C149
C149C149
Chương 148: Thiếu gia lớn ơi, nguy rồi.
Edit: jena
Tống Bạch cảm thấy có chút ngoài ý muốn vì Tư Thần không chất.
Thật ra ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi biết vốn đầu tư của mình đã không cánh mà bay.
Tống Bạch đã quen với sinh tử, sẽ không đau lòng, chỉ thấy phiền phức.
Lại phải tìm thêm một đứa học trò khác, rất phiền.
Tìm xác của Tư Thần và Hề Hòa về, rất rất phiền.
Vì vậy, biết Tư Thần không chết, ông rất vui. Tư Thần tính toán một chút ở trong lòng, cậu thấy mình bây giờ đã khá mạnh, nhưng để đánh thắng Bạch Đế thì còn cách một khoảng nữa.
Vì vậy, cậu rê rà nói: “Dạ, đương nhiên là chỉ nhắn cho thây.”
Tống Bạch hỏi thẳng: “Không gian gấp khúc lần này là sao?”
Tư Thần đã sớm biết ông sẽ hỏi vậy nên đã chuẩn bị báo cáo để gửi qua, dài khoảng 27 trang.
27 trang báo cáo được viết dưới hình thức luận văn, sinh viên làm bao gồm Tư Thần số 1, Tống Tử Ngọc và Thẩm Nhạn Hành số 2
Tư Thần suy nghĩ một chút, viết thêm tên của Tư Uyên vào số 3. Chăm gà con thì phải chăm sớm. Tuy bây giờ Tư Uyên chỉ đủ trình độ đi học trường mẫu giáo nhưng Tư Thần hy vọng dưới sự giúp đỡ của mình, Tư Uyên có thể vào được đại học, có cả lý lịch và luận văn.
Khi cậu còn làm việc ở phòng thí nghiệm của Gen Xà Trượng, cậu ngưỡng mộ nhất là những “sinh viên cao học”; vừa vào phòng thí nghiệm đã có rất nhiều luận văn, mỗi luận văn đều có thể phát triển thành những hạng mục nghiên cứu và nhận tiên thưởng...
Có câu nói rằng nếu thiếu cái gì thì bù lại cái đó. Tư Thần không thể quay về quá khứ chăm sóc bản thân hay là được sinh ra trong một gia đình êm ấm hạnh phúc. Cậu không có, nên cậu muốn đem đến những điều này cho Tư Uyên.
Nếu có thể, Tư Thần còn sẵn sàng xả thân chỉ để giúp Tư Uyên trở thành thế hệ siêu giàu đời thứ hai của tập đoàn X. Tư Uyên cũng giúp ích rất nhiều trong không gian gấp khúc, nên cũng không tính là cậu “gian lận”.
Nội dung của bản báo cáo dài 27 trang này rất nhiều. Từ thế giới khởi nguyên, phân tích các loài biến dị, cơ thể mẹ là Boss của thế giới, thuốc con nhộng hệ sợi của Gen Xà Trượng... đều được đề cập chi tiết. Chỉnh sửa lại một chút là đã có thể lưu trữ vào phòng hồ sơ.
Thậm chí cậu còn ghi chép lại giấc mơ thứ hai mình bị quái vật ăn thịt. Nhưng giấc mơ chủ quan này chỉ gửi tin nhắn riêng cho Tống Bạch, không có trong luận văn.
Tư Thần là một học sinh giỏi toàn diện, mỗi chỉ tiết đều tỉ mỉ chu đáo. Còn bổ sung thêm cả dẫn chứng vật chứng.
Nhưng cậu cũng giấu giếm một số việc. Ví dụ như cuộc trò chuyện với váy trắng, chuyện của Tư Sư Cưu và Tư Bạch Hoa. Tống Bạch đọc kỹ từng trang suốt hai tiếng đồng hồ. Ông trực tiếp gọi điện đến.
“Thầy vẫn luôn tìm thế giới khởi nguyên của Gen Xà Trượng, không ngờ con lại bất ngờ gặp được.” Tống Bạch dừng một chút, hỏi: “Có lấy được mảnh nhỏ không?”
Tư Thần chân chờ một lát, cuối cùng đáp: “Dạ có. Cái này dùng thế nào ạ?”
Tống Bạch nhướng mày: “Sao con lại do dự 3 giây? Thầy cũng không nghèo đến mức cướp đồ của học sinh.”
Tư Thần: “Thật vậy ạ? Em cảm ơn thầy.”
Tống Bạch: “Mảnh nhỏ là chìa khóa mở ra không gian gấp khúc, đồng thời con cũng có thể cảm ứng được một số thứ ở bên trong. Nhưng mảnh nhỏ của con có lẽ đã cạn kiệt năng lượng, nó sẽ xuất hiện ở hiện thực. Vậy thì tác dụng làm chìa khóa của nó cũng mất tác dụng, con coi như một vật kỷ niệm đi."
Tư Thần dò hỏi: “Thầy, ở không gian của các sinh vật chiều cao cũng xảy ra cao duy xâm lấn. Vậy thì thứ sinh ra những cuộc xâm lấn đó rốt cuộc đến từ đâu?”
Trường Sinh Uyên ở cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn; nấm Xà Trượng ở tập đoàn Gen Xà Trượng; con quỷ đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của người Carol ở nên văn minh Carol... Trước khi có những sự vật này, những thế giới đó hoàn toàn bình thường.
Thật ra sâu trong nội tâm Tư Thần chỉ muốn hỏi váy trắng hoặc Đồ Linh, họ là sự lựa chọn tốt hơn.
Đáng tiếc hai người này chỉ liên lạc đơn phương, bản thân cậu không thể gọi họ được.
Tống Bạch im lặng một lát, đột nhiên nở nụ cười: “Từ đâu hả? Ai biết được, có lẽ là ai đó ngẫu hứng móc một cục ghèn; hoặc là làm rớt chút da khô... Nếu con thật sự muốn biết thì có thể đến thư viện ở tâng cao nhất của đại học Bạch Đế tìm đáp án. Ở đó có nhiều tư liệu thầy tìm được ở nhiều nơi, nhưng khi con xem thì nên cẩn thận một chút, thầy không có bản sao chép điện tử.” “Nếu giấc mơ của con là thật thì các thế giới này chính là trại chăn nuôi, còn chúng ta là súc vật. Chủ trang trại là quản lý viên XYZ. Đôi khi sẽ có một con heo to khỏe cho rằng mình có thể trốn thoát khỏi chuồng heo, nhưng cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển.”
“Khi con heo kia chạy trốn, ở trong chuồng có con từ bỏ chống cự, trốn trốn tránh tránh; có con muốn đấu tranh, thương lượng với chủ trang trại, có con không muốn mình bị ăn nên ăn thịt những con heo khác*. Có con heo tự xưng làm thủ lĩnh, muốn bắt con heo kia trở về.” *ƒ #: ma cọp vồ: người bị cọp vồ không dám tách ra khỏi cọp mà còn giúp cọp ăn thịt người khác “Thầy vẫn không muốn lên cấp Chín, vì vậy tự giác phân liệt thân thể, hoặc là tự sát; vì đối với chúng, cấp Chín Thang Trời chính là chín, có thể thu hoạch.”
Tống Bạch nhắm mắt: “Thầy cũng không muốn bị ăn. Nhưng thế giới này là thế giới ăn thịt người.”
Tư Thần không nhìn thấy biểu tình của Tống Bạch nhưng cậu có thể cảm giác được cảm xúc của ông đang trầm xuống.
Cậu lục lọi trong hệ thống ngôn ngữ cẳằn cỗi của mình một chút lời an ủi: “Thây đã làm rất tốt rồi.”
Tống Bạch gật đầu: “Đúng thế. Thầy chỉ còn một việc nghi ngờ thôi, nên thây hy vọng con có thể thẳng thắn thành thật nói cho thầy biết.”
Tư Thần: “Dạ?” Tống Bạch hỏi: “Con có phải là con heo xổng chuồng không?”
Tư Thần: “... Dạ không phải.”
Khác với Tống Bạch có cả ký ức của đời trước, Tư Thần chắc chắn ký ức của cậu bắt đầu từ lúc 2, 3 tuổi.
Chỉ có váy trắng.
Cậu không biết rốt cuộc váy trắng là ai, nhưng cậu tin đó không phải mình. Dù váy trắng có gương mặt giống cậu như đúc.
Tống Bạch suy nghĩ nói: “Cũng đúng, có ít sinh vật giáng duy thảm như con.”
Dù là giả heo ăn thịt hổ* thì hai mươi năm qua của Tư Thần quả thật quá bấp bênh, hoàn toàn là một người bình thường. *Bản thân là nhân vật anh hùng oai như hổ rồi, để mong đạt được ý đồ nào đó, cố ý giả ngây giả ngô để nhử cho người khác mắc lừa.
“Nhưng con không thấy rằng tốc độ tiến hóa của con hình như hơi nhanh à?” Tống Bạch nhẹ giọng dò hỏi.
Tư Thần đã lên cấp Sáu.
Sau khi trở thành tiến hóa giả, tốc độ tiến hóa của cậu phải nói là cực nhanh, hoàn toàn không phải là tốc độ của người bình thường.
Tư Thần chân chờ, trả lời: “Có lẽ là do con thường xuyên vào không gian gấp khúc.”
Hơn nữa lần nào cũng là vượt cấp đánh quái, nếu không tiến hóa thì cũng hơi bất hợp lý.
Tống Bạch: “Không, ý thầy không phải như vậy. Chẳng lẽ con chưa nhìn thấy ai tiến hóa bình thường à? Càng về sau, muốn vượt cửa càng khó...”
Đáy lòng Tư Thần hơi run lên.
Cách dời chủ đề tốt nhất là tung ra một chủ đề khác.
Tư Thần nói: “Thầy ơi, em muốn tìm cha mẹ nuôi."
Trong không gian gấp khúc, cậu đã gặp “Tư Bạch Hoa” và “Tư Sư Cưư..
Trong trí nhớ của cậu, cha nuôi cũng không có biểu hiện gì khác thường. Có thể lúc đó cậu còn nhỏ nên không chú ý được.
Tư Thần chỉ biết ông ấy là kỹ sư, được những người xung quanh quý mến, mỗi ngày tan làm xong đều về nhà đúng giờ, không nói chuyện nhiều nhưng lại rất dịu dàng.
Tống Bạch nhíu mày. Nhưng cũng may, Tư Thần không có thói quen gọi điện trực tiếp bằng hình ảnh thực tế ảo nên không nhìn thấy biểu tình hiện tại của ông.
Giọng điệu của Tống Bạch không khác gì bình thường: “Chuyện nhỏ thế mà cũng phải tìm thây? Thầy đi họp, cúp đây.
Tư Thần nhìn cuộc gọi kết thúc, bắt đầu trâm tư.
Thật ra cậu không có trải qua quá trình giáo dục vê quá trình tiến hóa, những tri thức này không thường được nhắc đến trong xã hội tâng dưới.
Những đứa trẻ ở tâng dưới đều được học những thứ khá giống với tri thức trước khi xảy ra cao duy xâm lấn.
Chỉ khi học ở những trường học tư thục của các tập đoàn lớn mới có thể tiếp xúc với tiến hóa giả ngay từ nhỏ. Vì vậy dù đã lên cấp Sáu, Tư Thần vẫn khiếm khuyết khá nhiều kiến thức thường thức liên quan.
Tư Thần mở máy tính của Tống Tử Ngọc.
Tống Tử Ngọc là tiến hóa giả, còn là thành viên của gia tộc lớn, quyền hạn truy cập thư viện cao hơn cậu rất nhiều.
Cậu nhanh chóng tìm thấy tư liệu mình muốn tìm, giáo trình tiến hóa giả bậc tiểu học.
Lướt trên mục lục, cậu nhìn thấy “Tiến hóa và Thang Trời”, Tư Thân đọc nhanh như gió hết nội dung của chương này.
Cuối cùng cậu cũng biết trên người mình không đúng chỗ nào.
Đối với thân thể của người bình thường không có “huyệt động”, mỗi khi lên một cấp Thang Trời đều phải tự mình đào ra.
Kể cả là Bạch Đế sau khi đầu thai cũng phải bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ có một tình huống sẽ dẫn đến có huyệt động sẵn nhưng bên trong lại không có gì.
Đó là rớt xuống từ Thang Trời bậc cao.
Ví dụ như Quý Sở Nghiêu, vì đổi sang phương hướng tiến hóa khác nên rớt từ cấp Sáu xuống cấp Bốn.
Để tránh việc truy cập bị ghi chép lại, Tư Thân đọc mỗi trang rất nhanh, đọc đến trang cuối cùng liên xóa dữ liệu.
“Tới rồi!” Bên ngoài có tiếng reo lên của Tống Tử Ngọc: “Anh Tư Thần, xuống xe thôi, đến đại học Bạch Đế rồi!” Trường đại học nằm ở hòn đảo trung tâm, nơi hội tụ của ba con sông lớn. Xe RV trực tiếp bay qua sông.
Trong bãi đậu xe, nhân viên của trường đại học Bạch Đến đã được thông báo từ sớm, đón chờ hai sinh viên học cao học duy nhất của năm nay.
Đại học Bạch Đế không phải chưa từng có sinh viên nhập học nhưng hai sinh viên nhập học năm nay lại khác.
Một người là họ hàng gân của Tống Bạch, còn là thành viên của dòng chính gia tộc lớn, là người xếp thứ mười trong danh sách người thừa kế nhà họ Tống; người còn lại chính là học trò do Tống Bạch trực tiếp chỉ định.
Hiệu trưởng Tống Trường Minh nhìn xe RV đáp xuống, cảm giác như không phải đón sinh viên nhập học mà là đang đón lãnh đạo đến thị sát.
Sau lưng Tống Trường Minh còn có nhiều người khác. Có ban trưởng khoa, quản lý hậu cần ký túc xá, tổ trưởng tổ bảo vệ, đầu bếp,... Đó là những thân phận bên ngoài, còn bên trong họ đều là người nằm vùng do các gia tộc, tập đoàn lớn phái đến.
Đôi khi Tống Trường Minh lại cảm thấy những người này làm việc quá mức chuyên nghiệp.
Ví dụ như thây trưởng khoa, vốn là con cháu nhà họ Trần, tiền đồ quang minh rộng mở.
Bây giờ mỗi tháng nhận tiền lương 3000, để giúp cho đại học Bạch Đế có thể tăng hạng trên bảng xếp hạng các trường đại học của liên minh, mỗi ngày đều dậy lúc 6 giờ sáng đón sinh viên vào lớp. Để giúp cho trường học thêm phát triển, thây trưởng khoa chỉ mới 50 tuổi đã lao lực đến mức bạc cả đầu dù tuổi thọ trung bình của con người là 130 tuổi.
Trước đó Thẩm Nhạn Hành đã gửi thông báo Tống Tử Ngọc đã chặt đứt tay trong không gian gấp khúc, cần phải phẫu thuật cấy ghép tay nhân tạo; vì vậy ở khu vực chờ còn có nhân viên y tế.
Trước bãi đậu xe còn giăng một băng rôn biểu ngữ nền đỏ chữ trắng: “Chào mừng tân sinh viên Tư Thần và Tống Tử Ngọc nhập học ở Trường Đại học Bạch Đế — Phòng giáo vụ Trường Đại học Bạch Đế”.
Tư Thần đi phía sau Thẩm Nhạn Hành xuống xe, cậu quay đầu nhìn Tống Tử Ngọc ôm bụng to bước từng bước đi, rất cực khổ.
Trên đường đi, đứa nhỏ trong bụng Tống Tử Ngọc đạp không ít lần, còn bị trọng thương, cộng thêm phải chăm sóc cho hai người thực vật một thời gian dài. Thể xác và tinh thân bị dày vò nặng nề, bây giờ gây đến hao mòn. Tư Thần không nhịn nổi, đành phải bước lên hai bước đỡ đối phương xuống xe: “Cậu cẩn thận một chút.”
“Có đau không? Có cần tìm bác sĩ kiểm tra không?” Giọng điệu và gương mặt vô cùng dịu dàng.
Từ xa, đầu bếp Quý đứng sau lưng hiệu trưởng đã nhìn rõ một màn này.
Sáng hôm nay, ông mới nhận được mật báo từ nhà họ Quý.
Mật báo nói rằng Quý Tư Thành chuẩn bị dẫn Quý Sở Nghiêu đến để cầu hôn, bây giờ đang trên đường tới. Ngồi máy bay, ngày mai là đến thành Bạch Đế.
Đối tượng kết hôn với thiếu gia lớn tên là Tư Thần.
Đầu bếp Quý cũng hỏi thăm tình hình một chút, cũng biết “Tống Tử Ngọc đã có con với Tư Thần, hai người chuẩn bị học cao học xong thì kết hôn”.
Tin này là do Tống Bạch tuồn ra ngoài.
Thứ nhất là để cho Hề Hòa có lai lịch đàng hoàng. Dù Hề Hòa có bận tâm hay không thì chuyện này không nằm trong phạm vi nhận thức của Tống Bạch.
Vì sau khi sinh, Hề Hòa cũng chỉ là một đứa trẻ không có ký ức, ít nhất phải đến 17, 18 tuổi mới nhớ lại chuyện đời trước. Khi đó còn sống hay chết cũng khó mà nói được.
Thứ hai là đế chặt đứt gốc rễ những người muốn tới tìm Tư Thần để liên hôn.
Đầu bếp Quý ban đầu không dám tin, vì trước đó còn có tin đôn Tư Thần và Quý Sở Nghiêu gắn bó như keo sơn, ông cũng đã nghe tới 5, 6 phiên bản ông chủ nhà mình còn lấy pháo bắn đôi tình nhân trẻ tuổi mệnh khổ này. Bây giờ trực tiếp nhìn thấy một màn kia, lời đồn lúc trước không biết là thật hay giả, còn tin sau thì... Sự quan tâm trên mặt của Tư Thân hình như cũng không giống diễn. Đầu bếp Quý sắc mặt nghiêm trọng. Thiếu gia lớn ơi, nguy rồi. 04.09.22 mai mình đi thi nên không chắc có đăng được chương mới hay không nha „ v ; x‡* 140 ***