C131
C131C131
Chương 130: Tiến sĩ Sinh
Edit: jena
Người xui xẻo thường gặp không gian gấp khúc vào ban đêm.
Tư Thần cảm thấy mình không hẳn là một người xui xẻo khi vừa nhập học đã phải làm một bài thi thử, mà là tờ giấy này chỉ dùng hình thức bài thi để cung cấp thông tin thôi.
Phần lớn diện tích dã khu đều là khu vực “vô tín hiệu” không người quản. Nhưng vì ra khỏi Khu An toàn nên trên xe có trang bị tháp tín hiệu.
Dù không thể lên mạng chơi game nhưng vẫn có thể truy cập vào trang web để thu nhận số liệu mới. Xuyên suốt con đường đi từ Giang Xuyên đến thành Bạch Đế, để tránh không gian gấp khúc, xe RV đã phải thay đổi tuyến đường đến ba lần, không ngờ cuối cùng vẫn đụng phải một cái.
Tư Thần nhìn chấm đỏ trên màn hình rồi nhìn bóng người gây gò ở bên ngoài sương mù không ngừng ngưng tụ lại; chỉ có thể thở dài thêm một lần nữa.
Nghĩ lại thì dù cậu lớn lên ở khu Trang Sơn ở Vùng Thiên tai, đó cũng là một Vùng Thiên tai khá phát triển.
Ít nhất thì cậu đã khỏe mạnh sống tới năm 18 tuổi, còn thi đậu vào đại học ở Khu An toàn.
Vùng Thiên Tai chân chính không có người sống, chỉ là một tòa thành chết.
Cậu đánh thức Thẩm Nhạn Hành và Tống Tử Ngọc dậy. “Đừng ngủ nữa, có không gian gấp khúc.” Tống Tử Ngọc chui ra khỏi túi ngủ, ánh mắt mờ mit: “Không gian gấp khúc? Sao lại gặp không gian gấp khúc? Không phải có hướng dẫn tự động à?”
Thẩm Nhạn Hành bình tĩnh hơn nhiều: “Không có nơi nào là an toàn, kể cả Khu An toàn.”
Tư Thần lấy bài thi ra: “Nhìn này. Ở đây là viện bảo tàng của Gen Xà Trượng, nhân vật mấu chết là tiến sĩ Sinh.” Tống Tử Ngọc ngơ ngác: “Sao tôi chưa từng nghe ai nói người thành lập Gen Xà Trượng là tiến sĩ Sinh, không phải là họ Trân ư...”
Cậu là dòng chính của nhà họ Tống. Nhưng tuổi còn trẻ, còn chưa đọc hết sách trong nhà, cũng chưa từng chân chính tiếp xúc với chân tướng tàn khốc của thế giới.
Cao duy xâm lấn có lẽ không chỉ phát sinh trong không gian gấp khúc; và thứ gọi là danh gia vọng tộc có lẽ cũng chỉ là một con rối đẹp đẽ mà thôi Thẩm Nhạn Hành nhíu mày: “Hy vọng, rồi lại là nghĩa trang tuyệt vọng.”
Lần này thông tin giới thiệu mà bài thi cung cấp có vẻ hơi ít, giống như nó cũng không muốn làm việc lắm.
Hơn nữa khiến cho Tư Thân cảm thấy lạ hơn là chỉ có một câu hỏi, đó là tìm hình ảnh thực tế ảo của tiến sĩ Sinh.
Bản đồ địa hình tiến hành rà quét. Con đường phía trước đã bị rễ cây lấp kín, mặt đường gập ghềnh khó đi.
Tư Thần nghĩ rằng hẳn là phải bỏ xe lại đi bộ, cậu cũng đã đóng gói hành lý và đồ ăn vặt cho Tư Uyên, vậy mà Tống Tử Ngọc chỉ thao tác vài cái, chiếc xe cao 8 mét liền trực tiếp bay lên trên không 3 mét.
Tống Tử Ngọc giải thích: “Hệ thống động lực phun khí, không phải là kỹ thuật khoa học gì mới mẻ đâu. Tuy tiêu hao khá nhiều năng lượng nhưng vẫn tiện hơn đi bộ.” Trên xe có một kho dự trữ đá năng lượng, trong tình huống không sử dụng trang bị vũ khí thì đi từ Giang Xuyên đến thành Bạch Đế tốn khoảng 10 viên đá.
Ban đêm, mưa to, sấm chớp âm ầm. Nước mưa lạnh băng xối xả trên đỉnh xe, phát ra những tiếng vang cực lớn. Gió thét gào ở bên ngoài, mưa bị gió thổi nghiêng qua một bên.
Một tia chớp lóa lên trong giây lát, Tư Thần nhìn thấy rõ được bóng đen trong màn sương là thứ gì.
Đó là một sinh vật hình người được cấu tạo từ một dạng vật chất có hình sợi. Nó đứng thẳng, chậm chạp đi đến. Trông nó như một thi thể mốc meo, trên người mọc đầy nấm mốc.
Tư Thần không rõ người hệ sợi này có cơ cấu vận hành như thế nào, không biết nó có ý thức hay không. Nhưng sau một thời gian quan sát, cậu phát hiện người hệ sợi đang đi cùng đường với bọn họ.
Tư Thần rút súng: “Tống Tử Ngọc, có thể cho xe tạm dừng không? Tôi muốn bắt một sinh vật kia để nhìn thử.”
Tống Tử Ngọc sửng sốt: “Được. Cậu nhớ cẩn thận. Mấy thứ đó có thể chứa chất độc hoặc bệnh truyền nhiễm. Chú ý bảo vệ bản thân.”
Thẩm Nhạn Hành đứng dậy: “Tôi cũng đi.”
“Hai người đi cùng lúc tôi không yên tâm.”
Tư Thần thay bộ đồ phòng hộ, toàn thân được che kín mít, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng quắc đằng sau lớp kính bảo vệ. Một đen một trắng. Con mắt trắng không có lớp nước tự nhiên, ngược lại đang phát ra một ánh sáng nhàn nhạt. Thẩm Nhạn Hành mím môi, cũng không cứng rắn nữa. Xe dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Cửa xe mở ra, Tư Thần buộc chặt dây quanh eo rồi trực tiếp nhảy xuống. Người hệ sợi quả nhiên có ý thức.
Khi thấy Tư Thân tiếp cận, chúng không hẹn mà cùng giơ tay lên muốn bắt lấy Tư Thân.
Con mắt nhân tạo cung cấp số liệu về người hệ sợi, mức độ nguy hiểm không cao, chỉ khoảng cấp Hai.
Tư Thần dùng chân đạp lên người một con để lấy đà, có cảm giác như đạp lên không khí ướt át.
Vật chất hình sợi có màu trắng đang lan tràn bên ngoài bộ đồ phòng hộ của cậu như mạng nhện.
Sau đó, những hệ sợi đó không tìm được vật ký sinh nên đã khô héo rất nhanh, biến thành bùn lầy đen kịt, còn bốc mùi hôi thối của cống thoát nước.
Tư Thần quan sát một chút, những hệ sợi này đều mọc trực tiếp từ người của sinh vật kia. Chúng dài khoảng 5cm, rậm rạp bao phủ cả thi thể, sau khi bị dính nước mưa thì dính trên da như một lớp lông dài.
Những hệ sợi này không chỉ mọc ra từ da mà còn mọc trực tiếp từ bên trong cơ thể. Hốc mắt, xoang mũi, những thứ gì có thể chui ra được, chúng đều mạnh mẽ sinh trưởng, đâm chồi.
Người bị hệ sợi ký sinh không tính là còn sống, nội tạng đã bị cắn nuốt sạch sẽ, chỉ là một vật chứa của sinh vật hệ sợi, chỉ còn da bọc ngoài xương.
Tư Thần lẩm bẩm: “Người hệ sợi bình thường khi có người tiếp cận gần sẽ xuất hiện tính công kích, phạm vi cảm giác dao động khoảng 1 mét. Người hệ sợi có thể lây bệnh, có tính ký sinh, nhưng không có tính ăn mòn.” Cậu vẫy vẫy tay với Thẩm Nhạn Hành.
Đối phương nghe theo lời dặn của cậu, ném một con tôm hùm đất còn sống xuống dưới.
Tôm hùm đất rơi vào chính giữa những người hệ sợi, cả người liền cứng ngắc. Vì bản năng cầu sinh, nó dùng bốn cái càng kẹp kẹp những cái sợi bò trườn xung quanh nhưng hoàn toàn vô dụng.
Tôm hùm đất nhanh chóng bất động, hơn nữa còn trở thành một con tôm hùm đất có một bộ lông trắng. Trường Sinh Uyên đau lòng khôn xiết: “Chi!”
Đó là con tôm hùm đất cuối cùng trong tủ lạnh, không ngờ nó còn chưa kịp ăn đã bị đám lông trắng này xử lý rồi.
“Trong khoảng thời gian ngắn không thể giết chết ngay vật ký sinh, ăn xong chỉ giữ lại xác.” Tư Thần lại ném ra một con cá chết, nhưng khác biệt là con cá bị nhét trong một cái túi đóng kín.
Lần này, cá không thể biến thành một con cá lông trắng. “Có thể dùng đồ phòng hộ bình thường để tiến hành cách ly, ngăn chặn sự xâm nhiễm.”
Tư Thần quan sát nghiêm túc, thái độ vô cùng kính sợ trước khoa học.
Giữa cơn mưa gió bỗng vang lên tiếng chó sủa.
Một con chó lớn cao hai mét đang gầm gào lên, chạy về phía Tư Thần.
Trên người nó có mặc một lớp áo giáp kim loại, trên cổ còn có một cái vòng cổ nhỏ xinh hoàn toàn đối lập với thân hình khổng lồ. Vì bị vòng cổ hạn chế nên trông nó như một quả khinh khí cầu, giữa đầu và thân nhìn qua có vẻ như có thể trực tiếp tách rời nhau.
Tốc độ của con chó cực nhanh.
“Cẩn thận!” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng la của Thẩm Nhạn Hành. Giây tiếp theo liền vang lên tiếng súng nổ đinh tai nhức óc.
Viên đạn đâm xuyên qua đầu của con chó biến dị, nhưng vẫn không thể ngăn nó dừng lại.
Nó nhảy lên, miệng mở rộng 180 độ.
Dưới đêm mưa bỗng chốc xuất hiện một ngọn lửa rực cháy.
Ngọn lửa mạnh mẽ bốc lên giữa cơn mưa to, trong vài giây ngắn ngủi đã cao tận 3, 4 mét. Thân thể của con chó biến dị bị ngọn lửa nuốt trọn, từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng trở thành một khối thịt thiêu cháy hôi hám.
Tống Tử Ngọc đỡ lấy bụng mình, không nhịn được mà chửi thề một tiếng: “Quá đẹp trail”
Đương nhiên cậu không cảm thấy Tư Thân leo lên hạng nhất chỉ dựa vào may mắn không, nhưng Tống Tử Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy Tư Thần ra tay bao giờ, vốn vẫn có chút không phục.
Nhưng thấy mầm thì biết cây, Tư Thần là tiến hóa giả sinh vật, dù Trường Sinh Uyên chưa dùng đến nhưng đây là đặc tính khống chế lửa, một năng lực này đã đủ để cách xa những người khác một quãng lớn.
Năng lực này không chỉ dựa vào việc dung hợp, sinh vật ký sinh, cải tạo cơ giới mà là đặc tính tự mình đạt được, cực kỳ hiếm thấy. Ví dụ như Bạch Đế có khả năng khống chế gió, hoặc có thể nói là điêu khiển dòng không khí chuyển động, đi khắp thế giới cũng không thể tìm thấy người thứ hai.
Đồ phòng hộ của Tư Thần cách âm, nghe không rõ.
Cậu tiếp tục nói bằng giọng ghi chép: “Hệ sợi sợ lửa, nhưng không chắc ngọn lửa này có tác dụng liên tục.” Nếu ngọn lửa có tác dụng với hầu hết các chủng loại hệ sợi thì chúng hẳn đã biến mất hoàn toàn, ở đây cũng không đến mức là một không gian gấp khúc nguy hiểm. Nhưng những người sống sót trong không gian gấp khúc này hình như đã bị diệt sạch.
Bài thi gọi nơi này là “nghĩa trang”.
Con chó bị hệ sợi lấp đầy dưới túi da nên mới có vẻ khổng lồ như vậy. Tư Thần nhảy xuống, nhặt tấm bảng treo trên cổ con chó lên.
Trên tấm bảng rỉ sét có vài hàng chữ nhỏ.
- Xin chào, đây là chó của tôi.
- Nếu tìm được, xin hãy liên hệ với tôi: 184*****+05 (Tiến sĩ Sinh)
- Hoặc là đến viện nghiên cứu Sinh Mệnh.
Vì vết xe đổ của Khoa Phụ, Tư Thần luôn duy trì thái độ đề phòng với những người thành lập các tập đoàn lớn. Trong các tác phẩm điện ảnh, “nhà khoa học điên” luôn là vai phản diện phía sau màn được nhiều người lựa chọn nhất. Lý do bọn họ hủy diệt thế giới rất đa dạng: hồi sinh con gái/người yêu; mắc bệnh tâm thân muốn trả thù thế giới; theo đuổi chân lý nên muốn chôn vùi thế giới. Bài thi yêu cầu phải tìm được hình ảnh thực tế ảo của tiến sĩ Sinh. Nếu bài thi có khả năng cố ý hại người thì hẳn là cũng phải biết mấu chốt của thế giới này nằm ở đâu.
Tư Thần khử trùng toàn thân, bò lên dây thừng quay lại xe.
Khi ở bên ngoài cậu không chú ý, nhưng khi vào trong xe, cậu phát hiện ra không khí ở bên ngoài rất lạnh. Cậu bị mưa xối ướt nhẹp, đồ phòng hộ còn có một lớp băng ngưng tụ.
Tư Thần lấy bảng hiệu của con chó ra: “Tuy bài thi gọi chỗ này là “viện bảo tàng Gen” nhưng có khả năng chúng ta phải đến “viện nghiên cứu Sinh Mệnh” trước.” Cậu cung cấp những thông tin mà mình tìm hiểu được: “Hệ sinh dựa vào việc ký sinh lên sinh vật khác để sống, không có tính ăn mòn, sau khi rời khỏi ký chủ sẽ tử vong trong thời gian ngắn. Sợ lửa, vẫn chưa biết có sợ ánh sáng hay không. Khi tiếp xúc cần mặc đồ phòng hộ, không được có khe hở.”
Hai người còn lại gật đầu.
Tống Tử Ngọc giơ bài thi trong tay lên: “Vừa rồi trên bài thi có thêm một hàng chữ nữa.”
Tư Thần cúi đầu nhìn.
Bên dưới câu hỏi số 1, đáp án đã được ghi:
1. Biết “Viện nghiên cứu Sinh Mệnh” nhờ bảng hiệu của chó. (3 điểm)
Tư thần: “Vậy mà cũng có tính điểm...
Tống Tử Ngọc: “Tôi đã muốn hỏi từ trước rôi nhưng mà... cái này là bài thi lúc trước chúng ta thi đúng không?”
Tư Thần “ừm” một tiếng: “Thây đưa.” “Tôi còn tưởng rằng chỉ có thể dùng trong không gian gấp khúc đó thôi, không ngờ lại có thể dùng ở những chỗ khác.” Tống Tử Ngọc bày tỏ sự hâm mộ: “Thứ này giống như một đạo cụ chiều cao cung cấp thông tin vô cùng hiếm thấy. Tôi chỉ nghe nói ở nhà họ Trần cũng có một đạo cụ tương tự, gọi là “Bút Tiên”, thu hoạch từ sinh vật linh năng. Nhưng mỗi lần sử dụng đều phải một cái giá lớn, “Bút Tiên” sẽ yêu cầu người sử dụng phải làm cho nó một chuyện, nếu người sử dụng không làm được thì sẽ phản phệ... Không ngờ ông cố lại chuẩn bị cho cậu một phần.”
Tư Thần không tham gia đấu giá trên trang web của hiệp hội, chỉ nhìn thấy những sản phẩm cơ bản được bày bán sẵn trên mạng.
Vì vậy, cậu cũng không biết giá cả cụ thể của “Da Tiên Tri” hay là khái niệm gì về nó.
Nhưng sau khi nghe được lời của Tống Tử Ngọc, Tư Thần quyết định sau này khi Bạch Đế nằm trong phòng điều trị ICU, cậu sẽ không rút ống dưỡng khí của thầy mình ra.
Dù sao cậu cũng không phải một người lòng gan dạ sắt gì cho cam.
Tư Thần lấy lại bài thi, bỏ vào trong túi, đổi đề tài: “Trước tiên tìm hiểu về viện nghiên cứu Sinh Mệnh đi đã.”
“Tìm như thế nào? Cũng không biết không gian gấp khúc này rộng bao nhiêu.”
Tư Thần chỉ vào những người hệ sợi đang từ từ đi về phía trước: “Thử xem bọn chúng đang đi đến đâu.”
Xe RV bắt đầu đi theo phương hướng của người hệ sợi. Đi khoảng 3, 4 giờ, mưa từ từ ngừng. Sắc trời cũng đã dần sáng lên. Tư Thần dựa vào cửa sổ xe, quan sát khung cảnh bên ngoài.
Trời càng sáng, hành động của người hệ sợi càng chậm chạp hơn, cuối cùng, trông chúng như băng tan, từ từ tan rã trên mặt đất.
Nhưng những người hệ sợi đó vẫn chưa chết hoàn toàn, chỉ tạm thời rơi vào trạng thái ngủ đông. Chúng nối với nhau thành một mảng trên mặt đất, trông xa như thảm nấm trắng.
Thẩm Nhạn Hành không nhịn nổi mà nói: “Như da người bị lột ra.”
Thảm nấm trên mặt đất có hình người.
Mặt ngoài của chúng còn nhô lên những cây nấm thon dài, cao khoảng 3cm, ôm sát nhau như nấm kim châm. Gió nhè nhẹ thổi qua, những sợi nấm kim châm chợt bung ra như hoa bồ công anh, bào tử theo gió bay về phương xa. “.. May là không mở cửa sổ.” Tiếp tục đi vê phía trước thêm vài phút, một tòa kiến trúc vuông vức xuất hiện trước tâm mắt bọn họ. Đó là một tòa kiến trúc hình lập phương, cao khoảng 30 mét, bề mặt như một khối rubik với những ô cửa sổ thủy tinh dạng 9x9. Xe dừng lại trước tòa nhà. Bên ngoài tòa nhà có một tấm bảng kim loại giới thiệu.
[ Viện Bảo tàng Gen ] Giới thiệu: Chào mừng quý khách đến với viện bảo tàng gen của tập đoàn Gen Xà Trượng. Ở đây, các bạn có thể chiêm ngưỡng những sáng tạo vĩ đại của tiến sĩ Sinh. Ngài đã phá giải được mật mã của sinh mệnh, dẫn dắt nhân loại đến với một kỷ nguyên mới. Bên trong là những thành phẩm trân quý suốt mấy năm qua của tiến sĩ Sinh. Vé vào cửa: 888/vé, trẻ em - một nửa giá. Trên bảng đồ, vị trí của viện bảo tàng này là một chấm màu đỏ. Cách viện bảo tàng không xa là một chấm màu xanh, bên trên có đánh dấu một hàng chữ: Viện Nghiên cứu Sinh Mệnh.
[ Viện Nghiên cứu Sinh Mệnh } Giới thiệu: Địa điểm giao dịch sản phẩm nghiên cứu hàng đầu của tập đoàn Gen Xà Trượng, miễn phí vé vào cửa. Nhưng số lượng người tham gia đông, kiến nghị không nên đến vào thời gian cao điểm. Ở đây, quý khách có thể giao lưu với hình ảnh thực tế ảo của tiến sĩ Sinh (hạng mục thu phí, 50/lần).
Bài thi trong túi bắt đầu nóng lên.
Quả nhiên, phía sau câu hỏi số 1 lại xuất hiện thêm vài hàng chữ.
2. Tìm được Viện Bảo tàng Gen (5 điểm)
3. Tìm được Viện Nghiên cứu Sinh Mệnh (10 điểm)
Đôi khi, từ những thông tin trên bài thi có thể rút ra được một số thông tin hữu ích.
Điểm khi tìm viện nghiên cứu Sinh Mệnh cao hơn điểm tìm viện bảo tàng Gen.
Như vậy có thể suy ra rằng viện nghiên cứu có giá trị cao hơn viện bảo tàng. Tư Thần chụp màn hình bản đồ.
20 phút sau, xe đi đến viện nghiên cứu Sinh Mệnh.
Viện nghiên cứu là một tòa kiến trúc hình trụ, trên đỉnh là một mái vòm không theo quy tắc gì, bên ngoài phủ đầy hệ sợi.
Thẩm Nhạn Hành nói: “Trên đỉnh tòa nhà là lưới quang điện mặt trời.”
Nhưng cũng không thể che giấu được một việc.
Toàn bộ kiến túc này như một cây nấm khổng lồ.
Tư Thân nhanh chóng sắp xếp công việc: “Tống Tử Ngọc, cậu ở trên xe canh chừng, tôi và Thẩm Nhạn Hành sẽ đi xuống xem xét."
Tống Tử Ngọc cảm thấy mình như bị tập thể cô lập: “Sao tôi phải ở trong xe?” Tư Thần: “Cậu mang thai, không tiện hành động.”
Tống Tử Ngọc: “...
Cậu suy nghĩ, cuối cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng sau khi vào không gian gấp khúc, cái thai số 9 hiển hiện rõ ràng hơn.
Đã nhiều lân Tống Tử Ngọc cảm nhận được thai nhi trong bụng đang đạp chân đá, không rõ là do say xe hay do mang thai mà cảm giác khó chịu chỉ muốn nôn mửa liên tục.
Sau khi Tư Thần quay về xe chỉ cởi mũ giáp, bây giờ đội lên lại là được.
Thẩm Nhạn Hành đã thay một bộ quần áo khác. Khi hắn cởi áo khoác ra, phần cánh tay máy phát ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại. Tư Thần suy nghĩ một chút thì hoảng hốt một hồi.
Chân của Quý Sở Nghiêu cũng là chân giả, nhưng xúc cảm lại không khác gì người bình thường, sờ lên còn có nhiệt độ ấm áp của cơ thể. Rất nhiều lần Tư Thần cũng đã quên mất Quý Sở Nghiêu là cyborg.
Bây giờ so sánh với Thẩm Nhạn Hành lại càng thấy sự tương phản rõ rệt.
Tiền nào của nấy, thế giới của máy móc thăng thiên thật đúng là tàn khốc.
Tư Thần không thích tiếp xúc với người khác, bởi vì cậu không thích mùi cơ thể của con người.
Da người có tuyến mồ hôi, dù không hôi nhưng cũng có những “mùi người” khác nhau.
Khoa học nghiên cứu đã chỉ ra rằng nhờ vào mùi hương trên người, nhân loại có thể tìm kiếm bạn đời của mình. Dù bạn không ngửi thấy nhưng bản năng sẽ giúp bạn tìm ra người thích hợp.
Tư Thần không ghét mùi của Thẩm Nhạn Hành.
Trước viện nghiên cứu Sinh Mệnh có một bãi đất trống dùng để đặt các quây hàng bán đồ ăn vặt.
Xe RV chạy băng băng, chiếc xe nặng mấy tấn trực tiếp đè lên một thảm nấm thật dày.
Tư Thần đi xuống xe, dẫm lên trên hệ sợi, cảm giác như đạp vào đậu hủ, có cảm giác sên sệt không quá thoải mái.
Cậu đổi vũ khí từ súng năng lượng thành thiết bị phun lửa.
Thiết bị phun lửa có thể mặc lên người như một áo choàng kim loại đính kèm một thùng dầu và một ống phun lửa, có thể trực tiếp tháo ra gắn vào. Theo như lời của Tống Tử Ngọc, thiết bị phun lửa này thường được dùng để nấu cơm dã ngoại, vì có một số loại thịt của sinh vật chiêu cao khá khó nướng, phải dùng đến thiết bị này.
Hai người trang bị vũ trang từ đầu đến chân.
Tư Thần bóp ống phun lửa, đạp cửa viện nghiên cứu ra. Nhờ lưới quang điện mặt trên ở trên đỉnh nên dù nhiều năm trôi qua và hệ sợi phát triển đầy tường nhưng trong viện nghiên cứu vẫn còn có điện.
Hệ sợi còn mọc kín trong bóng đèn dây tóc, bất tận đến vô cùng.
Dù nơi đây có tên là “viện nghiên cứu” nhưng trên thực tế là “nơi giao dịch đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, nhìn qua khá an toàn, nhưng Tư Thần vẫn không dám lơ là cảnh giác. Toàn bộ viện nghiên cứu có 2 tâng, không có thang máy. Cầu thang được xây theo kiểu xoắn ốc, hàn vào vách tường, đi ngang qua vẫn có thể nhìn thấy bên trên có một lớp hệ sợi bao phủ.
Bọn họ mặc đồ phòng hộ có cách âm, nhưng bên trong có tai nghe bluetooth, giao tiếp không có vấn đề.
“Chia làm hai. Anh lầu dưới, tôi lâu trên, đi tìm hình ảnh thực tế ảo của tiến sĩ Sinh.”
Thẩm Nhạn Hành nói: “Tôi lên lầu, trình độ cơ giới hóa của tôi tương đối cao, hệ sợi sẽ không phản ứng mạnh.” Tư Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói khá đúng: “Được.”
Thẩm Nhạn Hành đi lên tâng hai.
Đại sảnh của tâng một rộng rãi, có rất nhiều quây triển lãm, nhưng trên kính thủy tinh của quây triển lãm mọc đầy những cây nấm tanh hôi.
Trước mỗi quây triển lãm có một người hệ sợi đứng im bất động.
Thân thể của chúng thon dài, cao hơn một chút so với người bình thường, giống như một cây nấm to mọc từ dưới mặt đất.
Bộ đồ đồng phục trên người cũng chúng cũng mọc đầy nấm mốc, năng lượng dao động mạnh hơn so với người hệ sợi ở bên trong. Lớp lông trắng cũng đã có màu xanh lục.
Tư Thần đi qua, những người hệ sợi không khởi động công kích, nhưng từ những lỗ khí phun ra một số lượng lớn bào tử.
“Ban ngày, người hệ sợi sẽ không biến đổi và thường trong trạng thái ngủ đông.” Khi Tư Thần đến gây, người hệ sợi giấy giụa muốn tỉnh lại.
Tư Thần không chần chờ mà phun lửa.
Người hệ sợi trước mặt liên hòa tan ra, như một viên chocolate bị nung lên.
Cậu vươn tay lau vết bẩn trên quây.
Trong quây thủy tinh đầu tiên là trang sức.
Tư Thần nhìn thấy huy hiệu màu bạc có hình gậy rắn của Gen Xà Trượng.
Cậu suy nghĩ, lấy huy hiệu ra rồi đính lên trên quần áo của mình.
Cậu đi vào phía trong, những quây hàng bên trong buôn bán thuốc gen. Nhưng những quây hàng này trống trơn, chỉ còn lại giá niêm yết. Tư Thần lấy một tấm bảng giá, phủi lớp bụi bên trên.
Tên sản phẩm: Viên con nhộng tái sinh hệ sợi.
Chất lượng: cấp A
Giá bán: 350 000
Ngoài “viên con nhộng tái sinh hệ sợi”, Tư Thần còn thấy “viên con nhộng trường sinh hệ sợi”, “viên con nhộng đặc hiệu hệ sợi”, “viên con nhộng dị chủng hệ sợi”.
Cậu không nhịn được mà “chậc” một tiếng.
Dễ thấy, nhân loại trong thế giới này đã dùng những viên thuốc con nhộng này đễ biến mình thành người hệ sợi. Tư Thần ngập ngừng đưa tay vào sờ thử người hệ sợi ở đằng sau quây hàng.
Cậu sờ phải một tấm màn ngăn bằng nhôm ở bên trong. Nhân viên cứng đờ chậm chạp bắt đầu hành động, nó vươn tay lên, nắm lấy tay Tư Thân cách một lớp đồ phòng hộ.
Sức lực của nhân viên này lớn hơn hẳn cậu nghĩ.
Một cảm giác lạnh lẽo truyền qua lớp vải, Tư Thần trực tiếp sử dụng đặc tính khống chế lửa.
Lần này ngọn lửa phun ra với áp suất nhỏ, nhưng người hệ sợi trong nháy mắt đã bị thiêu cháy.
Ngọn lửa không ngừng lan ra ngoài, kích phát đến lớp nấm xung quanh khiến cho thiết bị phòng cháy chữa cháy bị kích hoạt, phun ra một lớp nước ố vàng hôi thối. Cả người Tư Thần bị xối đầy nước bẩn, cậu nhíu mày theo bản năng.
Cũng may là trong đồ phòng hộ không có lưu thông không khí với bên ngoài, cậu không ngửi thấy mùi gì. Nhưng trong nước còn dính một lớp nấm mốc màu xanh, chỉ khiến cho người nhìn cảm thấy ghê tởm.
Tư Thần lấy hộp nhôm trong túi áo của nhân viên.
Là một hộp thuốc 2x2, trong đó có 3 viên đã được uống, chỉ còn một viên thuốc con nhộng ở bên trong.
Tư Thần chà sát mặt sau của hộp nhôm, đọc thông tin bên tên,
Gen Xà Trượng - viên con nhộng tái sinh hệ sợi cấp D Khối lượng tịnh: 0.5g/viên
Số hiệu phê chuẩn: [d2340]
Cách sử dụng: Mỗi tuần một viên, dùng sau khi ăn xong, có thể tái tạo lại vết thương. Tư Thần cũng không có ý định uống thử viên thuốc này, uống vào sẽ đi theo vết xe đổ của những người hệ sợi. Nhưng là một cực nhân viên nghiên cứu của tập đoàn Gen Xà Trượng, cậu vẫn rất tò mò quy trình và cách thức phát huy tác dụng của thuốc.
Tư Thần tách đôi viên thuốc con nhộng ra, bên trong là những hạt thuốc nhỏ li ti khô khốc, trông thô ráp hơn so với thuốc bình thường.
Cậu cẩn thận quan sát một lát, xác định những hạt thuốc này là những miếng thịt nấm đã được phơi khô, thậm chí có thể nhìn thấy được một ít hoa văn ở trên bề mặt.
Cậu đốt hết những thứ này.
Khi Tư Thần dự định tiếp tục điều tra những quầy hàng tiếp theo, cậu nghe thấy giọng nói trâm thấp của Thẩm Nhạn Hành vang lên trong tai nghe. “Tôi tìm thấy hình ảnh thực tế ảo của tiến sĩ Sinh rồi, ở trên tâng hai.”
Tư Thần sửng sốt: “Được, tôi đến ngay.”
Bài thi trong túi bắt đầu nóng lên.
Cậu cẩn thận lấy nó ra khỏi khe hở, bên trên xuất hiện thêm mấy hàng chữ.
4. Tìm được hình ảnh thực tế ảo của tiến sĩ Sinh (10 điểm)
Câu hỏi phụ: Đối thoại với tiến sĩ Sinh.
Tư Thần có lý do để nghĩ rằng câu hỏi phụ bây giờ mới xuất hiện vì hiện tại, tờ giấy này mới nghĩ xong đề thi. Dựa vào kinh nghiệm thi cử lần trước, câu hỏi phụ thường khó hơn những câu hỏi bình thường. Cậu đi lên cầu thang, dọc đường đi vô cùng cẩn trọng tránh né hết tất cả những hệ sợi trên vách tường. Trường Sinh Uyên “chi chỉ” hai tiếng, giọng điệu trân chờ.
“Mẹ ơi... Đói....
Sau khi bị chẻ làm đôi, đã rất lâu rồi Tư Uyên mới kêu đói bụng.
Tư Thần biết rằng ở tâng hai có chuyện.
“Có nguy hiểm?” Tư Thần hỏi.
Trường Sinh Uyên: “... Chỉ.”
Nó không thể nói rõ.
Tư Thần mở tai nghe: “Thẩm Nhạn Hành, anh ổn không?” Tai nghe truyền đến tiếng trả lời: “Có khả năng là... Tôi cần trợ giúp.”
Tư Thần lấy con dao ngắn mà Bạch Đế đưa cho mình. Cậu cho rằng mình đã chuẩn bị tinh thân chiến đấu thật tốt, nhưng khi bước chân lên tâng hai, cậu không khỏi kinh ngạc.
Phần máy móc nhân tạo của Thẩm Nhạn Hành nằm im lm dưới mặt đất, chỗ bị đứt gãy nhìn thấy rõ ràng những linh kiện đã bị hủy và dây điện bị cắt đứt.
Hắn đưa lưng về phía Tư Thần, cánh tay đứt gãy mọc ra những cây nấm, chúng vẫn chưa tụ hội lại với nhau mà đang nhẹ nhàng rung rinh trong gió.
Phần lưng Thẩm Nhạn Hành có một vòng nấm màu đỏ rực như mạch máu nhô lên. Bây giờ, những sợi nấm đỏ đang từ từ lan tràn ra khắp người hắn. “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không ngu ngốc mà nổ súng đâu.” Tiến sĩ Sinh chậm rãi nói: “Hay là cậu nghĩ rằng ngọn lửa nhỏ bé của cậu có tác dụng với tôi?”
Nó quay đầu, nhìn thấy huy hiệu trên ngực Tư Thần, không khỏi nhíu mày thật sâu: “Cấp Năm? Nhân viên cấp A? Công ty của tôi đã sa sút đến tình trạng này rồi ư...
01.09.22
cái chương này dài gấp đôi chương bình thường orz và mình thích ăn nấm vcl nhưng dự cảm làm xong phó bản này nhìn thấy nấm sẽ chạy tám hướng _ffdf đ) 3 s# Ệ 7¬ vs. *% " VỆ ¬ - tỊ/? n .N F- 2 „ ` h, = K 4 —>x«Š "sú ˆ : ⁄ “<< À ự "vấ =