C151
C151C151
Chương 150: “Cùng tôi xây dựng một gia đình đi."
Edit: jena
Quý Sở Nghiêu cũng không biết lý do vì sao cha lại dẫn hắn đến thành Bạch Đế.
Quý Tư Thành nói rằng bọn họ đến để đi du lịch, sẵn tiện thăm bạn cũ.
Quý Sở Nghiêu cũng không nghi ngờ gì.
Từ nhỏ hắn đã theo Quý Tư Thành đi du lịch khắp nơi. Khắp liên minh ngưỡng mộ ông là người giàu nhất thế giới, còn đối với hắn, ông là một người cha rất dịu dàng. Tuy hiếm khi con trai đã thành niên đi du lịch với cha nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.
Khi biết địa điểm đến là thành Bạch Đế, Quý Sở Nghiêu cảm thấy quá mức trùng hợp.
Lãnh thổ của liên minh mênh mông rộng lớn, nhưng phần lớn đều là Vùng Thiên tai và dã khu. Những người ở các Khu An toàn khác nhau muốn gặp nhau cũng phải mất đến mấy năm. Vị trí của thành Bạch Đế lại vô cùng đặc biệt nên Quý Sở Nghiêu chờ đến khi Tư Thần học cao học xong thì mới có dự định gặp lại.
Quý Sở Nghiêu không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề cho đến khi hắn vào trong cao ốc Bạch Đế, nhìn thấy Quý Tư Thành lấy ra một bản hợp đồng tiên hôn nhân từ trong túi ra, bên B còn có tên của mình.
Nội dung của hợp đồng không nhiều, chỉ có 8 trang giấy, Quý Sở Nghiêu đọc rất nhanh. So với hợp đồng tiền hôn nhân, thứ này giống hợp đồng chia tài sản hơn. Điều kiện là “bên A” phải đính hôn với hắn. Người làm hợp đồng có vẻ rất tin tưởng vào nhân phẩm của bên A, không có điều kiện hạn chế gì.
Bên B đã có họ tên của Quý Sở Nghiêu, ghi rõ cả ID chứng thực, chỉ chờ hắn đóng dấu tay.
Quý Sở Nghiêu cất cao giọng: “Cha, đây là gì?”
Quý Tư Thành: “Hợp đồng kết hôn.”
Quý Sở Nghiêu có cảm giác điện áp tăng cao.
Hắn cố gắng áp chế cảm xúc, cố gắng nói chuyện thật bình thường: “Cha đã nói cho con quyên tự do yêu đương, hôn nhân của con không phải thứ để giao dịch.” Quý Tư Thành thở dài một hơi: “Con ơi, tình huống bây giờ không giống vậy nữa. Lúc đó con như thế nào, con là thiếu gia lớn của nhà họ Quý, là người đứng đầu trong danh sách người thừa kế, 25 tuổi đã cấp Sáu Thang Trời, tiên đồ vô hạn; còn bây giờ thì sao? Con có cái gì... Đương nhiên Quý Sở Nghiêu có rất nhiều thứ. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, gia thế, bằng cấp, vẻ bề ngoài không còn quan trọng nữa. Quan trọng nhất là sức mạnh.
“Tuy cha mẹ không hy vọng nhìn thấy khả năng đó nhưng lỡ phương hướng con chọn thất bại thì sao?” “Mạng của cha không còn dài, cần phải tìm cho con một chỗ dựa về sau.”
Quý Tư Thành một hơi nói hết những gì sâu trong ruột gan của mình nhất, lời nói thấm thía cảm động chân thành.
Sâu trong lòng, ông cảm thấy Đồ Linh sẽ không mặc kệ Quý Sở Nghiêu; nhưng ông cũng cảm thấy Đồ Linh sẽ thật sự mặc kệ Quý Sở Nghiêu. Sở Phục Hi không thích đứa nhỏ này; Quý Tư Thành vừa làm cha, vừa làm mẹ nuôi dưỡng nó đến bây giờ.
Cha mẹ yêu con, cũng nghĩ xa cho con.
Ông biết Quý Sở Nghiêu là người như thế nào. Không kiêu ngạo, nhưng có cốt cách. Quý Tư Thành thực sự sợ rằng trong tương lai sẽ có một ngày nào đó có người chà đạp con trai mình.
Quý Sở Nghiêu cứng đờ nói: “Con không cần.”
Quý Tư Thành trả lời: “Đối tượng kết hôn là Tư Thần, đều là suy nghĩ của cả cha và mẹ.”
Tư Thần là học trò của Tống Bạch, còn trẻ nhưng đã cấp Sáu, sau lưng cũng không có gia tộc phức tạp hay vướng bận gì phiên phức. Ai nhìn vào cũng có thể nhìn thấy thiếu niên tiền đồ vô lượng. Ôm đùi một người như vậy thì không chỉ có Quý Tứ Thành mà còn nhiều người khác. Thế nên không phải vô duyên vô cớ Tống Bạch lại tạo tin đồn giả trói Tư Thần vào nhà họ Tống.
Còn đứa bé trong bụng Tống Tử Ngọc thì...
Quý Tử Thành đã điều tra cẩn thận, trước khi thi, Tống Tử Ngọc chỉ mới gặp Tư Thần một lần, dù tra xét về thời gian hay là tình cảm thì quả thật không trùng khớp với nhau.
Nếu đúng là con của Tư Thần thì cũng không phải không được.
Quý Sở Nghiêu sẽ là một người cha tốt, dù là cha dượng.
Quý Sở Nghiêu nhíu mày: “Con biết. Đối tượng kết hôn tốt nhất ở thành Bạch Đế chỉ có một mình cậu ấy, nếu không cha cũng không năng nặc đòi đi đến đây. Nhưng con cũng không muốn như vậy..."
“Cha à.” Quý Sở Nghiêu trịnh trọng nói với Quý Tư Thành: “Con chọn ai không quan hệ, cũng không muốn ai phải gánh vác lấy hậu quả này.”
Quý Tư Thành trừng lớn mắt, phản bác: “Cái gì mà gánh vác hậu quả? Con thích nó, cha tới cửa cầu hôn. Còn không phải là tự do yêu đương à?”
Trong lúc nhất thời, Quý Sở Nghiêu á khẩu không trả lời được.
Hắn cảm thấy logic của Quý Tư Thành có lỗ hổng nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm ra.
Một lát sau, hắn mới phản ứng lại: “Tình cảm giữa con và cậu ấy chưa đến mức có thể kết hôn với nhau.” Quý Tư Thành trải đời nói: “Đúng vậy, cho nên bây giờ chỉ đính hôn thôi. Hơn nữa chuyện tình cảm có thể cùng nhau bồi dưỡng. Về mặt pháp lý, một người chỉ có thể có được một bạn đời, nếu bỏ lỡ thì coi như mất trắng.” Quý Tư Thành cũng hiểu đại khái trạng thái của con trai mình, Quý Sở Nghiêu theo đuổi Tư Thần từ lúc Tư Thần cấp Một đến bây giờ đã cấp Sáu cũng chưa thành công. Ông lại hiểu con mình, chờ đến khi Tư Thần cấp Chín, con của Tống Tử Ngọc đã lớn, Quý Sở Nghiêu vẫn còn năm trong danh sách chờ.
Quý Tư Thành cân nhắc một chút, ông cảm thấy Tư Thần cũng không phải là không có tình cảm với Quý Sở Nghiêu. Trong tình yêu, mặt dày rất quan trọng, nhân lúc Bạch Đế chưa xuất hiện thì phải khiến cho Tư Thần cam tâm tình nguyện gật đầu, nhiệm vụ thành công hoàn thành trót lọt. Quý Tư Thành càng thêm kiên định: “Con còn trẻ, những chuyện như thế này cứ giao cho cha.”
*xx**%
Tư Thần đọc xong cả hai tin nhắn.
Đâu tiên là nhắn cho Quý Sở Nghiêu: “Sao đột nhiên lại đến thành Bạch Đế?”
Đối phương không trả lời.
Cậu cất sách về chỗ cũ, ra khỏi thư viện.
Khi Tư Thần đến đây, trời còn chưa sáng, nhưng bây giờ mặt trời đã lên cao, hẳn là đã giữa trưa.
Tư Thần đi xe bus của trường về ký túc xá. Thẩm Nhạn Hành có sắp xếp cho cậu một tài xế riêng nhưng Tư Thần cảm thấy vừa phô trương lại lãng phí, không chịu đi. Tìm được chỗ ngôi trên xe, Tư Thần lấy điện thoại ra, mở tư liệu Thẩm Nhạn Hành gửi đến.
Hàng chữ đầu tiên vô cùng chói mắt, mực đen giấy trắng, “Thông báo tử vong”.
Ảnh chụp bên trên vô cùng quen thuộc, là một người đàn ông trung niên đeo kính, mỉm cười dịu dàng, diện mạo khá bình thường trong một thế giới đã cải tạo gen. Chưa xác định được nguyên nhân tử vong, phán đoán đầu tiên là do gặp phải sinh vật biến dị.
Tư Thần nhìn thời gian tử vong, 16 năm trước. Là lúc cha nuôi vừa thăng chức, ngồi xe đến Khu An toàn.
Đầu óc Tư Thần trống rỗng.
Cả người cậu cứng đờ, ngón tay trượt qua màn hình, nhìn thấy ba con dấu chứng nhận tử vong. Có một quãng thời gian, cậu rất hận cha mẹ nuôi của mình.
Tư Thần biết là không nên, nhưng cậu không kiêm chế được.
Khi còn nhỏ, cậu thường mơ thấy ác mộng. Đó là một chiếc xe màu đỏ, cha đang ngồi trên ghế lái, chở mẹ và anh trai đi, còn cậu vừa khóc vừa đuổi theo ở phía sau, van xin cha hãy chạy chậm một chút.
Nhưng chiếc xe đó không dừng lại. Tư Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn nó dân dần biến mất.
Mỗi đêm cậu khóc đến bật dậy.
Tư Bạch Hoa từng hứa sẽ quay lại đón cậu. Tư Thân đã nói điều này với nhân viên ở viện phúc lợi, người nọ cũng nói chuyện này cho những người khác biết, cả viện phúc lợi đều biết rằng sẽ có người đến đón đứa nhỏ này. Vì vậy cậu vừa được hâm mộ, lại vừa bị cô lập. Năm thứ nhất không có ai, năm thứ hai cũng không có ai, năm thứ ba cũng giống như vậy.
Những người xung quanh từ hâm mộ trở thành trào phúng. Đồ ăn của cậu còn bị nhét đá vào, giường và gối đầu của cậu luôn ướt nhẹp nước. Cậu bị đâm mù một con mắt, ho khan ngày càng nghiêm trọng.
Có một ngày trong giấc mơ, Tư Thần đã đuổi kịp chiếc xe kia. Cậu mừng như điên, đập lên cửa kính, không màng đau đớn và mệt mỏi, muốn giống như trước đây, cậu có thể làm nũng với mẹ.
Nhưng mẹ chỉ quay đầu, liếc nhìn cậu một cái, sau đó từ từ thu lại tâm mắt.
Cậu lại chạy sang xin anh trai mở cửa, anh trai nói: “Xin lỗi em, trên xe không còn chỗ.”
Sau đó, cha lại chạy xe đi mất. Cuối cùng, Tư Thân cũng không còn nằm mơ thấy giấc mộng đó nữa.
Tư Thần không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, khi cậu lấy lại tinh thân, Trường Sinh Uyên đang dùng xúc tu lau nước mắt trên mặt mình.
Giọng của nó rất nhỏ: “Mẹ ơi... Đừng khóc..."
Nhưng nước mắt của Tư Thân vẫn không ngừng rơi xuống.
Trường Sinh Uyên rất lo, nó dùng xúc tu che kín đôi mắt của Tư Thần. Nhưng chất lỏng ấm nóng kia vẫn không ngừng trào ra, vừa nóng lại vừa ướt.
Xe bus đã đến trạm cuối.
Tư Thần đi xuống xe, một mình đứng dưới gốc cây, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu nhưng cậu lại không cảm thấy có độ nóng. Báo cáo này rất dài.
Tư Thần quay về ký túc xá, photo báo cáo ra, đọc từng chữ.
Giấy trắng phủ đầy trên sàn, hốc mắt Tư Thân vẫn còn phiếm hồng, nhưng biểu tình đã khôi phục bình tĩnh. Tình cảm của Tư Thần được chôn giấu rất sâu, ít khi vui, ít khi buồn. Vì vậy dù cảm xúc đau buồn đến thắt nghẹn lông ngực, cậu vẫn không biểu hiện ra điều gì.
Cậu chỉ cảm thấy đau.
Tư Thần nhìn thấy dấu vết tàn dư của Tư Bạch Hoa và Tư Sư Cưu ở viện bảo tàng gen; cậu không muốn tin rằng chỉ là trùng hợp, nhưng ba tờ giấy chứng nhận tử vong đang ở trước mặt cậu.
Vì chiếc xe này “mất tích trên đường”, không thể tìm thấy xác của nạn nhân, chuyện là xảy ra vào 16 năm trước, thời gian đã phủ bụi hết chứng cứ.
Nếu Tư Thần tiếp tục điều tra, có lẽ cậu sẽ tìm thấy chân tướng thứ hai, đó là cha mẹ nuôi bị bắt vào tù, bị phán xử tử hình.
Tư Thần không muốn tin đây là sự thật, nhưng để làm giả những tư liệu này yêu cầu phí tổn rất cao, cậu cũng không nghĩ có ai lại đi làm giả những thứ này.
Cậu cứng đờ người lấy điện thoại ra, đầu ngón tay gõ từng chữ run rẩy không ngừng.
Tư Thần nhắn tin cho Quý Sở Nghiêu: “Tôi muốn gặp anh.”
Quý Tư Thành đi đến trường đại học Bạch Đế, còn tìm được hiệu trưởng Tống Trường Minh. Nhìn thấy ông, Tống Trường Minh vô cùng ngạc nhiên: “Ngài Quý? Sao ngài lại đến đây?”
Người như Quý Tư Thành khi vào thành Bạch Đế sẽ có thông báo. Nhưng Tống Trường Minh không nhận được tin gì, có lẽ là Quý Tư Thành nhập cư trái phép.
Quý Tư Thành niềm nở ôm vai thây hiệu trưởng: “Tiểu Tống à, mới chớp mắt thôi mà cậu lớn như thế này rồi. Tôi còn nhớ mình vừa tham gia sinh nhật thành niên và tiệc tốt nghiệp của cậu thôi đó.”
Năm nay Quý Tư Thành hơn 200 tuổi, có thể xem là tiến hóa giả lớn tuổi nhất hiện tại. Nhiều người ở liên minh đều là thế hệ trẻ so với ông.
Tống Trường Minh nghiêm túc: “Ngài có chuyện gì xin hãy nói thẳng.”
Quý Tư Thành: “Tôi tìm một sinh viên ở trường của cậu. Cậu là hiệu trưởng, có thể giúp đỡ được không?” Quý Sở Nghiêu không phối hợp, Quý Tư Thành chỉ có thể tự mình đi tìm Tư Thần.
Ông vốn muốn tìm Tống Tử Ngọc trước, không những có thể liên lạc với Tư Thân mà còn hỏi chút chuyện về đứa nhỏ trong bụng.
Kết quả là Tống Tử Ngọc đang ở bệnh viện phẫu thuật cấy ghép tay, nửa tháng sau mới được ra khỏi phòng ICU.
Tìm Tống Trường Minh cũng là bất đắc dĩ. Quý Tư Thành tự nhận ông hô mưa gọi gió ở liên minh, nhưng ở thành Bạch Đế, cái mặt già của ông quả thật không có lịch sử tốt đẹp lắm, người quen biết cũng không nhiều. Trung Tâm Cơ Giới đều có chi nhanh trải rộng các Khu An toàn, trừ thành Bạch Đế.
Ở đây có xưởng “Viện Nghiên cứu Cơ giới trực thuộc Đại học Bạch Đế”... Sản phẩm nghiên cứu là hàng nhái nên hàng rẻ giá đẹp, rất được ưa chuộng ở chợ đen.
Tống Trường Minh cũng là một người đã hơn 100 tuổi, lập tức tươi cười: “Đương nhiên là được, ngài Quý. Nhưng bây giờ tôi bận lên lớp, ngài có thể thông cảm cho tôi, ngôi chờ một lát, tôi tìm tổ trưởng giáo vụ giúp ngài, được không?”
Quý Tư Thành suy nghĩ một chút, đồng ý. Không ngờ tổ trưởng giáo vụ còn là một tên sối đời hơn, nói với ông rằng người ông muốn tìm đến ngày 9 mới đến trường báo danh, bây giờ trường vẫn chưa có tin tức.
Quý Tư Thành ở văn phòng uống trà tới trưa, tiến độ nhiệm vụ 0, điện áp cơ thể tăng hơn 200.
Mà ở bên kia, Tư Thần đã đến địa chỉ Quý Sở Nghiêu gửi, là cao ốc Bạch Đế.
Cao ốc Bạch Đế cao mấy trăm tầng, trong đó có một phòng là bất động sản của nhà họ Quý ở thành Bạch Đế, ở tâng 88.
Phòng này là do năm xưa Tống Bạch dùng để khấu trừ một hạng mục làm ăn.
Một căn phòng rộng 200 mét vuông, khấu trừ được 8,8 tỷ điểm tín dụng, dù giá thị trường chỉ có 18 triệu.
Không đồng ý lại không được. Nếu không mua, Tống Bạch liên vác đao đi đánh cướp một chi nhánh của Trung Tâm Cơ Giới.
Tống Bạch gây họa cho thiên hạ lâu rồi, nhưng không ai đánh lại ông.
Phòng này chưa có ai ở, nhưng đầy đủ đồ dùng, chỉ có hơi bụi, chưa có cyber giúp việc.
Nghe Tư Thần muốn đến, Quý Sở Nghiêu liền tự mình cầm chổi cầm giẻ lau, cố gắng dùng thời gian ngắn nhất để dọn dẹp lại phòng khách và phòng ngủ. Hắn không biết Tư Thần đến làm gì, nhưng cảm thấy có vẻ không thể tránh khỏi liên quan đến chuyện cha mình đến câu hôn.
Quý Sở Nghiêu cảm thấy rằng Tư Thần có lẽ sẽ đồng ý. Nhưng cái đồng ý này có trách nhiệm, có lợi ích, nhưng tình yêu chỉ là cái phụ thêm. Hắn không muốn như vậy. Quý Sở Nghiêu đã suy nghĩ kỹ lý do thoái thác, hắn sẽ nói với Tư Thần rằng hắn không cần sự đồng tình an ủi, dù không kết hôn, hắn vẫn không có khó khăn gì, Tư Thần cũng có thể giúp đỡ nếu cậu muốn... Vì vậy cậu không cân phải chấp nhận điều kiện của cha, càng không cần phải thấy áp lực và gánh vác trách nhiệm.
Khi hắn đang nghĩ đông nghĩ tây, có người gõ cửa.
Quý Sở Nghiêu mở cửa, hắn tươi cười niềm nở, nhưng không ngờ Tư Thần lại đột nhiên ôm chặt hắn. Bây giờ hắn cấp Bốn, còn là thân thể của người bình thường.
Tư Thần còn cõng theo Trường Sinh Uyên, nặng ít nhất nửa tấn.
Không kịp phòng ngừa, Quý Sở Nghiêu trực tiếp bị đè xuống đất.
Cũng không đến mức đau, nhưng hắn rất ngạc nhiên. Tư Thân chôn đầu vào ngực hắn, cả nửa ngày cũng không nói hay làm gì khác.
“Làm sao vậy?”
Quý Sở Nghiêu nhạy bén nhận ra cảm xúc của thiến niên không đúng. Hắn nâng tay, ôm lại Tư Thần, động tác dịu dàng trấn an.
Tư Thần nén sự nghẹn ngào: “Quý Sở Nghiêu à.” Quý Sở Nghiêu đáp: “Tôi đây." Tư Thần nhắm mắt, quyết định: “Cùng tôi xây dựng một gia đình đi.” Cậu muốn có một gia đình, cậu muốn có một người yêu mình. 05.09.22 Im ok(-_v„ )?õnn† *xx** 151 *xx**