€ 150
€ 150€ 150
Chương 149: Chủ trang trại
Edit: jena
Hai tân sinh viên cùng nhau đi xuống, thăm quan một vòng trường đại học Bạch Đế.
Trường đại học Bạch Đế rộng hơn 800 héc ta, nhưng số lượng sinh viên chỉ khoảng 16 ngàn người, có hơn 1000 giảng viên, trong đó có một nửa là nhân viên không trong biên chế.
Vắng vẻ, lại còn là một ốc đảo giữa hồ, xung quanh có nhiều cảnh quan thiên nhiên mát mẻ.
Tư Thần nhìn một chú chó ba đầu đang gục gặc đầu đi ngang qua mình. Hiệu trưởng giới thiệu: “Đây là Tiểu Bát từ ngành chăn nuôi, là một sinh vật biến dị hoang dã đã được gây giống cải tạo, bây giờ là một chú chó bảo vệ, công tác rất tốt, còn biết trông nhà, nhưng lại giống con la*, bị vô sinh.”
*con vật lai giữa ngựa cái và lừa đực
Khác với những trường đại học bình thường, đại học Bạch Đế có khá ít các chuyên ngành liên quan đến văn học, triết học, nghệ thuật; sinh viên ở đây đều đăng ký học tập các chuyên ngành vê chăm sóc, nghiên cứu bào chế thuốc, trông cây nông nghiệp, nghiên cứu cơ khí,... Sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp nhận việc làm, hoặc có một số người sẽ tiếp tục ở lại làm giảng viên trong trường.
Chỉ có một chuyên ngành đặc biệt là ngành khảo cổ học. Sinh viên của ngành này thường hợp tác giao lưu với sinh viên bên học viện quân đội, tham gia thăm dò di tích không gian gấp khúc; vì vậy các sinh viên của ngành đều là những thanh thiếu niên vai năm thước rộng, lưng mười thước cao.
Trong đội ngũ công nhân viên chức của đại học Bạch Đế có đến tám phần mười là thám tử nằm vùng từ bên ngoài trà trộn vào.
Nhưng cuối cùng vẫn được Bạch Đế giữ lại, đều là những người bị thuần hóa, bị đem đi bán còn giúp thành Bạch Đế đếm tiền.
Đây là một giao dịch thâm lặng không tiện nói ra.
Đáng tiếc duy nhất là những năm gần đây mạng lưới thông tin đã đủ dùng, các gia tộc với và các tập đoàn cũng không cung ứng thêm nhân tài đến thành Bạch Đế nữa. Giảng viên lao lực, câm trong tay đồng lương ít ỏi... Thế nên vẫn sẽ có sinh viên mạnh dạn hỏi được từ giảng viên một số thông tin cơ mật.
Trường đại học Bạch Đế là trường đại học duy nhất ở Khu An toàn này.
Thành Bạch Đế đi từ hỗn loạn đến trật tự cũng có không ít công lao của các sinh viên và giảng viên ở đây.
Ký túc xá của hai tân sinh viên nằm tách biệt so với khu ký túc xá, ở gần một ao hồ xanh biếc, nghe nói đôi khi Tống Bạch cũng ngẫu hứng đến đây ở.
Tống Tử Ngọc được nuông chiều từ bé, đối với ký túc xá hai tâng kiểu Tây rộng chưa đến 200 mét vuông này hoàn toàn không có cảm giác gì. Nhanh chóng cất hành lý rôi đi theo nhân viên y tế đến bệnh viện.
Cậu muốn đến bệnh viện để phẫu thuật cấy ghép cánh tay nhãn tạo. Cánh tay nhân tạo là do nhà họ Tống bỏ một số tiền lớn để đặt hàng ở Khoa học kỹ thuật Bát Phương. Cánh tay này khác với cánh tay máy của các cyborg, nhìn qua không khác gì cánh tay của người bình thường, còn có thể hoàn toàn dung hợp với cơ thể gốc.
Những trâm anh thế phiệt như Tống Tử Ngọc vừa mới sinh ra đã được Khoa học kỹ thuật Bát Phương lấy DNA, số liệu thân thể để phòng ngừa bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
Bộ phận nhân tạo tuy không đạt được cường độ như thân thể gốc nhưng sau khi huấn luyện vẫn sẽ có mức độ tương đồng cao như cũ.
Tư Thần thừa nhận mình vẫn hơi bảo thủ trong phương diện này, không nhận xét gì, sau khi đăng ký vân tay liên vọt vào phòng tắm, ngâm mình trong một bồn nước ấm với Trường Sinh Uyên. Sau khi thân thể tiến hóa theo sợi nấm, hình như cậu thích không gian ẩm ướt hơn bình thường.
Bây giờ Trường Sinh Uyên đã lớn đến 2 mét, một mình nó có thể lấp kín cả bồn tắm.
Nhưng ở trước mặt Tư Thần, nó chỉ nho nhỏ bằng một bàn tay, trông xa như một con bạch tuộc con, thậm chí còn thích dùng xúc tu bóp bóp con vịt đồ chơi.
Tư Thần phát hiện mực nước không ngừng rút xuống, đành phải ôm nó lên, đặt lên trên giá treo đồ: “Đừng uống nước tắm.”
Cậu thuận tay lấy điện thoại, tìm số điện thoại của Thẩm Nhạn Hành trong danh bạ.
Tư Thần: Xin chào, anh có thể giúp tôi tìm vài người được không?
Cậu gửi thêm ID của cha mẹ nuôi và anh trai qua. Tư Thần được nhận nuôi khi còn rất nhỏ. Nhưng trí nhớ của cậu rất tốt, dù nhiêu năm trôi qua vẫn nhớ kỹ những dãy số này.
Có đôi khi, Tư Thần nghĩ rằng cậu không phải muốn hòa giải với cha mẹ nuôi, mà là hòa giải với chính bản thân cậu. Cậu đã không còn tìm kiếm sự yêu thương như ngày xưa, vì bây giờ cậu đã có một tình yêu khác, an toàn hơn rất nhiều.
Trong đầu Tư Thần hiện lên gương mặt của Quý Sở Nghiêu.
Cậu gửi tin nhắn: Đây là gia đình ngày xưa đã nhận nuôi tôi, tôi hy vọng có thể tìm được cách thức liên lạc với họ.
Thẩm Nhạn Hành thường trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng lần này lại rất lâu, cho đến khi chuẩn bị đi ngủ, Tư Thân mới nhận được tin trả lời. “Được.”
*xx**
Thẩm Nhạn Hành soạn lại thông tin từ cơ sở dữ liệu. Hắn ngồi ở bàn làm việc, biểu tình bình tĩnh, trong tay là ba con dấu chứng nhận tử vong.
Có ba phần.
Nội dung có sự kiện vào 16 năm trước, Tư Bạch Hoa, Nghiệp Trăn, Tư Chu trên đường đi từ khu Trang Sơn đến khu Bắc Thành đã gặp tai nạn. Bọn họ đi xe khách số K-214. Sau khi kiểm tra đo lường, xe khách này đã bất ngờ gặp phải sinh vật biến dị.
Không tìm thấy xác của nạn nhân, sau đó cũng không điều tra được tung tích của cả ba người, vì vậy, cục an ninh đã cấp giấy chứng nhận tử vong cho họ vào 14 năm trước. Trên tư liệu còn cung cấp thêm cả bài báo, các thông tin truyền thông đại chúng lúc đó. Thậm chí còn sao y chứng nhận số tiền bồi thường của ban hậu cần tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn. Vì trên danh nghĩa, Tư Bạch Hoa chỉ có một đứa con là Tư Chu, số tiền này cũng không được gửi đi.
Ngoài ra còn có tư liệu về cuộc đời của ba người.
Tư liệu rất chỉ tiết tỉ mỉ, không tìm ra được dấu vết giả tạo.
Hoặc có thể nói rằng đã từ rất lâu về trước đã có người dày công chuẩn bị hết thảy, vì vậy trong thời gian ngắn đã có thể gửi đến.
Thẩm Nhạn Hành hơi nghi ngờ quyết định của Bạch Đế.
Nhận con nuôi là một chuyện nhỏ không tốn chút sức lực gì đối với Bạch Đế. Ông cũng không quá yêu thích những đứa con mình nhận nuôi, chỉ cung cấp thức ăn, chỗ học, chỗ ngủ. Nhưng đối với những đứa trẻ mồ côi này, Tống Bạch đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của họ.
Vì vậy họ rất trung thành với Tống Bạch.
Thẩm Nhạn Hành cũng như vậy.
Nhưng bây giờ hắn muốn liên lạc với Tống Bạch.
Cuộc gọi được nhận, hình ảnh thực tế ảo của Tống Bạch hiện ra trước mặt Thẩm Nhạn Hành.
Hắn cúi đầu theo bản năng: “Thưa ngài.”
Tống Bạch hỏi: “Chuyện gì?”
“Con có thể giấu nguyên nhân tử vong của cha mẹ, giống như trên tư liệu đã ghi, cũng sẽ không đề cập đến nhà họ Tống hay là Chế Tạo Hỗn Độn, và sẽ không làm ảnh hưởng đến quan hệ của ngài và Tư Thần.” Dù chỉ đối diện với hình ảnh thực tế ảo nhưng Thẩm Nhạn Hành vẫn cảm nhận được áp lực rất lớn: “Con hy vọng có thể được thay đổi hình dạng, lấy lại thân phận “Tư Chu” để sống. Con thê con sẽ không tiết lộ về thân phận “Thẩm Nhạn Hành”, cũng sẽ không rời khỏi thành Bạch Đế”
Thẩm Nhạn Hành có đặc tính là Vô Tương, không cần làm phẫu thuật cũng có thể biến thành một người khác.
Hắn một quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Tư Thần.
“Con thê..” Bạch Đế nghiên ngẫm: “Tiểu Thẩm à, con người rất tham lam. Ngay từ đầu chỉ muốn đứng từ xa nhìn em trai mình, sau đó lại muốn em trai gọi mình là anh; sau nữa lại muốn em trai đi cúng bái cho cha mẹ; rồi cuối cùng có thể hy vọng em trai báo thù cho cha mẹ.
Thẩm Nhạn Hành: “Thưa, sẽ không. Dựa theo hiệp nghị và pháp luật, việc tử hình cha mẹ con không có vấn đề gì cả.” Tội danh của bọn họ là tiết lộ cơ mật quan trọng của công ty, gây nên tổn thất kinh tế đến mấy tỷ. Vì sao một nhân viên ở tâng chót lại có thể gây nên tổn thất như vậy, và tạo ra tổn thất như thế nào, lại không được ghi chép rõ ràng.
Với quy tắc bây giờ, các tập đoàn đều chủ động tự làm hợp đồng.
Để bảo đảm cho nhân viên chặt chẽ đi theo con thuyên lớn của tập đoàn, tính công bằng không còn đáng để cân nhắc, chỉ có thể tùy vào lương tâm của ông chủ. Bạch Đế im lặng một lát: “Thầy nhớ rõ con cũng được họ nhận nuôi.'
“Dạ...
Thẩm Nhạn Hành may mắn hơn Tư Thần. Từ khi sinh ra, bị vứt bỏ trên đường, sau đó Tư Bạch Hoa vừa lúc lái xe ngang qua đã nhặt hắn về nhà. Bạch Đế: “Vậy con có biết mẹ nuôi của mình là người nhân tạo không?”
Thẩm Nhạn Hành sửng sốt.
“Tư Bạch Hoa, nhân viên nghiên cứu cấp cao đã chạy trốn của Gen Xà Trượng.” Bạch Đế từ từ nói: “Sự tình bên trong quá phức tạp, đào ra cũng chẳng tốt cho ai. So sánh đi so sánh lại thì tử vong là đáp án tốt nhất. Con phải học được tính nhãn nại, giống như thầy vậy.” Ông nâng tay, nhẹ nhàng xoa đầu của Thẩm Nhạn Hành: “Sẽ có một ngày thôi, thây bảo đảm.”
Nói xong, Tống Bạch cúp máy.
*xx*+*%
Khu dừng chân, đại học Bạch Đế. Vì cảm thấy không yên lòng nên Tư Thần tỉnh dậy rất sớm. Nhìn đồng hồ, chỉ mới 5 giờ sáng.
Cậu đến thư viện của trường một chuyến. Dựa theo lời của Tống Bạch thì thư viện ở tâng cao nhất có thông tin mà cậu cần.
Người có quyền hạn lên tầng cao nhất không nhiều, cửa bị khóa, cậu dùng thẻ sinh viên để mở cửa. Một căn phòng không tính là lớn lại chất chồng tư liệu. Phần lớn là hô sơ viết tay, có một số còn không phải là ngôn ngữ liên minh.
Những tư liệu này được chia làm các kệ sách khác nhau, giấy đánh dấu trên kệ sách đã ố vàng.
Tư Thần tìm một lát, nhìn thấy được một kệ có đánh dấu “Trang trại”, “Chủ trang trại”, “Nhật ký nuôi heo”.
Trên kệ đầu tiên, “Trang trại”, đã lấp đầy sách. Tư Thần tùy ý mở ra một cuốn bút ký, phát hiện ghi ghép bên trong là nân văn minh Carol. Người ghi chép khá tùy tiện, vừa nhìn đã biết là cách ghi của Bạch Đế, phần lớn là suy đoán và một số dấu vết chỉnh sửa.
[ Thiên tai Thân Quái kéo dài suốt 467 năm. Người Carol đã bị diệt sạch. Kết quả cuối cùng có được từ Thiên tai Thần Quái là “Đồ Linh”. Lúc đó đối phương giống tôi, hẳn là cấp Tám. ]
[ Đối phương có phải là phân thân của quản lý không? Không thể biết hết, tôi chỉ nghe nói vê Đồ Linh, chưa tìm được người. Nếu trong tình huống bình thường, có lẽ Đồ Linh cũng đang chạy trốn để không bị quản lý giết? } Mặt sau của tờ ghi chép là thế giới mà Bạch Đế đã từng đến; có nhiều nên văn minh mà Tư Thân chưa từng nghe qua bao giờ. Ví dụ như Vu Chúc, Nhân Thú. Những nên văn minh này không thể phát triển, không gian gấp khúc còn sót lại cũng rất ít. Sách ở hai kệ “Chủ trang trại” và “Nhật ký nuôi heo” lại ít đi rất nhiều.
Cả một kệ “Chủ trang trại” chỉ có ba cuốn tập, tách ra là Biển ý thức, Bầu trời luân hồi, Mê cung.
“Nhật ký nuôi heo” là túi hồ sơ, trên mỗi tờ chỉ có tên, không có nội dung.
Tư Thần biết được những cái tên như Khoa Phụ Tống, Sinh Ngọ, Zeus, Đồ Linh, Nữ Oa, Tiên Tri.
Còn những cái tên còn lại cậu không biết và cũng chưa nghe thấy bao giờ.
Đây đều là những thông tin ít người biết, Tống Bạch sống nhiều năm, gom nhặt được từ trong các không gian gấp khúc.
Có rất nhiều chuyện kinh thiên động địa, nhưng Tống Bạch chỉ viết có hai câu bâng quơ. Tư Thần đọc rất nhập tâm.
Tư Uyên không đọc được chữ, ngồi trong thư viện thật chán.
Để an ủi nó, Tư Thần lấy điện thoại ra.
Tư Uyên câm điện thoại của Tư Thần chơi xếp hình Tetris, chơi một hồi thì cùng lúc nhận được hai tin nhắn. Nó kéo kéo góc áo của Tư Thần, đưa điện thoại cho mẹ. Tin nhắn đầu tiên là của Thẩm Nhạn Hành, nội dung là đã tìm thấy tư liệu mà Tư Thần yêu cầu, file được nén lại và gửi qua.
Tin nhắn thứ hai là của Quý Sở Nghiêu, nội dung là hắn đã đến thành Bạch Đế.
05.09.22 sáng nay mình thi tốt nha hehe bây giờ quay về edit tiếp đây