Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 142 - C€142

C€142 C€142C€142

Chương 141: Bảo tàng mất kiểm soát (7)

@ Cảnh báo: Chương này có yếu tố kinh dị liên quan đến sinh đẻ, bạn không đọc được thì xin đừng đọc

Edit: jena

Sinh Ngọ nở một nụ cười rạng rỡ.

Nó giương cao khóe miệng, ánh mắt lại lạnh lếo không có ý cười.

Tâng 3 đúng là có dung dịch niêm khuẩn, dù đó không phải là thứ do nó phát minh ra.

Đó là át chủ bài cuối cùng của Gen Xà Trượng. Sinh Ngọ không nói với ai, kể cả Tư Sư Cưu, chị gái của Tư Bạch Hoa.

Tư Bạch Hoa luôn bị nhốt ở bên trong phòng thí nghiệm. Ở bên ngoài, tiến sĩ Sinh thông báo rằng Tư Bạch Hoa đang bảo mật thí nghiệm; bên trong, ông lại quản thúc Tư Bạch Hoa.

Phòng thí nghiệm vô trùng không chỉ dùng để bảo vệ mà cũng là để giam cầm.

Sau đó... anh chết.

Tư Bạch Hoa chết vì bị hệ sợi lây nhiễm.

Anh trực tiếp sử dụng hệ sợi biến dị trong phòng thí nghiệm. Đối với người bình thường, chuyện này không khác gì tự sát.

Vì không nhìn thấy hy vọng cho tương lai, anh chết vô cùng dứt khoát. Tiến sĩ Sinh lựa chọn phương thức chôn cất cao nhất, mang xác anh đi hỏa táng.

Nhưng tiến sĩ Sinh lại không biết rằng sau khi Tư Bạch Hoa Chết đã có những sợi nấm trắng đặc biệt mọc đầy trên mộ, vài chục năm trước, có một bào tử đã len lỏi chui vào trong thân thể của một thai phụ vô tội trong một không gian gấp khúc nào đó. Nói cách khác, anh đã nhanh chân thực hiện cao duy xâm lấn sớm hơn cả tiến sĩ Sinh.

Sau khi Tư Bạch Hoa chết, tiến sĩ Sinh mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Hệ sợi không ngừng tiến hóa, nhưng lại không có niêm khuẩn, càng không có dung dịch niêm khuẩn.

Dù những lý luận Tư Bạch Hoa để lại rất tỉ mỉ chỉ tiết nhưng anh đã chết rồi, chỉ còn lại một nắm tro tàn, không thể trực tiếp tham gia quá trình nghiên cứu. Từ trước đến nay, thiên tài thường chỉ có một, và chỉ xuất hiện trong những trường hợp đặc biệt.

Ban đầu tiến sĩ Sinh vẫn rất lạc quan, nhưng sau mỗi một lần thí nghiệm thất bại, dân số lại giảm mạnh, thế giới đang kê cận trên bờ vực tử vong đã nhắc nhở ông rằng suy nghĩ lúc trước của ông nực cười như thế nào. Khi tiến sĩ Sinh vẫn còn là người, ông đã đem cơ thể mẹ lên tâng 3 với ý định ngọc nát đá tan*.

*-&Z4fÄ7#: dù tốt hay xấu cũng sẽ bị tiêu hủy.

Thế nhưng nó không chết, cơ thể mẹ cũng không chết. Cơ thể mẹ không chỉ không chết mà còn thành công dung hợp với niêm khuẩn, trở thành một sự tồn tại mà tiến sĩ Sinh không thể đánh bại.

“Khi nhìn thấy thế giới hoang tàn, tôi quả thật đã hối hận rất nhiều.” Tiến sĩ Sinh cảm thán: “Là người nào phải cỏ cây, sao mà vô tình được. Nhưng cuối cùng tôi đã dùng cái chết của chính mình để chuộc tội.”

Tống Tử Ngọc nghe không hiểu gì nhưng vẫn nổi giận: “Ông bị điên hả?”

Nói xong liền nã pháo vào Sinh Ngọ.

Trước khi khai hỏa, Tống Tử Ngọc có chút chần chờ vì Sinh Ngọ còn đang ký sinh trên người Thẩm Nhạn Hành, lỡ như nã đạn thì Thẩm Nhạn Hành chết luôn thì sao. Nhưng suy nghĩ này chỉ vụt qua trong chớp mắt.

Cậu không thân quen gì với Thẩm Nhạn Hành, nếu lo lắng thì chỉ nên lo cho Tư Thần.

Sau một giây nạp năng lượng, nguồn năng lượng trung tâm phát ra những tiếng nổ vang trời. Uy lực của đầu đạn năng lượng có thể trực tiếp phá hủy cả một khu vực nghỉ ngơi. Trong đêm đen, ánh lửa bắn về phía Sinh Ngọ như một cột sáng lộng lẫy chói mắt. Với khoảng cách này, cậu cũng không ôm hy vọng có thể liên lạc với Tư Thần.

Máy truyền tin không có tín hiệu của Tư Thần.

Trong tình huống bình thường, vũ khí hạng nặng này muốn sử dụng phải chờ nạp năng lượng trong một tiếng. Bây giờ vừa khai hỏa, uy lực có thể giảm đi một nửa nhưng hiệu suất vẫn cực cao.

Vì vậy, quầy triển lãm ở đại sảnh của tầng 2 đã bị chấn động đến vỡ nát. Thủy tinh rơi xuống như mưa. Tia lửa cực nóng khiến cho nơi này trở thành một biển lửa. Cách đó vài trăm mét, vách tường hợp kim bị đánh bay, nhưng những cây nấm mọc xung quanh lại không hề bị tổn hao gì. Tống Tử Ngọc cũng không cho rằng một phát pháo có thể giải quyết triệt để Sinh Ngọ. Những nền văn minh có phương hướng tiến hóa khác nhau có những chuyện khó mà dùng khoa học để giải thích triệt để. Vì vậy một lân nã pháo này chỉ là thử nghiệm của cậu.

Nhưng sau phát pháo, ngoại trừ quần áo bị rách nát thì mọi thứ của Sinh Ngọ vẫn còn bình thường, nhưng trong lòng nó tràn ngập chấn động.

Lớp da bên ngoài của nó bị nung chảy, lộ ra bắp thịt đỏ ở bên dưới

Cả người nó được bao bọc trong một lớp nấm dày, càng gần về phía xương sống, màu đỏ trên nấm càng đậm đặc. Mặt ngoài của nấm còn có những bướu thịt dư như bào tử.

Tống Tử Ngọc không hề chân chờ mà xông lên trước, thân hình 1 mét 7 nháy mắt bành trướng hơn 3 mét, mục tiêu nhắm đến là cây nấm đỏ trên ngực Sinh Ngọ. Một móng vuốt sói cực to mọc ra, dứt khoát vô xuống phần xương bén nhọn.

Trên mặt Sinh Ngọ là một nụ cười nhàn nhạt.

Khi tay của Tống Tử Ngọc đâm xuyên qua ngực nó, cậu cảm giác mình không hề đánh trúng thực thể mà là đâm vào một đống kẹo bông gòn.

Những cây nấm đỏ bắt đầu sinh trưởng, lan tràn ra ngoài.

Chúng phun trào ra từ ngực Sinh Ngọ, quấn lên cánh tay của Tống Tử Ngọc.

Những sợi nấm nhỏ mềm mại tưởng chừng như vô lực không ngừng đâm thủ lớp da của Tống Tử Ngọc, giống như những cái rễ kiên trì hút lấy dinh dưỡng ở bên trong người cậu.

Máu đỏ tươi liền ô ạt phụt ra. Tống Tử Ngọc kinh hãi, liền rút tay ra ngoài. Đau nhức xuất hiện trong chớp mắt, nấm có lẽ có tác dụng gây tê liệt, sau đó Tống Tử Ngọc phát hiện cánh tay của mình đã mất đi tri giác, cậu không còn có thể khống chế nó nữa.

Dù sợi nấm có bị chặt đứt cũng không chết, chúng giống như đỉa đói luôn muốn chui sâu vào người cậu. Tống Tử Ngọc lùi nhanh ra sau, vừa trốn vừa ném chướng ngại vật vê phía Sinh Ngọ để trì hoãn nó đến gân mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong viện bảo tàng phát ra những tiếng gâm rú vang dội.

Mồ hôi ngưng đọng trên chóp mũi Tống Tử Ngọc.

Suy nghĩ duy nhất hiện tại của cậu là phải quay về xe RV. Đối điện với tiến sĩ Sinh đã trực tiếp xé rách lớp da dê, để lộ ra hàm răng nanh chó sói này, Tống Tử Ngọc gặp phải áp lực rất lớn.

Tiến sĩ Sinh luôn đi theo phía sau cậu, nhìn qua có vẻ chậm chạp nhưng tốc độ lại cực nhanh: “Đúng là tôi không thể đối phó được Tư Thần, nhưng chẳng lẽ tôi lại không thể đối phó được cậu?”

Những sợi nấm dài mọc ra từ người Sinh Ngọ, bắt đầu tìm kiếm con mồi của mình.

Dưới lớp thủy tinh vỡ vụn xung quanh là những sinh vật thể nấm hoặc là chết, hoặc là đang thoi thóp thở. Sợi nấm không ngừng chui vào thân xác của chúng, tham lam cắn nuốt không hề tiết chế.

Nẵng lượng trên người Sinh Ngọ không ngừng tăng lên, trên người nó còn mọc ra một lớp da mới.

Nó vừa ăn vừa nói: “Irene, .Jacobs, Đan,... Lâu rồi không ăn no như thế này.” Đôi mắt tiến sĩ Sinh đỏ rực: “Sai rồi, bây giờ tôi cũng có thể đối phó được Tư Thần. Nếu cậu ta còn sống đã.” Tống Tử Ngọc không quan tâm, cậu chạy tới cầu thang, xuống thẳng tầng 1.

Cánh tay cậu đột nhiên đau đớn.

Tống Tử Ngọc cúi đầu nhìn, trên cánh tay trái của cậu đã mọc một lớp nấm. Nấm chui ra từ bên trong, không ngừng lan ra bên ngoài.

Cậu nhanh chóng lấy tay trái túm lấy tay phải, mạnh mẽ chặt đứt cánh tay hoại tử của mình.

Đứng trên cầu thang, Sinh Ngọ nhìn thấy cánh tay rơi xuống đất, cảm thấy thật hài hước: “Quyết đoán quá đi.” Là con kiến hôi ở chiêu không gian thấp hơn nhưng những người ở trên xe RV bước vào đây quả thật là những người ưu tú nhất. Dù có đầu thai tốt đi chăng nữa, đó vẫn là sự nỗ lực không ngừng nghỉ, chứng tỏ họ là những nhân loại cực kỳ xuất sắc.

Máu tí tách nhỏ giọt trên đường đi.

Tống Tử Ngọc nghiêng ngả quay về xe, bị cơn đau giằng xé đến mức cả người toàn mồ hôi.

Cậu vào phòng điều khiển, trực tiếp mở hình thức bay. Nhưng xe RV chỉ tiến vê phía trước một chút.

Theo camera ghi chép, những cây nấm to đã quấn lấy sàn xe bên dưới như băng keo hai mặt.

Lần đầu tiên trong đời Tống Tử Ngọc cảm thấy chán ghét xe RV nhà mình quá to, cậu mất tới một phút mới từ phòng điều khiển đi ra ngoài được.

Cậu lấy súng phun lửa thiêu đốt hết những cây nấm, những cây nấm kiên cường dẻo dai từ từ tách ra khỏi bề mặt kim loại. Tống Tử Ngọc còn chưa kịp vui mừng thì vừa ngẩng đầu đã sợ đến mức hồn phi phách tán.

Sinh Ngọ đang đứng trước cửa viện bảo tàng, lằng lặng nhìn cậu.

Tiến sĩ Sinh chưa hành động, nó đứng yên một chỗ, vì sợi nấm mọc đầy nên trông nó rất gây, vừa dài vừa cao.

Trong nháy mắt, Tống Tử Ngọc cảm nhận được sự sợ hãi toát ra từ sâu trong tâm hồn mình.

Cậu quay lại vào trong xe, đóng kín cửa, bắt đầu thao tác hệ thống, hủy bỏ quyên hạn của “Thẩm Nhạn Hành”.

Dù tim đập nhanh nhưng động tác của cậu không hề hoảng loạn. Nhưng vì bị đứt mất một cánh tay nên thao tác vô cùng bất lợi.

Mồ hôi nhiễu từ cằm cậu xuống màn hình. Tống Tử Ngọc phải chứng thực vân tay rất nhiều lần mới được xác nhận.

Cậu cố chịu đau, tiếp tục khởi động hình thức bay. Nhưng trên màn hình điều khiển lại xuất hiện tín hiệu bị lỗi.

Trang bị khí động lực đã bị nấm phá hỏng.

Mà cậu không còn đủ thời gian để đi ra ngoài.

Tống Tử Ngọc nghe thấy tiếng cửa xe bị cạy.

Trái tim cậu như bị bóp nghẹn, tràn ngập một cảm giác tuyệt vọng khó tả.

Cửa xe rất chắc chắn, có hệ thống bảo an tiên tiến nhất và cũng có một lớp chống đạn được gia cố.

Nhưng chúng chỉ có thể cản trở được nguy hiểm bình thường. Đối mặt với Sinh Ngọ, chúng chỉ có thể tạo ra tác dụng cực nhỏ.

Vô số bào tử đang quay cuồng, bay vào trong xe. Bào tử tiếp xúc với thứ gì cũng mọc ra sợi nấm sắc sỡ trong thời gian vài giây ngắn ngủi.

Đầu óc Tống Tử Ngọc hoàn toàn trống rỗng.

Cậu có thẻ cảm giác được Sinh Ngọ đang tới gần.

Giọng nói của Sinh Ngọ truyền qua tai nghe bluetooth. “Cậu kiên cường thật đấy, nhưng đáng tiếc, trước mặt sức mạnh thực sự thì yếu ớt chính là nguồn cơn của tội lỗi.”

“Cậu sẽ là cơ thể mẹ, tôi sẽ không giết chết cậu ngay, chỉ muốn khống chế cậu thôi. Cậu yên tâm, cậu vẫn sẽ là “mẹ” của tôi.” Ý thức được bản thân chống cự vô ích, trong thời điểm nguy cấp như thế này, Tống Tử Ngọc lại thả lỏng tỉnh thân.

Cánh tay còn lại của cậu run rẩy mở ngăn kéo dưới bàn điều khiển, lấy ra một gói thuốc lá và một lon nước năng lượng.

Đồ uống có vị Coca, mới vừa lấy ra từ tủ lạnh, mát lạnh sảng khoái. Tống Tử Ngọc uống một hơi hết nửa lon. Sau đó, cậu châm một điếu thuốc.

Ánh lửa lập lòe. Tống Tử Ngọc ngồi vật trên ghế, nhanh chóng nhìn lại cuộc đời của mình.

Năm nay cậu 24 tuổi, cha là anh trai của gia chủ đương nhiệm nhà họ Tống, mẹ đến từ tập đoàn Gen Xà Trượng bên cạnh. Che mẹ đều là những người thừa kế không giành nổi vị trí gia chủ năm xưa, hai người không hẳn đến với nhau vì tình yêu nhưng ít nhất, ở trước mặt cậu, họ chưa bao giờ cãi nhau. Cậu vẫn có thể cảm nhận được một chút tình yêu mong manh từ cha mẹ mình. Điều này so với nhiều người cùng hoàn cảnh đã là tốt hơn rất nhiều.

Từ nhỏ Tống Tử Ngọc không cần lo lắng chuyện ăn mặc ở, là một đứa trẻ giỏi giang nhất trong số bạn bè cùng trang lứa. Cậu được hưởng thụ nên giáo dục tốt nhất, sinh hoạt tốt nhất, tài nguyên tốt nhất.

Mỗi năm có vài trăm triệu người đầu thai, cậu là người trúng giải đặc biệt trong số mấy trăm triệu người đó.

24 năm sống trên đời, đến bây giờ cậu cũng không có gì hối tiếc.

Nhưng quả thật cậu vẫn muốn xin lỗi Tống Bạch vì vẫn chưa thể hoàn thành được nhiệm vụ, bên cạnh đó có cha mẹ, cậu vẫn chưa thể hoàn thành được ước nguyện của họ. Đốm lửa vụt tắt, điếu thuốc trong tay cậu đã cháy được một nửa. Sinh Ngọ chỉ cách cậu có một bức tường. Tống Tử Ngọc vốn cho rằng cậu có thể bình tâm chịu chất.

Nhưng lại không ngờ rằng dưới bụng bất thình lình truyền đến một cơn đau quặn.

Cậu làm rơi điếu thuốc xuống đất.

Tống Tử Ngọc ôm bụng, vô cùng thống khổ: “Không phải chứ... Lúc này mà sinh non?”

Cậu mới mang thai hơn hai tháng, vẫn chưa đến lúc số 9 ra đời.

Bụng Tống Tử Ngọc phình to dị thường, trong chốc lát, một cái thai to chừng bốn, năm tháng đã to như lúc lâm bồn. Khi Sinh Ngọ đẩy được cửa ra, nó nhìn thấy một màn như vậy.

Tống Tử Ngọc ngồi quỳ trên mặt đất, dùng một cánh tay duy nhất chống đỡ cả người ướt nhẹp như vớt ra từ hồ nước.

Cậu từ từ ngẩng đầu lên, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở không rõ.

Một xúc tu đen nhánh gian nan chui ra từ khoang miệng của thiếu niên. Lớp nhây bên ngoài có màu đỏ nhạt, trông như máu loãng.

'A...A..Ư...

Nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra từ khóe mắt Tống Tử Ngọc. Nhưng gương mặt cậu không còn vẻ thống khổ ban đầu nữa, thay vào đó là sự vui mừng khôn xiết. Xúc tu đã chui ra được khoảng 30cm, vẫn không ngừng tiếp tục bò ra ngoài. Xúc tu xấu xí trông vô cùng quen thuộc. Nụ cười cứng đờ trên mặt của tiến sĩ Sinh. 05.09.22 thương Tống Tử Ngọc ; A ; xx*x*% 142 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment