€ 146
€ 146€ 146
Chương 145: Bảo tàng mất kiểm soát (Kết thúc)
Edit: jena
Thẩm Nhạn Hành hỏi: “Có ý gì?”
Tống Tử Ngọc cố gắng kể lại mà không bị cảm xúc cá nhân chỉ phối: “Tôi nhặt vê đây một khối thi thể.”
Dù là nhìn bằng mắt thường hay là kiểm tra đo lương bằng dụng cụ y tế, Tư Thân đề là “người chết”.
Nhưng cậu vẫn nhớ rõ, Tư Thần không thở nhưng đã mở mắt, còn dặn cậu đừng ôn.
Tống Tử Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, tự thuyết phục mình đó là do di chứng của việc “tiêm thuốc máu Trường Sinh Uyên”. Có lẽ là do tinh thân không ổn định, dẫn đến ảo giác.
Nhưng thi thể này cũng không có mục rữa, luôn bảo trì trạng thái vừa tử vong. Nếu không phải có thi đốm thì trông không khác gì như đang ngủ.
Sau đó, trên người Tư Thân mọc nấm. Thân thể cậu như một mảnh đất màu mỡ, còn nấm là những hạt mầm vừa gieo.
Dù chúng không biểu hiện tính công kích nhưng Tống Tử Ngọc vẫn cảm nhận được một sự nguy hiểm khó tả. Khi đó cậu đã muốn chôn Tư Thần nhưng lại sợ những sợi nấm đó diệt khẩu, vì vậy chỉ có thể tiếp tục quan sát Tư Thần tiếp tục “mốc meo”.
Trong khoảng thời gian này, Tống Tử Ngọc chịu áp lực rất lớn, tóc rụng đi nhiều. Tống Tử Ngọc: “Bảy ngày sau, thi thể này sống lại, nấm trên người cũng không còn, anh ấy lại có hô hấp. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đến giờ Tư Thần vẫn chưa tỉnh, còn anh thì tỉnh trước.”
Thẩm Nhạn Hành nghe xong thì im lặng một lúc lâu. “Hẳn là cậu ấy dung hợp với cơ thể mẹ, tôi đến canh cậu ấy.” Thẩm Nhạn Hành cau mày nói: “Nếu người tỉnh lại không phải Tư Thần, tôi sẽ nghĩ cách kết thúc sai lầm này, kể cả phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Tống Tử Ngọc vừa kính nể vừa chua xót: “Lời này nghe qua rất ngầu, nhưng tôi cảm thấy dù hai chúng ta cùng xông lên cũng không đánh lại nổi anh ấy đâu.”
Cậu còn nhớ rõ mấy tháng trước thi thạc sĩ, Tư Thân là người yếu nhất trong các thí sinh, chỉ vừa lên cấp Bốn. Dù nhiều tháng trôi qua, bản thân cậu vì mang thai số 9, cảnh giới không ngừng rớt xuống; Thẩm Nhạn Hành cũng bị trọng thương, chỉ tốt hơn cậu một chút.
Vì không gian gấp khúc chưa kết thúc, nếu chuyện kia thật sự xảy ra, quả thật không biết nên trốn ở chỗ nào. Ngày thứ 14.
Đêm hôm qua vừa mới mưa xong, Thẩm Nhạn Hành lên đỉnh xe lấy được một thùng nước trong.
Nguồn nước dự trữ trên xe đang báo động, cũng may thế giới này đã bị hủy diệt nhiêu năm, chất lượng nước mưa vẫn rất tốt, sau khi lọc nước có thể sử dụng trực tiếp, không khác gì nước ở chỗ bọn họ.
Đang đổ nước vào túi, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng Tống Tử Ngọc, vừa kích động lại không rõ ràng: “Thẩm Nhạn Hành, Tư Thần tỉnh rồi! Anh mau lại đây!”
*xx**% Tư Thần có cảm giác cậu đã mơ một giấc mộng thật dài, cảnh tượng trong giấc mộng cũng vô cùng kỳ quái. Cuối cùng, cậu chỉ nhớ được hai giấc mơ.
Giấc mơ thứ nhất.
Cậu đang đi trên một Thang Trời thật dài.
Thang Trời có màu trắng tinh, nối thẳng từ mặt biển lên mây cao, không có tay vịn, cũng không có ai đi cùng. Mỗi bước Tư Thần đi lên phía trước, bậc thang phía sau sẽ tự động biến mất. Cậu càng đi lên cao, mây cũng càng ngày càng gân.
Con đường này chỉ có thể đi lên, không thể đi lùi về sau. Lùi một bước sẽ rơi xuống đáy biển.
Cuối cùng, Tư Thần đứng trên đám mây, đi tới điểm cuối của cầu thang. Tư Thần biết rằng đây là điểm kết của cấp Sáu Thang Trời.
Cái động thứ sáu trong người cậu đã bị lấp đầy, bên trong đầy sợi nấm màu đỏ, kết ra những hạt quả như bào tử.
Cuối Thang Trời có một cánh cửa đóng chặt, ngăn chặn con đường của Tư Thần.
Váy trắng đang ngồi trước cánh cổng chờ cậu.
“Cậu tới rôi” Trên mặt váy trắng là một nụ cười dịu dàng: “Đã lâu không gặp, nhìn cậu có vẻ khá ổn.”
Thanh âm của váy trắng thật suy yếu.
Trên đỉnh đầu váy trắng có một vòng sáng, sau lưng mọc ra hai đôi cánh nhỏ, cả người đã nửa trong suốt. Tư Thần có chút lạ lãm: “Không phải cậu ở trong mê cung ư?”
Váy trắng trả lời: “Vì tôi muốn gặp cậu nên chạy trốn ra đây. Nhìn nè.”
Váy trắng đi về phía trước, xuyên qua lồng ngực Tư Thần rồi chui ra khỏi lưng cậu.
Váy trắng không có thực thể.
Váy trắng vươn tay, nắm lấy đầu ngón tay Tư Thần: “Chuyện này phải giúp tôi giữ bí mật nha. Không được nói với ai hết, Đồ Linh cũng không được.”
Giọng điệu của váy trắng cũng không quá nghiêm túc. Tử Thần sửng sốt: “Được.”
Váy trắng lấy một cây gậy phép từ hư không, nhẹ nhàng uyển chuyển múa. Trời đổ mưa. Những chấm đỏ rực không ngừng rơi xuống, hội tụ thành một quả cầu phát sáng lớn bằng một quả táo, từ từ trôi nổi đến trước mặt Tư Thần. Quả cầu đỏ này tượng trưng cho đặc tính mới, gọi là “người hệ sợi”.
[ Người hệ sợi: Các đặc tính của cơ thể thay đổi mãi mãi, tiệm cận với bất tử bất diệt. ]
[ Đặc tính cộng sinh: Bùng nổ bào tử, lây nhiễm hệ sợi, nấm độc, hoạt tính của niêm khuẩn ] Váy trắng mỉm cười nói: “Đây là món quà đầu tiên sau khi cậu qua cửa. Chọn nó, bây giờ cậu có thể đẩy cánh cửa này ra. Sau khi tỉnh dậy sẽ lên cấp Bảy Thang Trời, trong tương lai chắc chắn có thể dễ dàng lên cấp Chín Thang Trời.” “Thang Trời cấp Chín... phải cố gắng lắm. Lúc trước Bạch Đế cũng chưa thành công đâu.”
Nhưng ông ta cũng không phải người trong kế hoạch, chỉ là một sự cố ngẫu nhiên ngoài ý muốn.
Cấp Chín Thang Trời là gì?
Không cần lên cấp Chín, chỉ cần cấp Tám đã đủ để Tư Thần tự tạo dựng nên thế giới của mình, thành lập một tập đoàn sánh ngang với bốn tập đoàn lớn.
Cậu cũng không cần lo sợ bị Tống Bạch ăn thịt.
Tư Thần thừa nhận, cậu hơi xấu hổ vì có chút động tâm. Nhưng Tư Thần chỉ hưng phấn trong chớp mắt, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Lựa chọn khác thì sao?”
Váy trắng “hừ hừ” hai tiếng, ý cười trên mặt lại sâu hơn: “Món quà thứ hai là... không cần lấy gì hết, rời khỏi chỗ này.”
Tư Thần nhướng mày hỏi lại: “Đây cũng là một món quà qua cửa?”
“Đúng thế.” Váy trắng tựa đầu lên vai cậu: “Món quà thứ nhất là một con đường định sẵn; món quà thứ hai, là một con đường chưa biết rõ.”
Tư Thần trâm ngâm một lát, dò hỏi: “Con đường định sẵn là chỉ rằng ngừng ở cấp Chín Thang Trời?”
Váy trắng nheo mắt: “Bé ngoan thật thông minh. Nhưng nếu chọn con đường thứ hai, tôi cũng không thể bảo đảm cậu có thể đi đến cuối cùng.”
Chuyện này giống như bạn gặp một ông tỷ phú, bây giờ ông ấy cho bạn 100 triệu, bạn có thể câm lấy, hoặc không cầm. Cái giá phải trả khi câm lấy 100 triệu đó là bạn chỉ có bấy nhiêu tiền trong cuộc đời, không thể tìm thêm. Nhưng nếu bỏ 100 triệu này, tương lai lại có vô số khả năng xảy ra.
Tư Thần nhanh chóng quyết định, trả lời: “Tôi chọn số 2” “Tại sao? Cậu có biết thứ mà cậu từ bỏ là thứ mà bao nhiêu người muốn không? Cơ hội chỉ có một lần thôi.” Tư Thần chậm rãi nói: “Tôi biết.”
Cậu cũng không làm thêm động tác gì dư thừa, nhưng giọng nói vô cùng bình tính và kiên định.
Chuyện thống khổ nhất không phải là “tôi không có năng lực”, mà là “tôi vốn dĩ có khả năng”.
Nếu Tư Thân không biết sau cấp Chín Thang Trời có thêm một Thang Trời khác, có lẽ cậu sẽ thỏa hiệp. Nhưng nếu đã biết, vậy thì cậu không có khả năng từ bỏ nó.
Váy trắng hỏi: “Liệu cậu có hối hận không?”
Tư Thần mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình.”
Váy trắng cũng không quá mức thất vọng.
Váy trắng bóp nát quả cầu phát sáng, tung lên trời. Những hạt sáng từ từ ảm đạm dần, gần như thành tro tàn.
Váy trắng nói: “Nếu cậu đã lựa chọn thì tôi cũng không ép nữa.”
Váy trắng cầm gậy phép đặt vào trong tay Tư Thần. “Đây là một cái chìa khóa. Tôi nhặt được nó từ rất lâu trước kia, bây giờ tặng lại cho cậu, khen thưởng cho lòng dũng cảm của cậu.”
Tư Thần cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay.
Đó là một chiếc chìa khóa sặc sỡ chói mắt, tay cầm là chuôi kim loại hình trái tim, bên trên khắc một chữ “X”, hai bên trái tim còn có một đôi cánh bạc nho nhỏ.
Giấc mơ thứ hai cũng rất kỳ quái.
Trong giấc mơ, cậu biến thành một cây nấm nhỏ, lớn lên ở một góc tường âm u.
Cây nấm này không nhìn ra chủng loại gì, chỉ sống ở khu vực ẩm ướt, có vô số rễ mầm màu trắng.
Có một người không nhìn thấy rõ diện mạo sẽ định kỳ đến đây tưới nước cho những cây nấm. Người đó nhẹ nhàng ngâm nga, tâm tình có vẻ vui sướng. Tư Thần muốn gọi người nọ. Nhưng cậu chỉ là một cây nấm, không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Cây nấm chỉ lớn bằng một hạt gạo ở trên mặt đất to, không có gì đáng chú ý.
Theo bản năng, Tư Thần bắt đầu hít thở, hút chất dinh dưỡng từ đất.
Nấm không ngừng lớn lên, những cây nấm xung quanh chết ngày càng nhiều. Tư Thần là cây nấm đặc biệt nhất, thịt nấm to đủ, còn mập mạp béo tốt, nhìn qua trông rất ngon miệng.
Cuối cùng, người tưới nước cũng đã chú ý đến Tư Thần. “Chín rôi?” Người nọ nhìn Tư Thần đầy hưng phấn. Người nọ nấm chặt rễ cây, dùng lực kéo cây nấm ra, xem cây nấm như trân bảo mà võ vỗ lớp bùn bám xung quanh rồi giơ cao cây nấm lên. Ở trên không trung, Tư Thần đã nhìn rõ mặt người tưới nước.
Đó là một cái đầu nhân loại không có ngũ quan hay tóc, trên đầu chỉ có một cái miệng dựng thẳng. Nhưng cái miệng lại không có bờ môi, khi mở ra như một vực sâu không đáy, cái lưỡi đỏ tươi là một ngọn lửa ngùn ngụt cháy dưới vực sâu.
Cậu rơi xuống vực sâu.
Tư Thần chợt mở mắt ra.
Máy kiểm tra sức khỏe chưa kịp báo động đã bị Tư Thần nhấn nút tắt.
Tư Thần ngồi dậy trên giường.
Trường Sinh Uyên gây một vòng ôm lấy cổ Tư Thần, cọ tới cọ lui trước ngực cậu. “Chi chi —”
Nó không nói rõ ràng một câu gì, âm thanh nghẹn ngào như muốn khóc.
Trường Sinh Uyên vốn nằm ở trong người Tư Thần nhưng lại bị những cây nấm không ngừng mọc lên đuổi ra ngoài.
Quan trọng nhất là, những cây nấm đó lại chính là mẹ mọc ra, nó không thể ăn!
Nó như một người con trai cả nhìn đám nấm kia như em nhỏ vừa sinh, hoàn toàn không vui vẻ chút nào.
Tư Thần theo bản năng ôm lấy Tư Uyên, dịu dàng vỗ vỗ lên người nó trấn an.
Ký ức trước khi hôn mê dần dần quay lại.
Cậu gặp cơ thể mẹ ở phòng thí nghiệm tầng 3. Cơ thể mẹ muốn ký sinh nhưng lại bị cậu đánh lại.
Hai sinh vật cắn nuốt nhau, Tư Thần vừa hấp thu niêm khuẩn tiêu hóa, vừa đấu với cơ thể mẹ, cuối cùng thành công giết chết cơ thể mẹ.
Nhưng Tư Thần không thể tỉnh ngay vì cậu và niêm khuẩn còn tiếp tục dung hợp với cơ thể mẹ.
Thân xác của Tư Thần bắt đầu biến thái thành hệ sợi, không cần phổi để hô hấp mà hô hấp bằng da. Vì vậy xuất hiện “thi thể” mà Tống Tử Ngọc nhìn thấy.
Không chỉ như vậy, người cậu còn mọc nấm.
Sau đó là những giấc mộng dài.
Tuy Tư Thần từ chối không trở thành người hệ sợi nhưng sau khi hấp thụ cơ thể mẹ, cậu vẫn đạt được nhiều đặc tính. Thứ nhất là thân thể được hệ sợi hóa, cậu không những có thể hô hấp bằng da mà sau khi tứ chi bị thương còn có thể dùng hệ sợi đã tái tạo lại.
Thứ hai là hấp thụ sinh vật hệ sợi, đây là đặc tính mới sinh ra sau khi cơ thể mẹ đã dung hợp với Trường Sinh Uyên.
Thứ ba là bùng nổ bào tử. Cậu có thể thai nghén ra bào tử, bào tử sinh trưởng thành hệ sợi, chịu sự khống chế của Tư Thần.
Sau khi Tư Thần tỉnh lại, cậu phát hiện ra một chuyện. Cậu đã thay thế Hạ Cảnh Lâm, trở thành “cơ thể mẹ” của không gian gấp khúc này.
Tư Thần mím môi.
Thân thể khác thường cũng không chỉ có nhiêu đó. Cậu đi đến trước gương, cởi áo, để lộ nửa thân trên trong không khí.
Những gì nên có đều có, hơn nữa còn hấp dẫn hơn người, như một hạt đậu đỏ điểm xuyết trên lớp sữa trắng mịn màng.
Tư Thần đặt tay lên tim.
Cách một lớp da ấm áp, Tư Thần vẫn cảm nhận được sự rung động của nó.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Tư Thần dùng dao cắt mở ngực mình, lộ ra nội tạng bên trong.
Tư Thần đo đạc chút kích cỡ rồi thò tay vào dò xét. Không đau, nhưng cảm giác trương trướng như bị nhiễm trùng. Gương mặt cậu vẫn không có cảm xúc gì.
Một ít máu chảy ra ngoài, lấm tấm trên tay.
Máu trong người cậu không biến mất, hệ sợi như kén tằm đã ngăn cản máu chảy ra ngoài vết thương.
Tư Thần nắm lấy trái tim mình.
Lúc này, trái tim đang ngủ say bỗng giật lên một cái. Cậu nhìn vào gương, tách đôi lồng ngực của mình rồi lôi từ trong tim ra hai thứ.
Một cái chìa khóa và một mảnh ghép cổng giới màu đen nho nhỏ.
Sau khi lấy đồ ra rồi sắp xếp lại xong, miệng vết thương đã khép lại. Năng lực tự chữa trị này còn nhanh hơn cả của Trường Sinh Uyên.
Tư Thần thay một bộ quần áo khác, đi tắm rửa. Cuối cùng mới mở loa bluetooth trên bàn, gọi cho Tống Tử Ngọc.
Xe RV đang chạy ngay lập tức dừng lại.
Sau khi nghe điện thoại, Tống Tử Ngọc nín thở ngưng thần, không dám thở mạnh.
Tư Thần dừng một chút, an ủi nói: “Là tôi, Tư Thần, không sao đâu. Bây giờ chúng ta có thể đi ra ngoài rồi.” 04.09.22
orz hôm nay có lương nhưng lại bị hụt comm _ 1 ÿ % LÁ _ Ệ để: › - ..S) zñ : N s4 L2 & 3 v nh "NN ợ “ Wr... ' IIN UV x tí Š-- lÀ¬ÀẠAOUO ảú ; : V- : \\\ 5à ` : : ši ⁄ 2À Sàn b HÀ b Xr : ĐÀN ` sa `$ w\w . 5 ì củ .ú Áo BẠN 5 à f Ni h ^ _ t : ị c : ý * % ỳ Lệt cà * b » ") : . lì : k9 : : ` ` \ `: Mà ¿ BS, d'S à Ÿ \ h } ! nh ` - =)) làm tới chương 170 rồi xong mò ra được hình minh họa giống người hệ sợi nè hehe. Đây là art do AI tạo ra để minh họa cho phim Stranger Things 5 wW # : UÁ(0, + L : DÀM ‹x.. ' ` - ` <«>ociy 1222 Tới Tai hà, —¬ ~= g7. “2 ^~Z— sồi,“ se Ngư. h2 caO` ——> z L5 X/ #5 z "=9 { và: Fạ^: cổ vn : ` Kê dt IS ~* 4s“. 1x9 ^^. 3, ẳ ` ¬ —— 90. = N ` << —. Z” -*2 ¬—- àc +: ‹- ~ ˆ b Ý ‹ ` Ụ ề ° .. ”“ 2. 2z... 5 SNẲ l Tế xZ2- xế Z^c `Á ` « ”. ` : ` ~ó “ = “..P -> Vi = D " Ẳ ` #3 È »/= p” V^ TÀI "¬".%..' Ti k by. S5, << QUYN” _. _ ác 2v +4 — ....x % ; N2 + ZÉ=2S2-24 À `¬^ h. ——~1u\\ » ˆ 2174 r “ l4 S255. ‹ - — TH —- ` > mm ` . Š. — ¿i ị “ái c=— >4 ~ .—— - + ` —_ „rẻ s> £ 2v 3 : " — *ơ p *** 146 ***