Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 144 - C144

C144 C144C144

Chương 143: Bảo tàng mất kiểm soát (8)

Edit: jena

Người hệ sợi trước mặt đột nhiên phát động tấn công. Nó há miệng, phun ra những cây nấm dài màu vàng. Đầu óc Tư Thần vẫn còn mơ hồ chưa kịp suy nghĩ gì nhưng thân thể đã tự chủ phản ứng theo bản năng. Cậu né tránh trong nháy mắt, lăn trên mặt đất một vòng, hơn nữa còn tìm cho mình một món vũ khí thích hợp.

Một cục đá.

Tư Thần nắm chặt cục đá, nhiều ký ức đổ bộ vào đầu. Không chỉ có Sinh Ngọ, còn có Hạ Cảnh Lâm. Vì cơn mưa to kéo dài liên miên dị thường, năm đó, Hạ Cảnh Lâm cũng bị nhốt ở trong núi cùng với Sinh Ngọ. Hạ Cảnh Lâm là bạn học cấp ba của Sinh Ngọ, gia cảnh và thành tích đều không tốt lắm. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì bắt đầu vào vào đời mưu sinh. Phụ bếp, thợ hồ, bán hàng, cái gì cũng làm, hoàn toàn khác biệt với nhân viên nghiên cứu luôn làm việc ở phòng thí nghiệm quanh năm suốt tháng như Sinh Ngọ.

Dù Hạ Cảnh Lâm chưa từng nói nhưng Sinh Ngọ biết người bạn này luôn nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ và quyến luyến.

Ông hưởng thụ quyền lực bí ẩn đó, dù chỉ được đứng trên một người, được một người luôn hết lòng vì mình. Trong khoảng thời gian khó khăn kia, những nhiệm vụ quan trọng như tìm thức ăn và nguồn nước đều do Hạ Cảnh Lâm phụ trách. Ban đầu, hai người đều rất lạc quan, còn có thể cổ vũ lẫn nhau, tin tưởng rằng ít lâu nữa thôi sẽ có cứu viện đến.

Nhưng mưa to dẫn đến sạt lở đất, thiếu thốn thức ăn, không có nguồn nước, còn sốt nhẹ... Một người vất vả chăm sóc cho một người, dần dà, sự tuyệt vọng lặng thầm lan tràn.

Lương khô mang theo đã cạn kiệt. Hạ Cảnh Lâm bắt đầu đi tìm thức ăn ở bên ngoài.

Trong khoảng thời gian đó, hai người đã cố gắng ăn hết những gì có thể ăn được ở trong núi.

Cuối cùng, Hạ Cảnh Lâm lựa chọn theo dõi thử những cây nấm mọc trong núi.

Cậu lớn lên ở nông thôn, biết nhiều nấm có độc, không thể ăn. Nhưng đói chết là cái chết đáng sợ hơn bị độc chết. Đã hơn một tháng trôi qua, hai người đã gầy rộc đi thấy rõ, sắc mặt vàng như nghệ.

Hạ Cảnh Lâm tự mình thử độc trước, không thấy có gì dị thường thì hái những cây nấm đó mang về, chia sẻ với Sinh Ngọ.

Lúc trước Sinh Ngọ bị té gấy một bên chân, vẫn luôn ở trong hang đá dưỡng thương, không thể ra ngoài. Trong lòng cậu vô cùng sầu lo, một lúc lại lo vết thương nhiễm trùng mưng mủ, một lúc lại sợ rằng Hạ Cảnh Lâm gặp nguy hiểm ở bên ngoài, không thể quay về.

Nhưng Sinh Ngọ không phải một người giỏi nói chuyện. Sinh Ngọ khi đối diện với Hạ Cảnh Lâm luôn là bộ dạng cao cao tại thượng.

Cậu biết tâm tư của Hạ Cảnh Lâm đối với mình, nhưng cậu không chọc phá. Cậu chướng mắt những người như Hạ Cảnh Lâm, vậy mà vẫn rất hưởng thụ những chỗ tốt mà đối phương mang đến cho mình. Trong hoàn cảnh khó khăn thiếu thốn, một việc nhỏ cũng đủ để nổ ra một cuộc khắc khẩu ác liệt.

Cuối cùng, Hạ Cảnh Lâm không thể chịu đựng nổi tính cách dở dở ương ương của Sinh Ngọ, quyết định một mình dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi.

Thật ra cậu không nỡ bỏ Sinh Ngọ lại một mình.

Sinh Ngọ luôn phát sốt nhẹ, còn bị gấy một chân, bây giờ mưa to tầm tã, không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Hạ Cảnh Lâm biết rõ nếu cậu mặc kệ bạn mình, Sinh Ngọ chỉ có thể chờ chết.

Hạ Cảnh Lâm chỉ muốn đi ra ngoài hai ngày để bình tĩnh lại. Trước khi đi, cậu còn để lại đồ ăn ngày mai cho Sinh Ngọ, đó là mấy quả trứng chim mà hôm nay cậu đã leo lên cây tìm được, thiếu chút nữa đã té ngã xuống đất. Cậu không hề hay biết rằng khi cậu đang sửa soạn lại balo, Sinh Ngọ ở phía sau đang suy nghĩ điều gì. Hạ Cảnh Lâm không hề cảnh giác, cho nên khi bị một cục đá đập lên gáy, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Trong đầu ong ong kêu to, sau lưng lại nóng lên, sau đó lại thật lạnh.

Máu tươi nóng hầm hập chảy ra rồi từ từ lạnh đi thật nhanh.

Sinh Ngọ vừa khóc vừa bóp cổ bạn mình, lấy đá đập liên tục lên đầu Hạ Cảnh Lâm, trong mắt chỉ có sự cuồng loạn không thể khống chế.

Trước khi nhắm mắt, Hạ Cảnh Lâm đã hiểu ánh mắt của Sinh Ngọ có ý nghĩa gì: “Cùng tôi chết đi."

Hạ Cảnh Lâm đã chết. Sau khi chết, thân thể trong thời tiết ẩm ướt nhanh chóng hư thối rồi mọc ra một lớp nấm tươi mới. Sinh Ngọ đã điên lên một lần.

Vì bản năng câu sinh, cậu ăn hết những cây nấm mọc trên người Hạ Cảnh Lâm.

Nấm Xà Trượng không chỉ trị hết đầu óc của Sinh Ngọ mà còn trị hết thương thế trên người cậu.

Càng đáng mỉa mai hơn là sau 7 ngày cậu giết chết Hạ Cảnh Lâm, Sinh Ngọ đang suy nghĩ đến việc tự sát thì trời ngừng mưa.

Cậu bỏ lại Hạ Cảnh Lâm, mang những cây nấm mọc trên người bạn mình thoát ra ngoài.

Dù đã biết nhau từ cấp hai, xem như đã ghi nhớ nhau khoảng 10 năm; nhưng đối với tiến sĩ Sinh sống mấy trăm năm thì người này chỉ là một chấm nhỏ điểm xuyết trong cuộc đời dài dằng dặc của mình. Nhưng đối với Hạ Cảnh Lâm, đó là nửa đời người của cậu.

Hạ Cảnh Lâm đã chết, nấm trên người cậu từ từ lên men, phân giải thi thể. Cậu chết khi còn trẻ, qua nhiều năm sau, lại dùng một phương thức khác để sống lại. “Cơ thể mẹ”.

Cơ thể mẹ không có tình cảm, không có trí tuệ, chỉ có bản năng và một số ký ức thiếu hụt.

Tư Thần lấy cục đá đập mạnh vào mặt cơ thể mẹ.

Ngũ quan trên gương mặt kia đã mơ hồ không rõ, một đống nấm sặc sỡ đủ màu mọc kín mít, tâng tâng lớp lớp như là một đóa hoa nở rộ.

Ngoài dự đoán, cơ thể mẹ lại không vùng ra, để cho cục đá đập thẳng vào mặt. Tư Thần ra tay không hề thủ hạ lưu tình, một lần vung tay là phát hết toàn lực, cục đá bật ra rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng nặng nà.

Đầu người bị đập nát nhừ chảy ra một chất lỏng đỏ nhạt, không phải là máu, mà là chất nhầy của nấm.

Sợi nấm mọc dài như rễ cây, quấn lấy tay Tư Thần, có sợi còn xuyên qua khe hở ngón tay như mười ngón tay đan vào nhau.

Tư Thân nghe thấy cơ thể mẹ thấp giọng nói: “Tôi nguyện ý."

Những lời này cũng không phải nói với cậu.

Tư Thần dung hợp với sợi nấm thuộc về tiến sĩ Sinh, cậu không phải Sinh Ngọ, nhưng trong ký ức kia, cậu đang đang sắm vai “Sinh Ngọ”. Có lẽ cơ thể mẹ cũng biết điều này, nhưng đã không còn quan trọng nữa.

Tư Thần cắn lên cổ cơ thể mẹ, nấm trên người cơ thể mẹ liên tục chui vào trong người Tư Thần.

Cướp đoạt, thôn tính, chiếm hữu.

Đây là một cuộc chiến sinh tồn.

Không tiếng động mà đầy quyết liệt.

Tư Uyên không ra ngoài, nhưng sau khi nó bị bổ đôi, thân thể của Tư Thần cũng đã bắt đầu tiến hóa như Trường Sinh Uyên.

Đồng tử cậu đã xuất hiện màu đỏ như máu. Máu đen rỉ ra từ mao mạch, gây ô nhiễm những bào tử muốn bén rễ vào trong người Tư Thần. Vì có Trường Sinh Uyên, Tư Thần rất ít khi tự mình ăn cơm.

Nhưng cắn nuốt là bẳn năng của mỗi con Trường Sinh Uyên.

Sau lưng cậu nứt ra một khe máu sâu, hai xúc tu chui ra ngoài. Chúng trồng non mịn hơn so với xúc tu hiện tại của Tư Uyên. Điểm khác biệt duy nhất là những xúc tu này lúc trước từng lớn lên trên người Trường Sinh Uyên, bây giờ lại phát triển ở trên người Tư Thần.

Một xúc tu đâm thủng trái tim của cơ thể mẹ, một xúc tu khác siết cổ nó.

Tầng 3, phòng thí nghiệm.

Niêm khuẩn như chịu phải kích thích lạ thường, đều đồng loạt sinh ra rồi chết đi trong thời gian ngắn. Do chỉ thấy cái lợi trước mắt*, chúng điên cuồng sinh năng lượng để vận chuyển cho “cơ thể mẹ” có hệ sợi màu hổ phách ở bên trong.

**+j§ 35: tát ao bắt cá

Ở trung tâm phòng thí nghiệm, Tư Thần nằm ngã ra đất, cậu vẫn bị niêm khuẩn bao bọc như cũ, trông như một khối hóa thạch màu hổ phách.

Tư Uyên lại tự do chui ra khỏi lớp niêm khuẩn sền sệt, chờ một hồi thì ăn hết những sợi nấm vàng vừa mọc. Màu hổ phách là màu do những hệ sợi khác màu nhau trộn lẫn lại. Sợi nấm màu vàng đã suy yếu từ từ; mỗi lần tiếp xúc đến bào tử ký sinh đều bị khô héo một phần lớn.

Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện chất nhầy hổ phách bao bọc Tư Thần ngày một nhỏ lại. Chúng đang bị hấp thu.

*xx**

Viện bảo tàng, tâng 1.

Sinh Ngọ bị trọng thương, quay lại viện bảo tàng.

Nó đã khôi phục lại cây nấm đỏ ban đầu, đang bò trườn trên mặt đất như một con rết dài.

Lúc trước đã hấp thu khá nhiều năng lượng vật chất nên Sinh Ngọ vẫn chưa hoàn toàn biến vê bộ dạng “nấm” ban đầu. Nó biết rõ, bây giờ nó cần phải bổ sung năng lượng, khôi phục lại cơ thể.

Vì vậy, dù sợ hãi cơ thể mẹ ở tầng 3 có khả năng đã bị đánh thức, Sinh Ngọ bí quá hóa liều, quay lại đây.

Sinh Ngọ câu may ở trong lòng. Kinh nghiệm lúc trước đã cho nó tin rằng cơ thể mẹ sẽ không công kích “người hệ sợi” giống mình, chỉ biết công kích những sinh vật khác. Trong mắt của cơ thể mẹ, nó vẫn có thể được tính là “đồng loại”.

Nó cần phải cắn nuốt tất cả những sinh vật thể nấm còn sống ở trong bảo tàng để khôi phục lại sức mạnh. Sau đó nghĩ cách đoạt lấy một thân xác khác trước khi không gian gấp khúc kết thúc.

Một người từng chết khó mà nhìn thấu được sinh tử, ngược lại chỉ càng thêm sợ hãi cái chết.

“Mẹ kiếp!” Nấm đỏ hùng hùng hổ hổ điên tiết: “Còn nói là không phải con ruột, chủng loại y đúc nhaul”

Sinh Ngọ không ngờ rằng đứa con trong bụng Tống Tử Ngọc lại đặc biệt như vậy. Trường Sinh Uyên quá đàn áp sợi nấm, chẳng khác gì thiên địch.

“Lần này là do mình quá nóng vội. Thời gian còn dài... Đáng tiếc, những người này quá cảnh giác, cũng quá thông minh. Mình ghét những người thông minh.”

Sinh Ngọ lẩm bẩm tự nói.

Lần này nó không chỉ trúng mánh được chuyện gì, ngược lại còn bị tổn thất nghiêm trọng, bản thể đã hư hao hơn bảy phần!

Nếu không bổ sung năng lượng, đừng nói tìm được một thân thể để ký sinh, nó còn sống được thêm vài chục năm nữa không cũng là vấn đề lớn.

Nó bò lên tâng 2. Vì lúc trước đánh nhau kịch liệt ở đây, khu vực tâng 2 đã sớm thành một bãi hoang tàn.

Những sinh vật thể nấm chưa bị tiêu hóa vẫn nằm liệt trên mặt đất.

Tiến sĩ Sinh đi tới chỗ “tế bào miễn dịch” mà nó yêu thương nhất, dùng sợi nấm sờ sờ lớp lông tơ của nó. Sinh Ngọ nói: “Gạo Kê, cha nuôi con lâu như vậy, đây là lúc con nên báo đáp ân tình cho cha.”

Gạo Kê là tên mà nó đặt cho tế bào.

Nói xong, Sinh Ngọ lấy sợi nấm đỏ thọc sâu vào trong tế bào hình cầu, hút những chất lỏng ở bên trong.

Mủ dịch từ tế bào khiến sợi nấm căng phồng lên, bên trong toàn là nước.

Nó sưng to như một con đỉa.

Khi nó đang đánh chén thỏa thích, trên trần nhà xuất hiện một khe hở, từng cây nấm vàng chui ra ngoài.

Mục tiêu của chúng đều là sinh vật thể nấm ở tầng 2. Niêm khuẩn và sợi nấm ở tầng 3 không thể chống chịu năng lượng tiêu hao từ cơ thể mẹ nữa. Chúng là cơ thể mẹ chân chính ngay từ đầu, khi mở ra khuếch tán, so với Sinh Ngọ càng thêm bạo ngược, không thể nói đạo lý.

Sinh Ngọ đương nhiên nằm trong danh sách tiêu hóa của chúng.

Sinh Ngọ hoảng sợ: “Không! — đừng mài”

Khi nó giấy giụa muốn chạy trốn, sợi nấm vàng đã chuẩn xác quấn lấy cả người nó, tham lam hút lấy thù lao tới muộn.

Sợi nấm đổ dần nổi lên những đường vân, thân thể từ mềm mại trở nên cứng đờ.

Nó điên cuồng giấy giụa, nhưng sợi nấm vàng đã đan kết thành một tấm lưới kín kẽ. Đối với sinh vật thể nấm, đó chính là tấm lưới bắt con mồi. “Không... Không.."” Sức chống cự của Sinh Ngọ ngày một yếu đi.

Nó biết, nếu bị sợi nấm khác cắn nuốt, nó sẽ thực sự tử vong.

Nhưng nó vẫn còn rất nhiều khát vọng và dã tâm chưa thực hiện được.

Trước mắt nó hiện lên một đời mình đã sống.

Sinh Ngọ nghĩ rằng trong ký ức sâu thắm nhất của nó hẳn là khoảnh khắc nó được làm thống lĩnh của nhân loại; hoặc là khi nó mới vừa thành lập Gen Xà Trượng. Không thể ngờ rằng nó lại nhìn thấy một ký ức thật lâu trước kia, khi nó vẫn còn đang học cấp ba.

Hạ Cảnh Lâm đứng trên bục giảng, đồng phục cũ mèm, dùng nhiều năm nên đã bạc màu, nghe nói là mua lại đồ cũ của học sinh đã tốt nghiệp. Sinh Ngọ nghe nói là cha mẹ của cậu ta đã ly hôn, cha ngoại tình, ly hôn mang hết tài sản đi, Hạ Cảnh Lâm và mẹ nương tựa lẫn nhau sống một cuộc sống khổ cực. Sinh Ngọ còn nghe nói vì Hạ Cảnh Lâm từ chối cho bạn cùng lớp chép bài nên bị cả lớp bắt nạt. Thầy giáo không chịu nổi nên chuyển cậu sang lớp khác học tốt hơn.

Thây giáo nhìn một vòng xung quanh, chỉ ra hàng ghế phía sau: “Em đến kia ngồi đi."

Bạn học mới có chút ngại ngùng, cẩn thận đặt balo xuống, cúi đầu, nói với Sinh Ngọ: “Xin chào, mình là Hạ Cảnh Lâm, chuyển từ lớp 6 đến... Hy vọng về sau chúng ta có thể làm bạn của nhau.”

“Loảng xoảng”.

Một sợi nấm đỏ khô quắt rũ xuống từ tấm lưới, kết thúc cuộc đời của mình. Cũng không phải do tấm lưới sợi nấm biến to hơn, mà là cơ thể mẹ nhận thấy rằng sợi nấm đỏ này không còn dinh dưỡng gì nữa.

Vì vậy cơ thể mẹ vứt bỏ thứ rác rưởi này đi.

05.09.22

phó bản này làm mình nhớ tới phim Annihilation, có Natalie Portman đóng chính í * 8 -- lỆ \ ị ` ~ | l Ỉ ì. “^ NÀNG z ` MO... —= ì ị " xé : À~ VN \ Tng 1x27 1Ä \È “ `: TÍZ, R Axxy TT GJ.s2/V VỐ TỈ. *» ấy — \` = “ L:ƒ % NÓ VÀ ) II, Ẩ! \ \ Tu ` lề. "V W› TN & (Ý 24 vá |) Nhu G05... lo. su ` Ị ` ` hể- W l6 So ` L có ( `, _.Z —== .<,>y Ti 0122 To: L6 Sộc ~ - WGI S. vs Xe ẲÀ ... 3 = = > bề Ấ: [` /(/ s4 San” THÂN „ý. V/V VY ^Ax NI TS) ị „âu, 5-4: suye ¬-. c= vu XS š DA ke - % Eb k». .ẺÊC vUAa c _.... ‹- đẻ. “>> . h .... 6 TỐ. .s.‹... = 2= ¬ € . X3. X ^ sử v _ hụ Xi xứ, _ z "` ~ — X‹ÿ ` to“ cà. \ cấu vn: \:” (+ __ R— === nào, : À ML(N ý II : na \ `. r `š ly ng > ` Ỳ cá . % #\ S33 Ni” vê) 4 ú h› Ầ Ra & b2. C—\ VI 42 lệ») 2 ` Y N S‹ > 2a 3Z^" ._ “#6... h + > SN. kì ` ` * >> + phim hay lắm, dù hơi đau đầu, năm nay cũng mới ra một phim sci-fi cũng kiểu người ngoài hành tinh như thế này, phim VESPER, mình xem trailer thấy cũng ấn tượng mà chưa có ở VN ; v tìm cho mọi người nhìn thử “cơ thể mẹ” nè 2# ".ấ _— ` ..4 % £, ⁄ ” ¬ V/ bo, 739i - “— Xà : đồ tên 1 ñ _: -" ` ¬H é + “ s^... sš-< No, ` ` coi- TH. ⁄ ˆ ` tư \\Ý ( ¬X T >á EM Ẩvo l, (2 sọ . ,“ 4 vẤn Ị / mg 3... .. ^ JÍ VÀ ram h “ÑÑ., 7 Ấ QUÁ. -\ Sa? 2..~ 3 `" cuc >_ cš 4 " “ ^ `. ' * 4 lị “ n ° - : ¬ \ \Ns 5 .‹ tà xưŸ N TS - Ễ X s S " \ : : Ai y Xãà Y vê P lc LẦN VÀO _G: 'Ó. */ 2À 6 .. sAN# ss nh kệ F Ầ °=— P ? “lu ” -.. : “^ J# óc CĐ Q .ý )ằ=-... ` ` Xi IÀ - - À í "ïws. Ấ \` ñ J độ S\\ Ủ/ Lị tạ› N VI H./9// 2 (NA “@-:/ ẳ l h"Á L2 ¿ § P«:c: ' Ƒ N ` ĐI ÚA xước. Ị ` lv l À MỊ. 4 vN: ... L dW/é⁄ v # “ k 22v 2< “ “ : ¿ . ể 4 « “` x.VL “* NT hài r2 đan cá CN, cv. >«< « G1 c Nh ng... 2 j ' ì ˆ: vẽ mì ` “ % 3 Š/ l >t... St Ao/ Áo - V0 AT XÀ . »- ức Ệ XYr 4x. - t - K. W ln SJÁ để 2.. Ly do ẾG Ự » l TT ¿ c Ti .à‹ + “1% ˆ z > ” &.. # é kị 588 -. %2” \% , ` n Šä¿ “ : M; '4 FEJTYẺ -.à ›: Á s Z 3 ' *. z ` ' .. à “ã _ ” ' 4: « , » ` : ⁄< ~- S £ ị Ũ ~ xã ` "yết, Ẳ % } ` ` ` + › % ` ` "%.~.. an mm. -) _ẾC gỡ “ %.Á.- SG #* “7 4 ` “3%S2. ˆ ` + và ¬| — .ø@ Y- «+ % * kˆ “ . c» 444 4 À m _ ` “ .`'* ^ hà : ẻ * kš-7 ty " +2 xẢN (TY 1T NGG,,ỆNU ở s0 ĐO. . T4 ,ày: 4 ` : ` & s tạ 41: “¬G& +3 Chậu „ÃCci= %à%:. G90 (ƯA - hư» /dù nó hong phải nấm nó là sinh vật dưới biển, tác phẩm của Jason deCaires Taylor năm 1974, nhưng nhìn vây cũng đủ tưởng tượng liên tưởng ròi he/

xx*x*% 144 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment