C143
C143C143
Chương 142: Người này là cơ thể mẹ
Edit: jena
Tống Tử Ngọc giống như đang nôn mửa về mặt sinh lý hơn là sinh đẻ.
Cậu nôn ra một con đỉa có hình dạng như ấu thể Trường Sinh Uyên.
Đôi mắt đỏ rực của Sinh Ngọ toát ra sự khiếp sợ: “Sao ở đây lại có thêm một con nữa?!”
Nói xong, từng sợi nấm liên mọc dài ra để quấn lấy thân thể của Trường Sinh Uyên.
Nếu là ấu thể Trường Sinh Uyên bình thường, giống như Tư Uyên vừa mới sinh, hoàn toàn không có biện pháp chống trả lại tiến sĩ Sinh.
Dù là bị áp chế vê mặt chủng tộc nhưng linh cẩu vẫn có thể giơ nanh cắn chết sư tử con.
Tuy nhiên, Tống Tử Ngọc lại sinh ra Hề Hòa.
Với trạng thái hiện tại của hắn thì vẫn kém hơn so với thời gian ở cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, càng kém xa so với thời kỳ mạnh nhất của mình.
Mặc dù vậy, bản thân Hề Hòa là một con Trường Sinh Uyên cực kỳ mạnh.
Những sợi nấm kia căn bản không thể đâm vào trong cơ thể Hề Hòa, thậm chí chúng còn trực tiếp tử vong vì ngộ độc chất nhầy bên ngoài da của hắn.
Đó là một con đỉa đen nhánh dài 1 mét, trên cái bụng lớn có một cái miệng tròn há to, bên ngoài là tơ máu và chất nhầy. Nó theo bản năng tiến về phía đồ ăn ở trước mặt mình. Hề Hòa há miệng cắn lên xương sống của tiến sĩ Sinh, lôi một cây nấm đỏ ra khỏi lớp nấm dài.
Năng lượng vừa được bổ sung đến mức cường thịnh của Sinh Ngọ liền mất đi một phần lớn. Thân thể nó chấn động, rơi rụng xuống thật nhiều bào tử có độc. Đặc tính: Bùng nổ bào tử.
Khác với những bào tử dùng để ký sinh và điều khiển, loại bào tử này là do nó tự tiêu hao chính bộ phận trên người để thai nghén ra. Số lượng rất nhiều, mỗi một cái đều chứa một lượng độc tố cực cao.
Đáng tiếc, bản thân Trường Sinh Uyên có năng lực kháng độc rất mạnh.
Nếu không có năng lực kháng độc thì chúng đã bị ngộ độc rồi tử vong trong quá trình tiến hóa. Để ngăn ngừa bào tử có độc lan ra bên ngoài, Hề Hòa còn chủ động đứng lên, hút hết bào tử trong không khí vào bụng.
Đám bào tử này cũng không quá mức vô dụng.
Chúng vẫn có thể ảnh hưởng đến Hề Hòa, trên làn da của hắn đã nổi lên những bọng nước như bị phồng rộp, ấu thể vốn đã xấu xí nay càng thêm ghê tởm.
Hắn cúi đầu, lại cắn thêm một cây nấm từ trong người Sinh Ngọ ra, nuốt xuống bụng.
So với Tư Uyên cái gì cũng thích ăn, Hề Hòa không thích ăn nấm lắm.
Nhưng một lân xuất hiện như thế này tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nếu không thể bổ sung năng lượng từ bên ngoài, hắn chỉ có thể đòi năng lượng từ cơ thể mẹ. Nói cách khác, nếu không tìm thức ăn, Hề Hòa sẽ ăn sống Tống Tử Ngọc.
Hề Hòa ăn không tiết chế, thoải mái đứng ăn một bữa tiệc buffet nấm sang trọng không tốn một đồng bạc nào.
Nhận ra thủ đoạn tấn công của mình không có hiệu quả, đáy mắt Sinh Ngọ đã nổi lên sự sợ hãi.
Nó đưa ra sự lựa chọn giống Tống Tử Ngọc.
Tiến sĩ Sinh trực tiếp vứt bỏ thân thể của Thẩm Nhạn Hành, hốt hoảng kéo những sợi nấm bị gặm cắn một nửa trốn ra khỏi xe.
Nó vừa đi vừa rào rào rơi rớt phấn nấm.
Hề Hòa không đuổi theo, vì trên thực tế, hắn không có năng lực để đuổi theo. Trong phòng điều khiển toàn là máu và sợi nấm đã mất đi hoạt tính.
Tống Tử Ngọc vẫn còn tiếp tục nôn mửa nhưng chỉ phun ra phần nội tạng đã rách nát.
Đuôi mắt cậu đỏ lên, sắc mặt tái nhợt, vệt nước trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Trườn Sinh Uyên đứng lên.
Nó không có mắt, chỉ có hai lỗ hô hấp. Nhưng nó vẫn có thể cảm giác được trạng thái của Tống Tử Ngọc không được tốt lắm.
Thiếu niên đã tự tiêm thuốc gen nhưng đau đớn không chỉ xuất phát từ vết thương trên người mà còn là nấm và bào tử đang trôi nổi giữa không trung.
Vì vậy, Hề Hòa suy nghĩ một lát, một lần nữa lại quay vê trong người Tống Tử Ngọc bằng đường miệng. Yết hầu của Tống Tử Ngọc run rẩy co rút, cậu siết chặt lấy tấm thảm da thuộc ở dưới chân, trơ mắt nhìn bụng mình lại từ từ phình to.
Sau một hồi, trận run rẩy này mới dân dần giảm bớt. Tống Tử Ngọc nằm liệt trên mặt đất, cười khổ một tiếng: “Ông cố ơi là ông cố, ông cho con nuôi dưỡng thứ quái vật gì vậy...
*xx**%
Tầng 3, phòng thí nghiệm.
Trong thần thoại Hy Lạp, nếu ai nhìn vào đôi mắt của Medusa sẽ bị hóa đá.
Người niêm khuẩn trước mặt cũng giống như Medusa, chỉ là phương thức không phải hóa đá người đối diện, mà là phun trào bào tử. Những bào tử này lại có tính ăn mòn cực mạnh, trực tiếp xé rách đồ phòng hộ trên người Tư Thần.
Từng cái từng cái chui vào trong da thịt cậu. Thịt đỏ trở thành đất ấm, nấm không ngừng sinh sôi phát triển, khiến cho cậu bỏng rát sưng đau.
Tư Thần có thể cảm giác một cách rõ ràng chỉ trong một lần hít thở ngắn ngủi, bên ngoài lớp da của mình đã mọc một mảng nấm.
Những cây nấm này giống như trong câu chuyện cũ của Sinh Ngọ, chúng có màu cam sáng.
Tư Thần đã tiêm dung dịch niêm khuẩn vào người, cơn đau liền đổ ập đến.
Sau khi dung hợp với Trường Sinh Uyên, cậu đã ít khi cảm giác được đau đớn. Dù là bất ngờ bị gây tê, bị thương, cơ bắp bị xé rách, đau đớn cũng rất mơ hồ. Nhưng bây giờ Tư Thần lại có thể chân chính cảm nhận dung dịch niêm khuẩn trong người mình đang chuyển động tuần hoàn.
Chúng như những người quét rác, sau khi vào trong cơ thể của Tư Thần thì bắt đầu công việc; lấy một thái độ ngang ngược chiếm cứ lấy từng tấc không gian trong thân thể người khác.
Nấm vừa mọc trên người đã bị niêm khuẩn nuốt sạch, nhưng Tư Thần cũng không có chuyển biến tốt đẹp. Nấm vẫn liên tục không ngừng sinh trưởng, từng cây từng cây như đâm chồi nảy lộc dưới gió xuân.
Chúng ứ đầy trong từng mạch máu, chen chúc với máu thịt, sau đó đâm ra bên ngoài. Có cây mọc ra ngoài cơ thể, có cây ăn mòn da thịt, có cây hướng vào trong gặm cắn nội tạng, thậm chí không bỏ qua cả xương cốt.
Hai người niêm khuẩn từ từ đi về phía Tư Thần. Dù có số lượng là hai nhưng chúng cùng là một loại sinh vật.
Nhiều năm về trước, cơ thể mẹ là một người hệ sợi thon dài cao gây, khi lớn lên như một cây sâm già.
Sau đó nó bị niêm khuẩn bao bọc.
Niêm khuẩn không giết chết nó, nhưng nó cũng không thể tiêu diệt niêm khuẩn đang liên tục ăn mòn mình. Trong một thời gian dài tiến hóa cùng nhau, hai loại dị chủng này đã hợp thành nhất thể. Cuối cùng, hệ sợi chiếm thế thượng phong.
Hai người niêm khuẩn một trước một sau ôm lấy Tư Thần, muốn hoàn toàn dung nhập vào cơ thể của cậu. Tính lây nhiễm khủng bố của cơ thể mẹ bắt đầu phát động một cách thuân thục. Nếu không phải có Trường Sinh Uyên có thể khắc chế hệ sợi thì bây giờ cậu đã sớm bị lây nhiễm, biến thành một người hệ sợi mất ý thức.
Cơ thể mẹ đã đấu tranh với niêm khuẩn trong phòng thí nghiệm hơn 1000 năm, vừa đấu tranh vừa tiến hóa, tôn tại đến bây giờ, uy lực mà bào tử do nó phun ra không thể so sánh với những hệ sợi tâm thường ở bên ngoài. Niêm khuẩn thuộc về sinh vật chất lỏng, chúng cắn xé đồ phòng hộ, tìm hết những chỗ có thể chui vào để tiến vào người Tư Thần.
Tư Thần rên lên một tiếng từ xoang mũi.
Hai người niêm khuẩn này chẳng khác gì hai tâng nước dày bao vây cậu.
Ngọn lửa bốc lên chỉ khiến thể tích của chúng thu nhỏ lại và hành động chậm đi. Tư Thần lấy con dao muốn giết chết cơ thể mẹ, nhưng khi lưỡi dao cắt lên niêm khuẩn sền sệt cũng như chỉ cắt lên nước.
Lưỡi dao chém qua, chất nhầy tự động khép lại.
Tư Thần biết cậu đã bị Sinh Ngọ lừa.
Nhưng trong thời điểm này, ảo não cũng không có tác dụng gì. Tư Thần vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí cậu còn cẩn thận quan sát thân thể của mình sau khi bị biến dị. Ngoài lớp nấm vừa mọc ra ở bên ngoài da, những sợi nấm cũng bắt đầu thong thả lan tràn trong người cậu, giống như chúng muốn đan kết thành một tấm lưới to. Nếu bây giờ cắt qua da Tư Thần có thể dễ dàng nhìn thấy những sợi nấm đang chẳng chịt đan xen dưới máu thịt. Mà ở chỗ xương sống, thông qua lớp rà quét của con mắt nhân tạo, Tư Thân nhìn thấy một thứ gì đó đang nhô lên.
Cơ thể mẹ muốn cấy bào tử vào trong người Tư Thần. Tư Thần như một hạt nhân bị bao bọc trong chất tế bào nửa trong suốt, còn những sợi nấm không ngừng mọc ra là màng sinh chất.
Như Sinh Ngọ khống chế thân xác của Thẩm Nhạn Hành, cơ thể mẹ cũng muốn khống chế thân xác Tư Thần.
Dù chỉ số thông minh của nó không cao nhưng theo bản năng nó có thể phát hiện rằng ký sinh Tư Thần là cơ hội duy nhất để nó thoát ra khỏi đây.
Trong nháy mắt, Tư Thân có một ý tưởng điên cuồng. Không chắc liệu có thành công hay không, bây giờ cậu đã không còn lựa chọn nào khác.
Cậu vất vả điều khiển cánh tay tê cứng lấy hộp thu dụng đực bào tử ký sinh ra.
Vô số sợi nấm đã xuyên thấu qua người cậu, mỗi một động tác của Tư Thân đều vô cùng đau đớn.
Máu thịt không ngừng phun trào lơ lửng trong chất nhầy.
Bốn bào tử to như quả nho có màu cam, cũng trôi nổi giữa chất nhây.
Dưới sự thúc giục của Tư Thần, những bào tử nho nhỏ đó từ từ mọc ra những sợi tơ màu đỏ.
Cảm giác này quả thật kỳ lạ, bào tử ký sinh và những sợi nấm vừa mọc kia như đã trở thành một bộ phận thân thể của cậu. Thậm chí Tư Thần còn có thể có được thị giác của bào tử và sợi nấm, nhìn chính mình đang bị niêm khuẩn bao vây.
Cả người cậu bốc lên một ngọn lửa, điên cuồng thiêu đốt những hệ sợi không thuộc về mình. Vì bào tử đang lớn lên, cậu phải tranh thủ thời gian.
Hai loại sợi nấm khác màu bắt đầu đối kháng nhau trong chất nhầy niêm khuẩn.
Hệ sợi của cơ thể mẹ có màu vàng, hệ sợi của Tư Thần là màu đỏ.
Sợi nấm vàng không hề do dự siết lấy những sợi nấm đỏ, số lượng của sợi nấm vàng hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng dù sợi nấm đỏ thưa thớt, chúng lại vô cùng nhạy bén, dưới sự giúp đỡ của Trường Sinh Uyên, sợi nấm đỏ vừa trốn vừa phun bào tử nhỏ để đánh du kích.
Tư Thần bắt đầu cảm thấy mật. Loại buôn ngủ này không có cách nào chống đỡ được, che trời lấp đất đổ sầm xuống, nhưng lại hoàn toàn khác với những cơn buồn ngủ lúc trước khi cậu tiến hóa. Tư Thần nhắm mắt.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng nước tí tách rơi.
Là tiếng mưa.
Đầu óc Tư Thần choáng váng, yếu hầu sưng đau, mí mắt nặng nề không thể mở ra.
Cậu nghe thấy ai đó nói: “Sinh Ngọ, không được ngủ, không được ngủi”
Tư Thần mở mắt.
Trên đỉnh đầu là một hang đá, ngoài cửa có những lá cây to dùng để che mưa. Nhưng nước mưa vẫn không ngừng đổ vào đây, ẩm ướt một mảng lớn. Tư Thần nhìn thấy người thanh niên trước mặt.
Đó là một thanh niên có dung mạo bình thường, cũng không tính là xấu, nếu đổi sang góc độ và tạo hình khác thì có thể nói là khí chất không tệ. Tóm lại, nhìn qua có vẻ là một người hào sảng, thành thật.
Tư Thần tin rằng mình chưa bao giờ gặp người này. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra gương mặt này thuộc về ai.
Là người bạn đã đi du lịch cùng tiến sĩ Sinh; là người sau khi chết, thân xác hư thối đã mọc lên cây nấm mẹ. Người này không phải người hệ sợi, hệ sợi và bào tử đều đến từ người của Sinh Ngọ, đây hẳn là ký ức sâu nhất mà tiến sĩ Sinh đã che giấu.
Tư Thần thậm chí mơ hồ nhận ra tên họ của người này. Hạ Cảnh Lâm.
Nhưng đoạn ký ức này có vẻ đã bị nhiễu sóng, trong hang động mọc rất nhiều nấm.
“Cậu tỉnh rồi, cậu không sao thì tốt rồi...”
Hạ Cảnh Lâm nở nụ cười nhàn nhạt: “Cậu biết cậu ngủ bao lâu không hả? Tôi đợi cậu cũng lâu lắm rồi.”
Tư Thần có chút không rõ tình huống bây giờ, chỉ từ từ lắc đầu.
Hạ Cảnh Lâm vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trên làn da của đối phương đã mọc ra những chấm nhỏ. Nấm cam nhổ giò, bắt đầu mọc thêm một lớp mới.
Hạ Cảnh Lâm nói: “Là 1924 năm lẻ 71 ngày đó.”
Tư Thần ngay lập tức nhận ra một điều. Hạ Cảnh Lâm chính là cơ thể mẹ. 03.09.22 *xx**% 143 *xx**%