€ 145
€ 145€ 145
Chương 144: Nhưng Tư Thần vẫn không tỉnh lại.
Edit: jena
Bên trong xe RYV.
Tống Tử Ngọc không biết cậu đã hôn mê bao lâu thì mới khôi phục lại ý thức.
Máu trên quân áo đã lên men, có mùi hôi. Màu đỏ đã chuyển thành màu nâu.
Trong phòng điều khiển còn một số sợi nấm khô héo, trông như một miếng thịt bị rút cạn nước, ghê tởm mà quật cường bám dính trên vách tường và trần nhà. Tống Tử Ngọc dùng cánh tay trái còn sót lại mở đồng hồ điện tử ở trong túi ra.
Cậu đã hôn mê 47 tiếng.
Chẳng trách khi tỉnh dậy lại đói như thế này.
Trên xe không chỉ có cậu mà còn có Thẩm Nhạn Hành nằm vật dưới đất.
Thẩm Nhạn Hành trông cũng không tốt chút nào, sống lưng bị xé rách một miếng thịt dài, nhìn rõ cả xương trắng ở bên dưới, bên trên vẫn còn dính vài sợi nấm vẫn còn sống, nhưng không còn chịu sự khống chết của Sinh Ngọ nên chúng không có ý thức.
Tống Tử Ngọc không ngờ mình vừa mang thai, còn bị trọng thương, lại phải chăm sóc thêm một người bệnh khác. Cậu che lại cái bụng nhô cao, đỡ eo tìm một hộp thuốc trong tủ ướp lạnh, bên trong đều là thuốc mà nhà họ Tống chuẩn bị cho cậu.
Vì không tiện mang theo, tác dụng phụ lại mạnh, những thuốc này hiếm có hơn những loại thuốc gen trên thị trường.
Ví dụ như trong số thuốc đó có thành phần từ máu lấy ra từ Trường Sinh Uyên thành niên.
Trường Sinh Uyên đó là do Tống Bạch bắt ra được trong không gian gấp khúc từ mấy chục năm trước. Nó bị cắt hết 7 xúc tu, bị nhốt dưới tâng ngầm của nhà họ Tống. Máu của Trường Sinh Uyên sau khi cải tạo có tác dụng chữa trị rất tốt đối với nhiều sinh vật, xếp thứ hai sau lớp da bong tróc của nó sau một đợt tiến hóa. Nhưng lớp da thường do Trường Sinh Uyên tự mình ăn. Lấy máu Trường Sinh Uyên làm thuốc gen có tác dụng phụ là gây đột biến, trong thời gian ngắn mất năng lực hành động và tinh thân tạm thời mất khống chế. Nghe nói còn xuất hiện ảo giác như trúng nấm độc.
Nhưng bây giờ ai cũng đang chết dần chết mòn, không cần để ý đến tác dụng phụ làm gì.
Tống Tử Ngọc dùng kim tiêm, mở một lọ thuốc, sau đó từ từ tiêm vào người.
Vì mất một cánh tay nên cậu đâm vào đùi.
Thuốc gen lạnh lẽo len lỏi vào trong. Phần chân Tống Tử Ngọc vừa tiêm thuốc vào sưng phù lên như một củ cải, lỗ đâm cũng sưng tấy.
Sau đó, cậu cũng tiêm cho Thẩm Nhạn Hành một lọ, còn cứu được hay không thì tùy. Tiêm xong một lọ thuốc, Tống Tử Ngọc cuối cùng cũng có tinh thần lại. Cậu đến phòng bếp, mở tử lạnh, lấy một đồ hộp bán thành phẩm.
Trên xe có cyber nhưng vì thực hiện mệnh lệnh “Bảo vệ chủ nhân”, trong quá trình ngăn cản Sinh Ngọ đã bị đánh thành hai khối sắt vụn.
Không gian gấp khúc chưa kết thúc.
Tống Tử Ngọc đặt nồi lên bếp điện từ, lấy răng cắn mở túi đóng gói, hâm nóng một túi thịt bò kho.
Loại thức ăn bán thành phẩm này được đóng gói chân không cùng công nghệ bảo quản phân hủy ethylene, đồng thời có thể được cấp đông và làm lạnh. Để trong tủ lạnh một năm cũng không bị hư, sau khi lấy ra sử dụng cũng không cần nêm nếm thêm gia vị, chỉ cân có tay bỏ vô nôồi bật lửa là được. Sau khi ăn cơm xong, dạ dày âm Ïỉ đau cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa.
Thẩm Nhạn Hành vẫn chưa tỉnh.
Cũng may sau khi kiểm tra đo lường, số liệu sinh mệnh từ dưới đáy của đối phương vững chãi tăng lên, xem ra thuốc đã có tác dụng.
Thuốc gen đó rất quý, nhưng dưới tình huống này thì bạn bè vẫn quan trọng hơn.
Không biết Tư Thần thế nào rồi.
Tống Tử Ngọc lo lắng, nhưng với trạng thái hiện tại của cậu, thật sự không thể giúp đỡ được gì.
Sau khi cậu trở thành tiến hóa giả, đây là lân đầu tiên suy yếu đến mức độ này, hoàn toàn đã đi một vòng từ quỷ môn quan về lại đây. May mắn duy nhất là xe RV đã bị phá hư nhưng khoang chứa nguồn năng lượng vẫn không có vấn đề gì, vẫn có thể tiếp tục sử dụng.
Tống Tử Ngọc suy nghĩ một lúc, đi đến bên cạnh cửa sổ.
Cậu dùng ngón tay chạm nhẹ vào, cửa kính đen nhánh liền xuất hiện cảnh tượng ở bên ngoài.
Bên ngoài là một vương quốc nấm, nấm nở hoa mọc khắp núi đồi.
Bào tử trên đỉnh đầu của chúng xếp thành từng lớp, màu sắc lộng lẫy và đẹp mắt. Những sợi nấm đáng sợ đã biến mất, có những cây nấm còn mọc cao tới hai tầng lầu.
Tống Tử Ngọc hơi há miệng, đôi mắt đầy vẻ chấn động. Cậu không biết trong khoảng thời gian mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu có cảm giác mơ hồ là hình như đã phát triển theo phương hướng tích cực.
Vì tác dụng phụ của thuốc gen, cậu nhanh chóng cảm thấy khó chịu.
Tống Tử Ngọc lựa chọn nằm trên giường ngủ.
Cứ suy trì sinh hoạt như vậy suốt một tuân.
Bụng của Tống Tử Ngọc lại lớn hơn một vòng, trạng thái tinh thân và cơ thể đều đã được cải thiện tốt đẹp.
Cậu có học kiến thức nền của y học, mỗi ngày đều dùng thuốc chữa trị và phun sương cho Thẩm Nhạn Hành. Nhưng Thẩm Nhạn Hành vẫn chưa tỉnh lại, tuy vậy trạng thái sinh lý cũng đã khôi phục về chỉ tiêu bình thường. Suốt một tuần qua, cậu cẩn thận quan sát xung quanh, những người hệ sợi gân như đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại nấm mọc trên đất.
Vì vậy, Tống Tử Ngọc quyết định vào buổi tối đi ra ngoài dạo một vòng. Trên người cậu dính không ít bào tử nhưng lại không xảy ra biến dị.
Đến đây, dù vẫn chưa ra khỏi không gian gấp khúc, nhưng Tống Tử Ngọc cảm thấy nguy hiểm đã được giải trừ.
Cậu quyết định đi tìm Tư Thần.
Tống Tử Ngọc xuất phát từ sáng sớm. Mặt trời vừa lên, nấm đã ngưng kết một tâng sương.
Cậu mượn cánh tay máy của Thẩm Nhạn Hành bị đứt lìa lúc trước, cẩn thận vào bên trong viện bảo tàng. Dọc đường đi không xảy ra nguy hiểm gì. Nhưng vì cậu vừa lo lắng lại cẩn thận quá mức, đường đi ngắn nhưng Tống Tử Ngọc đi tới tận chiêu mới đến nơi.
Nấm mọc đầy rẫy bên ngoài viện bảo tàng.
Những cây nấm mềm mại lại như rễ cây vững chắc đâm thủng sắt thép. Trông xa như một cái tổ.
Tống Tử Ngọc hít sâu một hơi, cầm chắc đèn pin đi vào bên trong viện bảo tàng.
Sàn nhà bị nấm đỏ đâm xuyên qua, trân nhà sụp xuống, lộ ra cốt thép từ bên trong. Tuy là một cảnh tượng đổ vỡ hoang tàn, nhưng vì nấm đầy đủ sắc màu nở rộ, nơi đây toát lên vẻ kỳ ảo đầy sức sống.
Nấm liên tục hô hấp, bào tử lại nở ra một lớp nấm mới, sau đó chết đi. Quá trình này lặp đi lặp lại không ngừng. Tống Tử Ngọc nín thở, bước chân lên con đường vào phòng thí nghiệm ở tâng 3 đã bị niêm khoản hoàn toàn phá hỏng.
Cậu do dự một lát, dùng súng phun lửa thiêu đốt những niêm khuẩn.
Chúng giống như mỡ vàng xèo xèo cháy.
Tống Tử Ngọc vừa thiêu vừa đi về phía trước. Cuối cùng đến phòng thí nghiệm số 13 thì tìm thấy Tư Thần.
Cậu thừa nhận, cậu đã đánh cược một chút, chủ yếu là vì sợ đối diện với Bạch Đế sau này. Nhưng khi nhìn thấy Tư Thần, cậu không tự chủ được mà cười thật tươi. Nhưng Tống Tử Ngọc nhanh chóng phát hiện ra một điều.
Tư Thần không có hô hấp. Nụ cười cứng đờ trên mặt cậu, không thể tin nổi mà bước về phía trước, đầu ngón tay run rẩy bắt mạch trên cổ Tư Thần.
Không phải ảo giác, quả thật không còn nhịp đập của mạch máu.
Tống Tử Ngọc mở nút áo sơ mi trên người Tư Thần, bên dưới làn da đã xuất hiện thi đốm.
Tống Tử Ngọc không thể nhìn tiếp.
Cậu đang nhìn một khối thi thể.
Tư Thân đang nằm trên bàn phẫu thuật, hai tay chắp trước ngực, làn da trắng bệch, nhìn qua như một khối điêu khắc hoàn mỹ không ỳ vết.
Tống Tử Ngọc ít khi dùng từ đẹp để hình dung một người. Nhưng trong nháy mắt, cậu quả thật cảm thấy Tư Thần thật sự rất đẹp.
Giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, bất tỉnh nằm trong một cỗ quan tài thủy tinh chờ đợi người đến cứu; lại giống như một con chim oanh bị nhốt trong bụi hoa gai.
Tống Tử Ngọc không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, cả người cậu lạnh băng, tay chân đổ mồ hôi lạnh, nước mắt ngưng đọng trong đáy mắt.
Cậu cắn môi dưới, nước mắt rơi xuống trên mặt Tư Thần, cậu nghẹn ngào không nói nên lời.
Đúng lúc này, Tư Thần nằm trên bàn phẫu thuật từ từ mở mắt.
Một con mắt đen, một con mắt bạc, xinh đẹp như hai hạt ngọc lưu ly, có cảm giác lạnh lẽo thấu tận tâm can, lại như ánh kiếm lóa lên thất hồn lạc phách. Người chết không còn hô hấp bỗng nhiên sống lại, phản ứng đầu tiên của Tống Tử Ngọc không phải ngạc nhiên, mà là kinh hãi.
Vì ở đây là không gian gấp khúc, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng Tư Thần chỉ phun ra hai chữ: “Đừng ồn.”
Nói xong, cậu lại nhắm mắt.
Tống Tử Ngọc: “...?”
Dù không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng Tống Tử Ngọc biết được một điều: Tư Thần còn sống.
Cậu thử khoác cánh tay của Tư Thân lên vai mình, vất vả đẩy cả người đối phương lên trên lưng.
Trên vách tường có những cây nấm còn có ý thức đang mấp máy, trong nháy mắt, Tống Tử Ngọc cảm giác được nguy hiểm, lạnh cả người.
Nhưng luồng sát ý kia biến mất rất nhanh.
Tống Tử Ngọc nhìn về phía vách tường.
Ở đó phồng lên từng khối tròn, trông như những trái quả đã chín. Chúng vỡ ra, bên trong có những sợi nấm nửa trong suốt nổ tung phun trào như thịt quả.
Những sợi nấm này có kết cấu như thịt, chúng tụ lại với nhau thành một khối san hô, thậm chí còn phập phồng lên xuống như hút khí.
Tống Tử Ngọc không dám nhìn lâu, vội vàng dời tâm mắt.
Bụng cậu đã lớn, còn gian nan cống Tư Thần cao hơn mình nửa cái đầu trên lưng, cực cực khổ khổ ra ngoài cầu thang. Những cây nấm kia không gây cản trở.
Tống Tử Ngọc còn nhặt được balo của Tư Thần trên mặt đất.
Cậu một đường thông suốt cõng Tư Thần về lại xe RV, thuận lợi đến mức khiến cậu còn cảm thấy thật kinh ngạc.
Cứ thế, mỗi ngày cậu từ chăm sóc một bệnh nhân thành hai bệnh nhân.
Từ nhỏ, Tống Tử Ngọc đã là cậu ấm trong nhà, mười đầu ngón tay không dính nước, việc nặng nhất từng làm là hâm cơm, không ngờ lại thuận buồm xuôi gió sống được đến năm 23 tuổi, còn vác bụng bầu và vết thương chưa lành gánh vác thêm nhiệm vụ chăm sóc cho hai người thực vật.
Mỗi ngày cậu đều tiêm thuốc gen cho Tư Thần và Thẩm Nhạn Hành, ghi chép lại triệu chứng sinh mệnh, nấu cơm, suy nghĩ làm sao để ra khỏi không gian gấp khúc, trong khoảng thời gian ngắn lao lực khiến cho khuôn mặt nhỏ vàng như nghệ.
Đến ngày thứ bảy, Tư Thần chết đi đã có hô hấp.
Đến ngày thứ mười, bệnh nhân Thẩm Nhạn Hành tỉnh lại.
Thẩm Nhạn Hành đã tiến hành cải tạo cơ giới từ sớm, hắn nhìn cánh tay mới mọc ra, có chút không quen. Nhưng với điều kiện chữa trị của xe RV thì không có khả năng giúp hắn tiến hành giải phẫu cải tạo.
Đối với những chuyện lúc trước, Thẩm Nhạn Hành có ký ức mơ hồ, giống như đang cách một màn hình để xem phim điện ảnh.
Hắn gian nan đứng dậy, xương sống truyền đến một cơn đau thấu trời, cảm giác như một con rồng dưới biển sâu bị rút gân.
Ở giường bên cạnh là Tư Thần. Mu bàn tay của cậu được cắm một kim truyền dịch dinh dưỡng để duy trì sinh mạng.
Tống Tử Ngọc không rõ trạng thái của Tư Thần như thế nào, không biết có cần duy trì hoạt tính của thân thể hay không nên đành phải đối xử bình đẳng, truyền nước biển cho cậu.
Thẩm Nhạn Hành rút kim tiêm trên mu bàn tay mình ra. Hắn đi tới mép giường của Tư Thần, im lặng quan sát một lúc. Cảm giác không còn gì trở ngại mới an tâm. Hắn đi ra ngoài, thấy Tống Tử Ngọc đang ngôi trên mặt đất, sửa chữa lại chỗ bị nấm phá hư.
Thật ra Tống Tử Ngọc có học một khóa sửa cơ khí, nhưng không giỏi, chiếc xe này lại chủ yếu hỏng hóc ở phần hệ thống động lực, so với sửa chữa cơ khí bình thường thì cần kỹ thuật sửa chữa hơn.
Cánh tay bên phải của cậu phát ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo, là cánh tay máy của Thẩm Nhạn Hành.
Lúc trước để tự cứu mình, Tống Tử Ngọc đã tự chặt đứt một cánh tay.
Sau đó cậu đã quay lại đại sảnh tâng 1 để nhặt cánh tay của mình về.
Nhưng đã quá trễ, cánh tay kia đã mất khả năng tái tạo, không thể nối liền như cũ, chỉ có thể thoát ra khỏi đây, đến bệnh viện để thay một cái mới.
Thiếu một cánh tay làm gì cũng không tiện, vì vậy Tống Tử Ngọc lắp cánh tay của Thẩm Nhạn Hành vào để hoạt động. Vì không có quyền hạn, cậu chỉ có thể sử dụng những công năng cơ bản nhất, nhưng may mắn là vừa đủ để sinh hoạt hằng ngày.
Nhìn thấy Thẩm Nhạn Hành ra khỏi xe, Tống Tử Ngọc vô cùng vui mừng: “Anh tỉnh rồi!”
Cậu thật sự rất vui.
Nếu một người đơn cô chiếc bóng lẻ loi trong không gian gấp khúc nửa năm để chờ năng lượng tiêu hao hết, Tống Tử Ngọc cảm thấy mình sẽ sinh ra chút tật xấu về mặt tinh thân.
Huống hồ thuốc dự trữ trên xe đã bắt đầu báo nguy. Thẩm Nhạn Hành đi qua: “Ừm, cảm ơn cậu, vì khoảng thời gian vừa qua.”
Hắn nhận lấy công cụ sửa chữa trong tay Tống Tử Ngọc: “Để tôi làm cho.” Lúc trước học ở đại học Bạch Đế, môn sửa chữa máy móc của hắn luôn đạt điểm A. Tống Tử Ngọc không từ chối, nhưng do dự một lát, hỏi: “Chuyện có chút phức tạp, khi tôi tìm thấy Tư Thần, anh ấy không có hô hấp... Thật ra tôi có hơi lo lắng...” Cậu lo rằng khi Tư Thần tỉnh lại, đó không phải “Tư Thần”. Nấm sinh trưởng ngày một tươi tốt hơn trong không gian gấp khúc. Nhưng Tư Thần vẫn không tỉnh lại. 05.09.22
xx**% 145 *xx**%