C148
C148C148
Chương 147: Tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Edit: jena
Đảo Tứ Quý.
Quý Tư Thành đứng trước cửa thư phòng của nhà mình, ngượng ngùng xoắn xít nửa ngày cũng không biết có nên đi vào hay không.
Sở Phục Hi vẫn còn đang làm việc.
Hai nhà Quý, Sở liên hôn với nhau. Vì để chứng tỏ hôn nhân không tan vỡ, mỗi tháng bà Sở và ông Quý thường sẽ sống chung với nhau một thời gian. Bây giờ đến đợt Sở Phục Hi ở trong nhà của Quý Tư Thành.
Sau khi Quý Sở Nghiêu thành niên đã dọn ra ngoài ở.
Có một số gia đình hy vọng bốn đời tụ hội một chỗ, mấy chục người quây quần bên nhau; một cố gia đình đến thời điểm con cái lớn khôn thì độc lập ra ngoài sống. Nhà họ Quý theo kiểu thứ hai.
Ba tiếng sau, Sở Phục Hi cuối cùng cũng xử lý xong việc ngày hôm nay.
Thật ra bà cũng không bận như vậy, chỉ là không biết nên đối diện với Quý Tư Thành như thế nào.
“Vào đi.” Sở Phục Hi lạnh lùng nói.
Quý Tư Thành niêm nở đi vào trong. Năm nay ông hơn 200 tuổi, nhưng trình độ cơ giới hóa hơn 90%, nhìn qua chẳng khác nào một người đàn ông trung niên hòa ái dễ gân.
“Mình à, ăn gì không?”
Sở Phục Hy: “Tôi không muốn nói năng khách sáo với ông, nói trọng điểm”
Trong lòng Quý Tư Thành rơi lộp bộp.
Con trai làm ra chuyện kia hình như chọc giận mẹ rồi. Sở Phục Hi không bạc đãi Quý Sở Nghiêu. Nhưng bà đã tiến hành cải tạo cơ giới từ nhỏ, lại trời sinh khiếm khuyết sự dịu dàng. Bà đối xử với đứa con trai này như một hạng mục trong công việc.
Mà hạng mục này hợp tác với Quý Tư Thành phát triển khá tốt. Từ nhỏ đến giờ cũng chưa khiến người đầu tư thất vọng. Quý Tư Thành không dám ngồi xuống, mười ngón đan vào nhau đặt trước người.
Đây là tư thế đã được huấn luyện.
Quý Tư Thành: “Quý Sở Nghiêu tự mình nói muốn bỏ cải tạo cơ giới.'
“Nó nói, ông liên đồng ý?”
Quý Tư Thành nhỏ giọng giải thích: “Tôi cảm thấy thằng bé suy nghĩ kĩ là được."
Sở Phục Hi không thể khống chế được cảm xúc của mình: “Nó bao lớn, ông bao lớn? Nó có thể nghĩ kĩ được gì hả? Tôi cảm thấy nó tự phụ tự cho mình là đúng, tự cho mình là thông minh, cho rằng mình là trường hợp đặc biệt. Ông có biết mấy ngày nay đám họ hàng kia có bao nhiêu người nằm mơ cười tỉnh không hả?” “Quý Tư Thành.” Sở Phục Hi đập văn kiện trong tay xuống bàn: “Bây giờ ông là gia chủ nhà họ Quý. Từ xưa đến nay, hoàng đế chết, hoàng tử không lên ngôi, ai mong hoàng tử chết nhất hả?”
Quý Tư Thành cảm thấy không đến mức như vậy. Dù bọn họ ai cũng nghĩ ngôi vị hoàng đế kia có thể cướp đoạt được, nhưng Quý Sở Nghiêu là Đồ Linh.
Khi Quý Sở Nghiêu còn nhỏ, ông đã nói chuyện với Đồ Linh.
Hạn mức cao nhất của cải tạo cơ giới là cấp Tám.
Ba vị Chủ Thân của nền văn minh Cơ Giới là cấp Chín. Đây là một con đường tắt, chỉ cần có tiền là có thể tiếp tục cường hóa. Nhưng có thứ có tiền cũng không mua được, ví dụ như nguồn năng lượng trung tâm cấp Chín. Hoặc ví dụ như nguồn năng lượng trung tâm cấp Mười không hề tôn tại.
Quý Tư Thành biết rằng Quý Sở Nghiêu chỉ là thử nghiệm của Đồ Linh.
Nhưng Quý Sở Nghiêu sẽ khóc, sẽ nháo, sẽ nằm trên lưng ông ngủ. Một đứa trẻ nhỏ bé, chỉ cao đến đầu gối của ông.
Ông không thể lấy tình cảm ra trả giá. Bên trong ông đã thay bằng một trái tim bằng máy, nhưng bản chất ông là một người rất ấm áp.
“Nó là một đứa... rất đúng mực, một đứa nhỏ không cần chúng ta phải lo lắng.” Quý Tư Thành chậm rãi nói: “Nó cũng không ngừng nỗ lực, tôi tin tưởng... nó sẽ tìm thấy con đường thuộc vê mình”
Sở Phục Hi quay đầu: “Tôi chỉ biết nó bỏ cải tạo cơ giới là do không biết tự lượng sức mình. Từ cấp Sáu rớt xuống cấp Bốn. Người đứng đầu trong danh sách người thừa kế của tập đoàn Trung Tâm Cơ Giới rớt xuống vị trí 47. Đó, đó là kết quả của đứa con trai duy nhất của ông.”
“Lựa chọn như vậy khiến cho đầu tư của hai nhà Quý, Sở từ trước đến nay chẳng khác gì ném đá xuống sông. Nhà họ Sở đã không còn muốn giúp nó cạnh tranh nữa, thành viên của đại hội cổ đông vô cùng thất vọng.”
Sở Phục Hi ít khi dùng giọng điệu cứng rắn như thế này nói chuyện với Quý Tư Thành.
Vì vậy có thể thấy được rằng, bà vô cùng tức giận.
Như một lần đầu tư thất bại, không đến mức phá sản nhưng khó tránh khỏi ảnh hưởng đến bên trong.
Quý Tư Thành kéo ghế ra, ngôi xuống. “Phục Hi à. Dù nó không phải là người thừa kế, nhưng nó vẫn là..” Ông dừng một chút: “Là con của chúng ta” Sở Phục Hi cảm thấy thật buồn cười: “Nếu nó thất bại, bây giờ ông sống thì còn có thể bảo vệ nó một thời gian; tôi còn sống thì còn có thể bảo vệ nó một thời gian. Về sau thì sao? Còn sống, nó sẽ trở thành nỗi ô nhục của gia tộc. Nhưng người đó không cho nó chết cũng sẽ lôi nó ra làm nhục.”
“Tôi lớn lên họ dòng bên*. Từ nhỏ không bao giờ dám biểu hiện quá mức ưu tú, tránh tranh đoạt lợi ích của những người dòng chính. Ông nói cho tôi xem, trong lòng những người đó có bao nhiêu oán hận? Đó là hậu quả của việc quá nhỏ yếu. Ông nghĩ trong nhà họ Quý của ông cũng là nơi hòa thuận vui vẻ lắm à?”
*#< (bàng chi): cùng họ nhưng khác dòng
“Cha mẹ đương nhiên không thể can thiệp hoàn toàn vào cuộc sống của con cái, nhưng không thể trơ mắt nhìn nó tự chuốc lấy cái khổ được. Nếu ông không để Quý Sở Nghiêu nghiện dopamine thì ông cũng không nên để nó bỏ tiến hóa cơ giới."
“May mắn duy nhất là nó bỏ sau khi tốt nghiệp tiến sĩ. Ôi, bằng không mấy năm học hành, bao nhiêu chứng chỉ cũng không lấy được.”
Quý Tư Thành: “Thật ra Bạch Đế cũng không có bằng đại học.”
“Nhưng Bạch Đế mạnh nhất.” Sở Phục Hi mặt không cảm xúc nói: “Dù ông có hai người cũng không đối phó nổi Bạch Đế. Quý Sở Nghiêu thì sao?”
Tuy Quý Sở Nghiêu bỏ tiến hóa cơ giới nhưng cũng không hoàn toàn trở thành người bình thường, chỉ biến các sản phẩm khoa học công nghệ phụ trợ cho việc tấn công. Cấp bậc Thang Trời của hắn rơi xuống. Dù có trang bị lại nguồn năng lượng trung tâm, cơ thể nhân tạo thì vẫn là cấp Bốn như cũ.
Sở Phục Hi: “Bây giờ chỉ có một cách.”
Trái tim Quý Tư Thành khẽ giật một nhịp: “Cách gì?” Ngay từ ban đầu, Sở Phục Hi đã không thích Quý Sở Nghiêu.
Không ai lại có thể thích một đứa trẻ do chồng mình ôm vê từ bên ngoài, huống hồ người chồng này còn yêu mình đến chết đi sống lại.
Sở Phục Hi không tin vào tình yêu, nhưng Quý Tư Thành đã khiến cho bà tin.
Nhưng đứa nhỏ đó đã tát vào mặt bà một cú đau điếng. Vì lợi ích đôi bên, bà cũng không muốn ly hôn. Quý Sở Nghiêu lại gọi bà là mẹ. Từ nhỏ, Quý Sở Nghiêu luôn nghĩ cách lấy lòng bà, rất ngoan, rất nghe lời.
Như một con cún nhỏ, dù bị đẩy ra cũng không nhớ cái đau, sẽ tiếp tục vẫy đuôi quấn quít.
Sở Phục Hi đã chất vấn nhiều lần mẹ của Quý Sở Nghiêu là ai, Quý Tư Thành vẫn không trả lời.
Hoặc là Quý Tư Thành sợ bà đi trả thù; hoặc là Quý Tư Thành cũng không biết.
Một khi đã như vậy thì bà chính là mẹ của Quý Sở Nghiêu.
Sở Phục Hi đẩy một hợp đồng dày đến trước mặt Quý Tư Thành.
“Ông nghe nói chưa, học trò của Bạch Đế đã đến thành Bạch Đế. Không một ai chết, sống sót toàn vẹn.” Quý Tư Thành: “Hả?”
“Đây là hợp đồng hôn nhân tôi đã nghĩ ra. Ông đưa cho Quý Sở Nghiêu, đến thành Bạch Đế tìm Tư Thần.” Sở Phục Hi nói: “Tôi mặc kệ ông dùng thủ đoạn gì, nhân lúc Tống Bạch còn chưa về thì tìm cách cho Tư Thần đồng ý kết hôn với Quý Sở Nghiêu. Hiểu chưa?”
Quý Tư Thành sửng sốt: “Nhưng tôi nghe chính Tống Bạch nói rằng trong nhà ông ta có một đứa nhỏ, tên là Tống Tử Ngọc, đang mang thai con của Tư Thần, cũng đi học chung với nhau.”
Sở Phục Hi cười lạnh: “Thì sao? Tôi đã đi điều tra, Tư Thần cũng chưa có đăng ký kết hôn. Tôi nuôi Quý Sở Nghiêu như thế nào thì vê sao Quý Sở Nghiêu cũng có thể nuôi con của Tống Tử Ngọc như vậy. Có phải vấn đề lớn không? Lấy con bỏ cha không được à? Còn không mau đi đit”
*xx** Xe RV chạy một vòng thật xa, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của thành Bạch Đế.
Thành phố này từng là trung tâm thế giới của liên minh; có dấu vết bị thời gian mài mòn, nhưng vẫn nguy nga diễm lệ như cũ.
Xe chạy xung quanh đã nhiều hơn. Phần lớn đều là xe vận tải, hiếm thấy có xe khách.
Thẩm Nhạn Hành sống ở thành Bạch Đế mười mấy năm, vô cùng tự nhiên trở thành hướng dẫn viên du lịch: “Thành Bạch Đế vốn là khu vực trung tâm của liên manh, là đầu mối giao thông vận tải. Có đồng bằng, có sông lớn, thuận lợi phát triển đường bộ, đường thủy và đường hàng không. Nhưng nhiều tập đoàn không muốn xây dựng ở đây nên dân dà, khu vực này mất nhiều sinh khí.”
“Thành Bạch Đế cũng không có sử dụng tiền tệ riêng, vẫn sử dụng điểm tín dụng của liên minh. Hàng hòa đến thành Bạch Đế có giá cao, tương đương, hàng hóa của thành Bạch Đế bán ra cũng thu thuế cao hơn.”
Một cánh tay nhân tạo có giá bán là 2 triệu 4 ở Vùng Thiên tai, 2 triệu 2 ở Khu An toàn. Ở thành Bạch Đế có thể bán lên đến 3 triệu 8. Lý do là vì không đủ nguồn cung cấp, quá trình nhập hàng gian nan, phí vận chuyển cao, thuế cao.
Cả thuốc gen, thuốc đặc hiệu, giá chênh lệch càng cao hơn. Khu An toàn chỉ cân 2000 đã có thể mua được thuốc gen cấp F, ở Vùng Thiên tai dao động khoảng 2000 đến 3000, còn thành Bạch Đế là 10000.
Lúc trước, Tư Thần cũng buôn lậu thuốc gen.
“Thành Bạch Đế cũng không có sản vật gì có giá trị đặc biệt để tiêu thụ. Cho nên, kinh tế chính từ cây trồng nông nghiệp, hoặc là...
Thẩm Nhạn Hành đột nhiên không nói nữa. Tống Tử Ngọc bổ sung: “Không có gì phải ngại. Hoặc là dựa vào vũ lực. Ngoại trừ đánh cướp cũng sẽ có nhiều tập đoàn đến đưa tiên cho Bạch Đế.”
“Cứ cách vài năm, Bạch Đế sẽ đến các gia tộc lớn để tống tiên, thật ra cũng chỉ để bù lại số tiền nhập siêu. Thủ pháp nhìn qua có chút nguyên thủy man rợ nhưng ai cũng thối nát như nhau.”
Dù là ở Khu An toàn cũng không thể bảo đảm không có ô nhiễm. Mỗi người dân bình thường khi mới sinh ra đều sẽ được tiêm ngừa thuốc gen. Mũi tiêm đầu tiên ở thành Bạch Đế là miễn phí, đây là cực hạn mà Khu An toàn có thể làm được.”
Có nhiều chuyện có thể dựa vào vũ lực để giải quyết, nhưng có nhiều chuyện thì không. Tống Bạch có thể đổi quy tắc trò chơi, nhưng ông không thể tạo ra quy tắc. Vì thành Bạch Đế muốn phát triển hơn hơn nhưng ở đó chỉ có một mình ông. Thành Bạch Đế cũng có những tiến hóa giả khác; nhưng để chống lại các tập đoàn thì vẫn có chút khó khăn. Tống Bạch ước mong rằng thành Bạch Đế sẽ là nơi đệ nhất thiên hạ, là một nơi mà ai cũng có thể có được một cuộc sống tốt đẹp, được hưởng thụ hợp lý các chế độ y tế, giáo dục, sinh hoạt; giống như trước khi xảy ra biến cố vậy.
Như thế thì mới không tính là số phận bi đát so với chí khí mạnh mẽ của ông từ khi còn trẻ; sẽ không khiến ông phải sầu khổ xé tận tâm can khi rượu vào lời ra.
Xe RV là loại xe cỡ lớn, cần phải xếp hàng để vào trong thành. Càng tới gần thành phố nên bây giờ đã có thể truy cập mạng mà không cần vệ tinh tín hiệu.
Trong khi đang xếp hàng kiểm tra, Thẩm Nhạn Hành đã thông báo trước mình đang đi cùng với hai học sinh của thây Bạch Đế. Hai người họ đều là sinh viên mới tuyển sinh năm nay, có ký túc xá kiểu Tây hai tâng, Thẩm Nhạn Hành đã chuẩn bị sắp xếp sẵn để hai người ở cùng nhau.
Trước mắt, Thẩm Nhạn Hành là nhân viên thời vụ không trong biên chế của đại học Bạch Đế, mỗi tháng có thể lãnh được 9000 từ bộ phận tài chính.
Bận trước bận sau, người gọi điện cho Thẩm Nhạn Hành rất nhiều. Nhìn xong, Tư Thần mới nhớ đến một chuyện. Hình như cậu đã quên gì đó.
Đó là quên gọi điện cho Tống Bạch, nói rằng mình đã an toàn.
Tư Thần mở điện thoại, tìm được số của Tống Bạch.
Tư Thần: Em chào thầy. Bọn em đã đến thành Bạch Đế. Tống Bạch vẫn chưa trả lời, có lẽ là khá bận. Nửa tiếng sau, nhân viên kiểm tra của thành Bạch Đế đã kiểm tra xong giấy tờ chứng nhận, xe RV thành công đi vào. Khi đó Tống Bạch mới gửi tin nhắn. Tống Bạch: Con còn sống à? Tống Bạch: Tin này là chỉ gửi cho mình thầy hay gửi thêm cho anh nào đó rồi? Tư Thần: “...” 04.09.22 =))) cái tên chương làm hốt hoảng ghê
*xx** 148 *xx**