C147
C147C147
Chương 146: “Nhưng vô năng thì phải chấp nhận số mệnh đi.
Edit: jena
Tư Thần mở tủ chén, tìm được một bộ ấm chén bằng sứ chưa dùng.
Cậu mở hũ đựng lá trà, múc một muỗng “Mỹ Nhân Phương Đông/, trà lắng xuống đáy, cậu rót nước sôi vào. Nếu có người ngoài nhìn thấy cách uống như thế này hẳn là sẽ vô cùng đau đớn chửi mắng là bò nhai mẫu đơn*.
* 4 Tã †! } (ngưu tước mẫu đơn): chỉ những người sử dụng thứ gì đó quý giá mà lại không biết, chỉ xem như là thứ bình thường Tống Tử Ngọc đứng ở ngoài cửa, giống như học sinh ngoan lần đầu bị thầy giáo gọi lên văn phòng.
Tống Tử Ngọc vẫn rất nhạy cảm với nguy hiểm.
Năng lực này đã cứu sống cậu rất nhiều lần ở trong không gian gấp khúc.
Tư Thần không quay đầu nhìn cậu, chỉ tùy tiện đứng ở bên kia nhưng Tống Tử Ngọc lại có xúc động muốn bỏ chạy.
Hiển nhiên, Tư Thần lại tiến hóa.
Thẩm Nhạn Hành đứng phía sau Tống Tử Ngọc, hỏi: “Rốt cuộc cậu có chịu đi vào không?”
Nghe thấy tiếng nói, Tư Thần nghiêng đầu nhìn.
Ánh mắt cậu dừng ở cửa ra vào, đánh giá trạng thái của hai người này. Rất khỏe mạnh, không bị hệ sợi ký sinh.
Tiêu chuẩn khỏe mạnh của Tư Thần lại không giống người bình thường.
Chỉ cần thân thể không yếu đến mức không dùng được hoặc là chỉ bị một số bệnh gen không quá nghiêm trọng thì với cậu đều là “khỏe mạnh.
Tuy Tống Tử Ngọc bị đứt một cánh tay nhưng sau khi ra khỏi đây vẫn có thể dùng bộ phận nhân tạo, Hề Hòa ở trong bụng cậu cũng không có vấn đề gì, thậm chí còn to hơn một vòng... Đúng là không có vấn đề gì quá lo. Còn Thẩm Nhạn Hành đã nhặt được hai cánh tay mới. Tuy trong người còn một số sợi nấm nhưng không đến mức tiêu cực, sức khỏe cũng đã tăng cường khá nhiều. Về phần Tư Thần, không cần phải nói, là người chiến thắng lớn nhất trong không gian gấp khúc. Tổng kết: ba người đều ổn.
Tống Tử Ngọc ngôi trên sô pha, dù là chủ xe nhưng lại dè dặt như con dâu mới về nhà chồng.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh.."” Tống Tử Ngọc nhỏ giọng nói: “Lúc trước đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đây là vấn đề mà cậu quan tâm nhất.
Tư Thần trả lời: “Tôi gặp cơ thể mẹ ở tầng 3, nhưng đã giải quyết xong. Dù thân thể đã xảy ra một ít thay đổi nhưng tôi vẫn là tôi, không cần nghĩ nhiều đâu.”
Sai lâm lớn nhất của cơ thể mẹ là muốn ký sinh lên người Tư Thần chứ không trực tiếp giết chết cậu.
Nhưng cũng phải cảm ơn nỗ lực cống hiến của tiến sĩ Sinh, nếu không, Tư Thần cũng không thể dùng bào tử cắn nuốt lại cơ thể mẹ. Tư Thần tiếp nhận toàn bộ di sản còn lại của cơ thể mẹ. Những di sản đó có thể giúp cậu trực tiếp leo lên cấp Bảy nhưng cậu đã từ bỏ lựa chọn này.
Dù giọng điệu của Tư Thần nhẹ nhàng bâng quơ nhưng bản thân cậu là người hiểu rõ nhất quá trình có biết bao nhiêu nguy hiểm.
Tống Tử Ngọc: “Có thể hỏi bây giờ anh cấp mấy rồi không?”
Chuyện này giống như sau khi thi đại học xong sẽ đi hỏi điểm bạn mình; hoặc là đi hỏi tiền lương của đồng nghiệp xung quanh; khá là ngại ngùng xấu hổ vì thường không có ai làm vậy.
Nhưng Tống Tử Ngọc thật sự quá tò mò.
Tư Thần suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Cấp Sáu Thang Trời.” Cụ thể thì là cấp 6.9.
Gia chủ hiện tại của nhà họ Tống cũng có trình độ tương đương.
Năm nay gia chủ 89 tuổi, đã tiến hành cải tạo sinh vật từ năm 3 tuổi.
Nếu tư liệu không bị làm giả thì ai cũng biết Tư Thần chỉ mới trở thành tiến hóa già từ đầu năm trước.
Có người còn chưa nhập học cao học đã sắp đủ điểm để tốt nghiệp.
Tống Tử Ngọc trâm mặc: “...
Cậu muốn lên sân thượng rít một điếu thuốc, nhưng nhớ tới đứa nhỏ trong bụng thì đành nhịn xuống.
Từ nhỏ cậu đã được xưng là thiên tài, có lẽ là vì những người xung quanh vẫn chưa được gặp thiên tài chân chính.
So với lý lịch của Tư Thần thì lý lịch của những người này quả thật quá ảm đạm.
Cơ thể mẹ tử vong, Tư Thần khống chế được một mảnh cổng trời, trở thành cơ thể mẹ mới. Nếu cậu muốn thì lúc nào cũng có thể kết thúc không gian gấp khúc này rồi đi ra ngoài.
Nhưng Tư Thần cũng không hành động ngay.
Lúc trước Tống Bạch có thể tùy ý dẫn thí sinh vào trường thi là vì ông nắm giữ được khoảng cách giữa hai chiêu không gian, chứ không hoàn toàn “giáng xuống”. Bọn họ ra ra vào vào giống như đăng nhập vào game thực tế ảo.
Còn không gian mà Tư Thần có được không giống vậy, nó có thực thể, hoàn toàn tồn tại như một chiều không gian cấp thấp. Nếu Tư Thần tắt kết giới, hai chiêu không gian sẽ xảy ra một số dung hợp không thể kiểm soát. Cậu cần phải tiến hành tiêu độc đối với không gian gấp khúc này trước, tránh cho sinh vật chiều cao trong thế giới này ảnh hưởng đến thế giới của mình.
Trong không khí, mật độ nấm đang hạ thấp.
Vì hoàn cảnh địa lý, khí áp, đất đai khác nhau, và chịu sự khống chế của Tư Thần, các loại nấm từng sinh trưởng rậm rạp giờ đã bắt đầu tử vong với quy mô lớn.
Những loạn nấm Xà Trượng này đều là nguyên liệu quan trọng để chế tạo thuốc, số lượng khổng lồ có thể làm ra được với mấy chục ngàn viên thuốc con nhộng hệ sợi. Năm đó, nuôi trông số nấm này đã đủ giúp tiến sĩ Sinh thành lập một tập đoàn “Gen Xà Trượng”. Tuy Tư Thần đã dung hợp hệ sợi nhưng cũng không thừa kế ký ức cơ thể mẹ của Sinh Ngọ, cậu cũng không biết cách chế thuốc.
Nhưng dù có biết cách chế thuốc, cậu cũng sẽ không làm.
Bi kịch người hệ sợi diễn ra một lần là đủ rồi.
xx*x*%
Trạng thái bây giờ của Tư Thần rất kỳ diệu. Trong không gian gấp khúc, mọi sợi nấm đều là đôi mắt của cậu. Cậu không cần ra khỏi cửa cũng có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ.
Ví dụ như không gian gấp khúc này kéo dài hơn 100km, gần viện bảo tàng gen là trụ sở ở trung tâm thành phố của tập đoàn Gen Xà Trượng. Vì phạm vi hạn chế của không gian gấp khúc nên thành phố này chỉ xuất hiện một nửa. Một ví dụ khác, Tư Thần nhìn thấy được tầng 2 bên dưới tầng ngâm mà Tư Sư Cưu đã giấu đi ở dưới viện bảo tàng.
Ở đó có những cỗ quan tài to như rương thu dụng, bên trong có một số người hệ sợi biến dị khá mạnh.
Vào buổi tối, Tư Thần nói dối những người khác ở lại trên xe rồi đến viện bảo tàng một chuyến.
Nấm mọc quanh viện bảo tàng không có gió vẫn không ngừng lay động, nhẹ nhàng lắc lư như chào mừng cậu về nhà.
Cậu đi thẳng xuống tâng ngầm.
Đường xuống tầng 2 đã bị Tư Sư Cưu phá hỏng, Tư Thần nện thẳng xuống sàn nhà, tạo ra một cái hố lớn, sau đó trực tiếp nhảy xuống. Điện nước ở dưới tâng hai đã hư hỏng nặng nề do nhiều năm không tu sửa. Trường Sinh Uyên ngồi trên vai Tư Thần, chịu trách nhiệm câm đen pin cho mẹ mình.
Bây giờ nó làm những việc vặt như thế này cực kỳ thuần thục.
Tư Uyên không chỉ biết soi đèn pin mà còn biết rửa chén, đánh răng, dùng khăn lau xúc tu.
Tư Thần muốn nuôi Tư Uyên thật lâu nên đã dạy nó rất nhiều tri thức, đặc biệt không hê bủn xỉn khen ngợi và khen thưởng khích lệ con nhỏ.
Sau khi được khen, Tư Uyên càng gắng sức làm việc hơn.
Tư Thần dựa vào tín hiệu phản hồi của sợi nấm, đi sâu vào bên trong hành lang, cuối cùng dừng lại trước một bức tường. Bức tường này nối liền với phòng bếp ở tầng 2, rất dày. Tư Thần điều khiển sợi nấm, từng chút nghiền nát bức tường, đằng sau bức tường chính là rương thu dụng.
Có tất cả ba rương thu dụng, bên trong đều là người hệ sợi biến dị.
Người hệ sợi còn sống, chỉ có bản năng, không còn trí tuệ. Chúng có năng lực và sức chiến đấu mạnh mẽ, có thể dùng gió để lây lan sự lây nhiễm ra ngoài. Nếu ra khỏi không gian gấp khúc này, chúng chính là một cơn ác mộng khủng bố.
Sau khi không gian gấp khúc kết thúc, khu vực này sẽ mở ra.
Không thể tin tưởng hoàn toàn vào tầng ngầm. Tư Thần lo lắng sẽ có ngày người người hệ sợi trong rương thu dụng một ngày nào đó sẽ trốn thoát.
Cho nên cậu muốn tự tay xử lý sạch sẽ trước. Tư Thần cúi đầu, nhìn cánh tay của mình.
Những sợi nấm đỏ rực mọc lên từ da thịt, so với nấm, chúng gân như là mạch máu, trên thân còn mọc ra những nhánh nhỏ.
Bây giờ, những sợi nấm từ từ kết ra một bào tử màu vàng, chỉ lớn bằng một hạt đậu hà lan, khuẩn nấm ở bên trong lại có màu đỏ.
Tư Thần hít sâu một hơi, mở một quan tài ra.
Người hệ sợi trong quan tài đã biến thành một vất chất sên sệt màu đen, khi nhìn thấy Tư Thần, cả người liền giật bắn lên. Một đống chất nhây muốn bám lên mặt Tư Thần. Nó cảm nhận được trên làn da trước mặt có thức ăn để nó hấp thụ.
Không cân Trường Sinh Uyên động thủ, Tư Thần dùng tay không bắt được chất nhầy. Thân của nó chạm vào sợi nấm trên người Tư Thần liền bị hấp thụ một khúc.
Nó ré lên.
Trường Sinh Uyên khắc chế, cơ thể mẹ cũng khắc chế. Loại khắc chế này dù cho nó có là cấp Tám cũng không thể chống cự lại khỏi sự cắn nuốt của Tư Thần. Huống chi nó chỉ vừa mới thoát khỏi rương thu dụng, cực kỳ suy yếu.
Nếu người mở rương thu dụng không phải Tư Thân mà là sinh vật khác, chắc chắn đã trở thành chất dinh dưỡng cho nó.
Tư Thần quấn chất nhầy thành một khối lớn bằng trái dưa hấu, nhét bào tử của mình vào.
Người hệ sợi không muốn bị bào tử khống chế, kịch liệt giãy giụa. Bào tử vừa nhét vào bị nó bài trừ ra ngoài, rơi xuống mặt đất, như một hạt thủy tinh vỡ tan tành.
Yếu như thế, thân thể của nó cũng đã đến cấp Tám, sao có thể để một sinh vật cấp Sáu lấy bào tử khống chết Tư Thần thở dài: “Thật là không còn cách nào khác.” Cậu lấy dao, cắt bỏ hết những phần hư thối không ăn được rồi đút cho Tư Uyên ăn.
Nửa tiếng sau, Tư Thần ra khỏi viện bảo tàng. Cậu ôm Trường Sinh Uyên trong ngực, nó no căng ợ một hơi dài. Nó không có bụng hay dạ dày, nhưng cả người Tư Uyên sau khi ăn no sẽ như một miếng bọt biển hút nước phồng to lên, ngay cả xúc tu đỏ giấu dưới bụng cũng vậy.
Sau khi Tư Thần bổ đôi nó ra, thời gian Tư Uyên ở bên ngoài ngày một nhiều hơn. Một phần là vì Tư Uyên vừa mới thành niên, có lòng hiếu kỳ rất mạnh với thế giới bên ngoài, một phần khác là vì Tư Thần cố ý huấn luyện.
Con nhỏ trưởng thành, vẫn phải tới lúc xa rời mẹ mình. Dù Tư Uyên không muốn, Tư Thần cũng sẽ giúp nó hoàn toàn cai sữa.
Để không có một ngày Tư Thần lại lựa chọn giống Bạch Đế: từ người tiến hóa thành Trường Sinh Uyên trưởng thành.
Cậu từ chối món quà của váy trắng, từ chối trở thành người hệ sợi, tất nhiên cũng sẽ không lựa chọn trở thành Trường Sinh Uyên.
*xx*+*%
Lần này đến viện bảo tàng Tư Thần ăn rất no. Cậu ăn xong thì ra khỏi viện bảo tàng, mở bài thi luôn mang theo mình.
Vì quá trình làm bài xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn nên cậu không hoàn thành được một nửa bài thi. Có vài câu đều bị bỏ trống, ví dụ như “Vào phòng lưu trữ dưới mặt đất chờ đến khi không gian gấp khúc kết thúc”.
Cũng may bài thi này rất hiểu chuyện, còn thêm một số 0 đằng sau câu hỏi phụ “Tiêu diệt cơ thể mẹ hệ sợi”. Cuối cùng, Tư Thần làm được 118 điểm.
Cuối bài thi còn có một hàng chữ nhỏ: Kỳ thi kết thúc, chúc mừng thi sinh đã nộp bài thi.
Kỳ thi kết thúc nhưng câu hỏi trên đề cũng không biến mất, chỉ có thể chờ đến khi có tín hiệu thì hỏi Bạch Đế. Khi Tư Thần quay lại xe RV, Thẩm Nhạn Hành và Tống Tử Ngọc đang ăn cơm tối.
Từ Giang Xuyên đến thành Bạch Đế mất khoảng 14 ngày. Đồ ăn họ mang theo có thể ăn đến một tháng.
Chỉ là bất ngờ gặp không gian gấp khúc, cyber trên xe lại hỏng, Tống Tử Ngọc không biết nấu cơm, làm hư khá nhiều nguyên vật liệu, lương thực dự trữ đã khô kiệt.
Vì vậy, cơm tối chỉ có thể thu hoạch từ những gì có sẵn. Tư Thần nhìn thử, có nấm porcini xào, canh nấm tre, nấm hương nướng muối tiêu. Š M1242 ... R.. : A7” si», - ø L¿ áo `... z ^^ : s nÝn, : § 5 , £s VẾP ÿ ệ ⁄⁄ 4 `. +. „. ĐÃ á CA ⁄ ¬ Ỹ~ 4 ,3 “ .. ị \ -= Lj c 5 na, - TC. ` .~. `. le -. < - `. - In x9 2... /Porcini xào/ Ôtn#- † ai: “ VỀ -c—_ LIƯễ= —; __ đấ „- 3W r é L : = - Fxx“U WP N „ j , .- .. 3 y “ hy \ 4 E Tụ X / Àh lét l l ,: À 7ñ ĐỒ „4 , ý ›>`=x?' Cự /Canh nấm tre/ _v 1°. 9n 2>) Ắ. NÀNG > xđNg 285: ề + ị . ể ì Á _— ^Š ì sêt, ke Nà # “ -Á 2... tuy Nok<`.>
Xử lý một vương quốc nấm ở trong không gian gấp khúc sẽ có nhiều tài nguyên giá trị.
Tống Tử Ngọc sửng sốt, sau đó thì vui mừng khôn xiết. Trên bản đồ, chi nhánh tập đoàn gần đây nhất có Gen Xà Trượng.
Nhưng không sao, cậu sẽ gửi tin cho Tập Đoàn Hỗn Độn ngàn dặm xa xôi đến đây nhặt của hời trước.
Tống Tử Ngọc liền buông chén đũa, vào phòng làm việc. Tư Thần về phòng ngủ, lấy điện thoại ra. Trạng thái hiện tại của cậu cũng không khác gì bình thường, chỉ là muốn xem thử điện thoại đã có tín hiệu chưa chứ cũng không hẳn là có chờ mong ai đó.
Tư Thần đợi 10 phút, cuối cùng cũng có tín hiệu.
Bây giờ là 8 giờ 23 phút tối.
Cậu mở ứng dụng mạng xã hội, nhấp vào khung thoại của Quý Sở Nghiêu, gửi bốn chữ.
“Đang làm gì vậy?”
Mới vừa có mạng, tín hiệu không ổn định, tin nhắn vẫn liên tục xoay vòng tròn.
Nửa phút sau, màn hình liên bắn ra một đống tin nhắn, thời gian bắt đầu từ nửa tháng trước.
— Hôm nay thầy của cậu đến đảo Tứ Quý. - Ông ấy ký một đơn đặt hàng, đặt hàng rất nhiều bộ phận cơ giới và xưởng sản xuất, nhưng hình như chưa đưa tiền.
- Cha tôi dặn phải cố gắng nỗ lực, tranh thủ đánh được Bạch Đế.
- Cậu vẫn chưa đến thành Bạch Đế à? Tính toán thời gian hẳn là phải đến rồi chứ?
Tin nhắn cuối cùng của Quý Sở Nghiêu được gửi từ bảy ngày trước.
- Hy vọng tôi không làm phiền cậu.
Dù tin nhắn không có âm thanh nhưng Tư Thần vẫn tưởng tượng ra trước mặt mình có một con chó nhỏ bằng máy đang cụp tai ủ rũ.
Cậu lại gửi tin nhắn: Chưa đến, tôi bất ngờ gặp phải không gian gấp khúc, vừa ra được... Tư Thần còn chưa kịp nhấn nút gửi, có người đã gọi điện đến.
Là Quý Sở Nghiêu.
Tư Thần nhấn nút nghe, giọng nói trâm thấp dịu dàng của thanh niên truyền đến: “Cậu mới ra khỏi không gian gấp khúc?”
“Đúng vậy.” Tư Thần trả lời: “Gặp chút phiên phức nhỏ, nhưng đã giải quyết xong rồi.”
Tư Thần cũng không thấy lạ vì sao Quý Sở Nghiêu lại biết.
Người ở trên xe này có thân phận đặc biệt, lại không đến được thành Bạch Đế, chắc chắn sẽ có người đi điều tra. Sự thật đúng là như vậy. Xe RV vừa mất tín hiệu, nhà họ Tống, nhà họ Quý, thành Bạch Để đều triển khai điều tra.
Kết quả biết được là chiếc xe này đi vào không gian gấp khúc 5A.
Không gian gấp khúc này vốn không nên xuất hiện, vệ tinh giám sát đo lường không ra một dấu hiệu nào. Nhưng nó đúng là đã xuất hiện.
Xác suất nó xuất hiện tương đương với việc uống nước bị sặc chết.
Mức độ nguy hiểm 5A là như thế nào, là có ném Bạch Đế vào đó cũng không chắc chắn toàn vẹn đi ra.
Mà người ở trên xe cũng chỉ mới cấp Năm.
Khi đó Tống Bạch đang làm khách ở đảo Tứ Quý, nghe nói là để dưỡng thương. Quý Sở Nghiêu mang theo tư liệu tình báo đi tìm Tống Bạch, không ai biết được đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe nói rằng Bạch Đế và thiếu gia lớn nhà họ Quý đã xảy ra mâu thuẫn lớn.
Đến giờ, Quý Sở Nghiêu vẫn có thể nhớ rõ được lời nói lúc đó của Bạch Đế.
[ “Chọn lọc tự nhiên. Không phải lúc nào thằng bé cũng có thể an nhàn sống dưới đôi cánh của ai đó." }
[ “Nếu cậu muốn cứu nó như vậy, tại sao không tự mình đi? Ra là không làm được đúng không, thiếu gia?” ]
[ “Nhưng vô năng thì phải chấp nhận số mệnh đi.” ] Quý Sở Nghiêu cảm thấy Bạch Đế nói không sai. Cho nên hắn đổi toàn bộ cơ thể cyborg của mình về lại cơ thể ban đầu, trong khoảng thời gian này vừa làm xong phẫu thuật, đang tập luyện theo một thời khóa biểu vô cùng khắc nghiệt. Ai nhìn vào cũng nói hắn bị điên rồi. So với bất kỳ cảm xúc nào khác, sự tuyệt vọng đau đớn vì bản thân kém cỏi và vô năng là một điều khó có thể chịu đựng được. Quý Sở Nghiêu nhắm mắt, thấp giọng nói: “Cậu không sao là tốt rồi.” 04.09.22
*xx** 147 *xx**