì cái này. Nếu được, tôi cũng hy vọng ngài có thể trả lại thân thể cho bạn của tôi. Nếu ngài không muốn, tôi cũng mong anh ấy không phải sống bằng phương thức như thế này.”
Khi nói đến vế sau, giọng điệu của Tư Thần có hàm chứa sự uy hiếp.
Tiến sĩ Sinh vốn có hơi tức giận, loại nhân viên quèn như Tư Thần mà cũng dám lên mặt uy hiếp ông chủ, nhưng sau khi nghĩ lại, đã nhiều năm trôi qua, cũng chỉ có một chiếc xe này đến viện bảo tàng Gen, ông đành phải nín nhịn cơn tức giận xuống.
“Ở đây, theo thời gian, dù là sinh vật gì đi chăng nữa cũng sẽ bị hệ sợi đồng hóa. Tôi biết các cậu muốn ra khỏi đây, nhưng tôi cũng cân có sự trợ giúp.” Tiến sĩ Sinh chậm rãi nói: “Bây giờ, lợi ích của chúng ta giống nhau. Tôi chỉ tạm thời mượn thân thể của bạn cậu. Thật ra cậu cũng không cần nhìn tôi như vậy.”
Dù cách một lớp kính bảo vệ, tiến sĩ Sinh vẫn cảm nhận được sát khí trong ánh mắt của Tư Thần.
Là bản năng sinh vật, ai cũng sẽ cảnh giác, nó cảm nhận được trên người Tư Thần có thứ gì đó có thể trực tiếp giết chết mình.
Tiến sĩ Sinh xoay người, mở một hình ảnh thực tế ảo. Ánh đèn trên tầng hai tự động tắt, một vòng tròn ánh sáng hiện ra bên cạnh tiến sĩ Sinh, bên trong là một ảo ảnh.
Ảo ảnh này là một người đàn ông trẻ tuổi có chút lãnh đạm, gương mặt anh tuấn đeo gọng kính một bên. “Xin chào người đã mở ra hình ảnh này, tôi tên là Sinh Ngọ.” Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh, đĩnh đạc: “Khi bạn nhìn thấy hình ảnh này, có lẽ nghiên cứu của tôi đã thất bại. Tôi cũng không biết thế giới của tôi như thế nào. Kết quả tốt nhất là bị đào thải trong quá trình tiến hóa, biến mất khỏi mọi thế giới song song. Kết quả tệ nhất là thế giới này biến thành một mảnh nhỏ của cổng giới, bị mất khống chế và trở thành con đường của cao duy xâm lấn, đem tai ương đổ bộ vào những vũ trụ khác.”
“Tôi muốn nói rằng, có lẽ, bạn sẽ gặp được một người hệ sợi màu đỏ, nó sẽ tự xưng là tiến sĩ Sinh. Thật ra đó là khối thịt của tôi để lại sau khi chết. Nhưng tôi không chắc nó có thể giữ lại bao nhiêu ký ức và thần trí... Tôi nghĩ, muốn kể về tấn bi kịch ở đây thì phải bắt đầu từ 317 năm trước.
317 năm trước, Sinh Ngọ vừa tốt nghiệp thạc sĩ. Ông là một sinh viên chuyên ngành sinh vật học vì nghe theo lời mọi người nói rằng thế kỷ 2X chính là thế kỷ của sinh vật, nhưng cuối cùng, thế kỷ X đó hoàn toàn không xảy ra.
Sinh Ngọ trẻ tuổi cũng giống như những bạn học của mình, không tìm được việc làm.
Nhân tài như nấm mọc sau mưa, sức lao động dư thừa, giá cổ phiếu thị trường giảm mạnh khiến ai nấy hốt hoảng không thôi.
Một lần nữa, sau khi bị từ chối vì “tôi hy vọng lương mỗi tháng là 15K” của công ty HR, Sinh Ngọ xé bỏ sơ yếu lý lịch của mình, câm hết tiên tích cóp sau khi học cao học ba năm mua một chiếc xe đạp địa hình, bắt đầu ngao du khắp thế giới.
“Tôi đã thấy núi tuyết lúc 4 giờ sáng, 5 giờ sương mù cuồn cuộn dâng cao. Mặt trời từ từ hiển hiện lúc 6 giờ... Nhưng năm đó tôi 25 tuổi, vì một con bão nên đã bị nhốt trong núi sâu.” Mưa to tâm tã, che lấp đường đi.
Sinh Ngọ nghĩ rằng cơn mưa chỉ kéo dài một, hai ngày, không ngờ ông phải ở đó suốt 3 tháng. Mà nơi đó là khu vực thưa thớt dân cư, hoàn toàn không có ai biết có một người đang bị kẹt trên núi. Điện thoại bị ngập nước, không mở được. Mấy ngày trước ông vừa cãi nhau với người trong nhà, đã kéo số điện thoại của cha mẹ vào danh sách đen.
Hiển nhiên, không một ai sẽ tìm cách đến cứu ông.
“Đồ ăn dự trữ tôi mang theo đã cạn kiệt, tôi bắt đầu bắt chim, đào hang động của chuột, rắn, thỏ. Nhưng trong phạm vi mấy km thì đồ ăn rất có hạn, cũng không phải lân nào cũng bắt được thú. Tôi gân như đã đến bước đường tuyệt thực. Càng tệ hơn là khi tôi đang leo cây bắt chim thì trượt chân té. Trước mắt tôi tối sâm, cũng không biết mất bao lâu mới tỉnh dậy để bò được về trong hang trú ẩn. Mưa vẫn nặng hạt, tôi lăn lê cả nửa ngày, lại tiếp tục tìm đồ ăn.” “Tôi không thể đi đến nơi xa hơn để kiếm đồ ăn, ô che mưa cũng không thể che chắn được cơn mưa lớn như vậy. Cả người tôi ướt đẫm. Trong bất cứ vũng bùn nào cũng có đỉa. Đôi khi tôi không thấy đau nhưng khi cởi vớ ra, đỉa đang bám trên cẳng chân tôi, hút máu đến to phình cả người, tôi phải dùng bật lửa để giết từng con..." “Tôi không tìm thấy đồ ăn, cũng không có nước sạch. Sốt cao, cảm lạnh, thiếu máu, thường xuyên gặp ảo giác, tôi cảm thấy tôi sắp chết.”
Tiến sĩ Sinh kể lại vô cùng bình tĩnh nhưng Tư Thần vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông.
Dù là người hiện đại nào bị ném vào chốn rừng sâu nước độc để sinh tồn thì sống nổi qua một tuần cũng xem như là may mắn. Sinh Ngọ có thể sống lâu như vậy cũng đã đủ chứng minh ông không phải một kẻ yếu đuối như vẻ bề ngoài. Khi Sinh Ngọ đang chuẩn bị chờ chết thì ông phát hiện trong hang động trú ẩn của mình xuất hiện một đám nấm.
Những cây nấm này mọc bên trên bộ xương của một con rắn. Lúc trước, con rắn đó bị Sinh Ngọ dùng đá đập chết, lột da, ký sinh trùng vẫn còn mấp máy trên lớp thịt tươi sống. Tiến sĩ Sinh khi đó vừa mới bắt đầu nhịn đói nên không dám ăn, bỏ nó trong góc cho nó từ từ mục rữa.
Mà bây giờ, bên trên lớp thịt thư thối lại mọc đầy nấm màu cam.
Hình ảnh thực tế ảo chuyển sang một cây nấm.
Kích thước không lớn, toàn bộ có màu cam, hình dạng trên đỉnh chóp cũng vô cùng kỳ quái, ở giữa màu cam có một chấm đen, trông như con mắt của một con cá. Bên ngoài cây nấm còn có một chất nhầy ướt át. Sinh Ngọ biết rõ những cây nấm có màu sắc sặc sỡ đều là nấm độc. Nhưng ông cũng mặc kệ trúng độc. Vì bây giờ với ông, có khi chết vì độc cũng là một đường để giải thoát.
Ông bò qua, nhét hết tất cả nấm vào miệng. Hương vị lại có vị ngọt nhàn nhạt.
Kỳ tích đã xảy ra. Sau khi ông ăn nấm xong thì hôn mê, ngủ một giấc tỉnh dậy, ốm đau đã biến mất.
Giống như thể trước giờ Sinh Ngọ chừng bệnh tật hay bị thương, trạng thái thân thể sung mãn tràn đầy.
Nếu không phải mưa vẫn âm ào ở bên ngoài, tiến sĩ Sinh còn nghi ngờ những chuyện này chỉ là một giấc mộng. “Tôi dựa vào những cây nấm mọc dại đó để tiếp tục sống, cuối cùng tôi đã có thể chờ được đến khi bầu trời quang đãng hơn. Tôi biết rằng loại nấm có thể sánh ngang với thân dược, khi mang ra ngoài chắc chắn sẽ gây nên một cơn sóng thần đối với toàn bộ ngành y sinh, khiến cho trận tự thế giới đảo lộn, long trời lở đất.” Sinh Ngọ mang cây nấm mẹ đi ra khỏi núi lớn. Một lần nữa quay về xã hội hiện đại, ông kiên trì tìm kiếm cây nấm này trong cơ sở dữ liệu, lại phát hiện nó không thuộc vê một chủng loại nào từ thiên nhiên.
Mà cây nấm này nó đã sinh sản khắp bồn tắm trong nhà trọ rẻ tiền của ông.
“Tôi đặt tên nó là nấm Xà Trượng, đây cũng là nguyên vật liệu đầu tiên để chế tạo “viên con nhộng hệ sợi”... Tư Thần nhấn nút tạm dừng.
Cậu quay đầu, nhìn về phía tiến sĩ Sinh: “Tôi có một câu hỏi.”
“Nói.” “Thực sự cây nấm đó mọc trên thân một con rắn à?” Tư Thần chậm rãi nói: “Ý của tôi là tôi hy vọng ngài không tự tô son trát phấn vào lịch sử bản thân để rồi tôi mất đi một số thông tin mấu chốt.”
Tiến sĩ Sinh hơi nhướng mày: “Sao lại hỏi như vậy?” “Trực giác.” Tư Thần đáp: “Ngài tin không?”
Tư Thần chỉ cảm thấy với một nhân viên nghiên cứu ngày đêm cắm mặt trong phòng thí nghiệm như Sinh Ngọ thì không thể có khả năng sinh tôn lâu như thế nơi hoang dã. Đặc biệt là trong hoàn cảnh tự nhiên cực đoan.
Trong lời tự thuật của tiến sĩ Sinh, lúc đó hoàn cảnh xã hội của bọn họ rất yên ổn, và Sinh Ngọ cũng chỉ là một thạc sĩ sinh học bình thường.
Sinh Ngọ dùng gương mặt của Thẩm Nhạn Hành khẽ cười: “Đúng vậy. Tôi và bạn của mình bị nhốt ở trong núi.
Vì vừa mới khống chế thân thể này nên nụ cười của nó có chút cứng đờ.
Đôi khi không cần phải hỏi đến cùng của chân tướng. Tư Thần nhấn nút tiếp tục.
Hình ảnh thực tế ảo của tiến sĩ Sinh tiếp tục xuất hiện, kể lại quá trình gây dựng sự nghiệp của mình.
Ông xem cây nấm này như báu vật, nhanh chóng phát minh ra một loạt thuốc, đăng ký bản quyền. Ông thành lập tập đoàn Gen Xà Trượng, trải qua nhiều năm vận hành, cuối cùng có thể mở rộng thị trường ra khắp thế giới.
Một thân thể bệnh tật ốm đau chỉ cần một viên thuốc con nhộng hệ sợi có thể giải quyết triệt để, kể cả bệnh ung thư. Đáy mắt Sinh Ngọ toát ra vẻ hoài niệm: “Khi đó, tôi chỉ cần hít thở thôi cũng có thể kiếm ra số tiên bằng mấy đời của người khác. Nhưng tôi không biết rằng tất cả các món quà do số phận mang đến đều đã được định giá một cách bí mật. *
*Câu này của nhà văn Áo Stefan Zweig
Năm ấy ông 50 tuổi, khi tỉnh dậy vào sáng sớm, ông phát hiện bên ngoài cơ thể mình mọc một lớp sợi trắng.
Ban đầu ông nghĩ rằng đó chỉ là tóc bạc, cũng không quá để tâm. Cho đến khi những sợi trắng kia mọc lên phần đầu nấm.
Không một người nào có thể giải thích được hiện tượng biến dị nên trên người ông.
Dựa theo kiểm tra đo lường, gen của ông cũng đã xuất hiện sự thay đổi không thể nghịch chuyển! Sinh Ngọ tái mét mặt bước vào phòng thí nghiệm, tự giải phẫu chính mình.
Ông chặt đứt cánh tay biến dị, nhưng từ chỗ đứt lìa lại không chảy máu, chỉ mọc ra một tâng nấm.
Sinh Ngọ cũng không cảm nhận được đau đớn.
Ngày hôm, cánh tay của ông cũng mọc lại như cũ, thậm chí còn là một cánh tay săn chắc của tuổi trẻ thay cho cánh tay già nua ban đầu.
Ông tự nhốt bản thân ở trong phòng thí nghiệm, bắt đầu cùng đội ngũ đắc lực nghiên cứu loại nấm này.
Mấy năm qua, Sinh Ngọ luôn khống chế cây nấm mẹ Xà Trượng ở trong tay. Có thể nói nghiên cứu về nấm Xà Trượng là lĩnh vực nghiên cứu quan trọng nhất của tập đoàn Gen Xà Trượng. Mà bây giờ, ông bắt đầu lợi dụng nấm Xà Trượng kết hợp với việc thí nghiệm lên động vật để tạo ra một biến chủng mới. Lại qua thêm vài năm.
Những người sử dụng thuốc con nhộng hệ sợi bắt đầu xuất hiện biến chứng.
Giấy không gói được lửa, những sự kiện bất thường bắt đầu sục sôi lên me. Những người bệnh sợ hãi biểu tình yêu cầu tập đoàn Xà Trượng hãy đưa ra một lời giải thích.
Ban lãnh đạo của tập đoàn Gen Xà Trượng bị xã hội nhất trí trừng phạt.
Trong tình huống nguy cấm, tiến sĩ Sinh ở ẩn nhiều năm đã lên tiếng phỏng vấn.
Ông mở một cuộc họp báo phát sóng trực tiếp trên toàn cầu.
Khiến người người khiếp sợ chính là trên TV, tiến sĩ Sinh năm nay 62 tuổi lại trẻ như năm 20 tuổi. Nếu không phải do ông chưa kết hôn sinh con, ai cũng nghi ngờ người này là con trai ông.
Tự giải phẫu chính mình suốt mấy năm nay, Sinh Ngọ đã thay đổi toàn diện.
Ông cũng không màng lời can ngăn của đội ngũ, trực tiếp chặt đầu mình.
Ngày hôm sau, một thân thể không đầu đã mọc ra cái đầu hoàn toàn mới.
Trước ánh mắt phẫn nộ của quần chúng, tiến sĩ Sinh lại nở một nụ cười tươi đầy hưng phấn.
Ông dang rộng hai tay, cao giọng tuyên bố: “Hỡi các bạn thân mến, tôi xin chúc mừng chúng ta cùng nghênh đón thời đại của sinh vật! Đây chính là một hình thức mới của sinh mệnh, là sự tiến hóa vĩ đại nhất của thiên nhiên!” “Chúng ta sắp nghênh đón — một cuộc đời mới, một cuộc sống vĩnh hằng!” 01.09.22
*xx** 132 *xx**