C153
C153C153
Chương 152: Cải ngon sẽ khiến heo mập tự cúi đâu
Edit: jena
Thành Bạch Đế, văn phòng đăng ký kết hôn.
Có hai người trẻ tuổi đang đứng ở trước cửa.
Bây giờ quá trình kết hôn rất đơn giản, chỉ cần hai bên cung cấp ID thân phận và cùng nhau ký tên, đi đến địa phương khác hộ khẩu của mình cũng đăng ký được. Sau khi lựa chọn đăng ký kết hôn, để xác nhận lại, hệ thống sẽ tự động kiểm tra sức khỏe của hai người, kiểm kê lại tài sản để tránh một trong hai bị lừa đảo. Nhân viên làm việc ở văn phòng sẽ tan làm lúc 6 giờ chiều.
Khi Tư Thần và Quý Sở Nghiêu đến nơi đã là 5 giờ 30, ở khu vực đăng ký chỉ có vài người, trông vô cùng hiu quạnh.
Đối với bọn họ, giấy kết hôn chỉ là một tờ giấy có thể tùy tiện xé rách, vì vậy, ý nghĩa tượng trưng của nó có giá trị hơn nhiều so với ý nghĩa thực tế.
Tờ giấy đó sẽ chứng minh từ nay về sau cuộc sống của bọn họ sẽ liên hệ chặt chẽ với nhau.
Bọn họ sẽ xây dựng một gia đình, sẽ cũng nhau chung sống, cùng nhau nuôi dưỡng Tư Uyên, và ngủ cùng nhau. Cả hai sẽ giúp đỡ nhau đi hết cuộc đời này.
Tim Tư Thần bắt đầu đập nhanh hơn. Dì nhân viên ngồi sau quây đăng ký vô cùng nhiệt tình: “Ôi, đến đăng ký kết hôn hả? ID đâu, lấy ra đi để tôi kiểm tra nào.”
“Chà, chàng trai trẻ là người của Bắc Thành hả, nhà ở Bắc Thành mắc lắm đó. Bằng cấp cũng không tồi, còn trẻ vậy mà đã tốt nghiệp tiến sĩ.”
“Cậu này thì sao? Để tôi nhìn nào. Chà, đẹp trai quá, hộ khẩu ở thành Bạch Đế của chúng tôi, ở đây là vùng đất địa linh nhân kiệt đó. Ôi chao, đúng là có hời cho cậu trai ở vùng ngoài rồi.”
“Giấy kết hôn 200 điểm tín dụng, ai trả nào?”
Quý Sở Nghiêu lấy thẻ ngân hàng ra: “Để cháu ạ.”
Gương mặt của hắn khá thong dong.
Dì nhân viên nhận thẻ, tức giận nói: “Cháu lấy thẻ sinh viên cho tôi làm gì?” Quý Sở Nghiêu đỏ mặt, trả lời: “Ngại quá, cháu lấy nhầm. Lần đầu kết hôn nên hơi lo.”
Tư Thần nghiêng đầu, cố gắng không để mình cười ra tiếng.
Quá trình đăng ký kết hôn cũng không tính là thuận buộm xuôi gió.
Tài sản cá nhân của Quý Sở Nghiêu nhiều đến mức máy ¡n không đủ mực để in, chứng nhận tài sản cao bằng cả nửa người khiến cho nhân viên ở trong văn phòng chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn.
Sau khi đóng dấu xong tài liệu, dì nhân viên lấy ra một tờ giấy.
Đó là một tờ giấy xác nhận, chứng minh hai bên đều biết tình trạng sức khỏe, giá trị tài sản của đối phương và hơn hết, là nguyện ý cùng nhau nên duyên vợ chồng, được pháp luật bảo vệ. Quý Sở Nghiêu ký tên xong thì đưa bút cho Tư Thần. Chữ viết của hắn như rồng bay phượng múa, vừa nhìn đã biết tốn thời gian dài để luyện tập.
Tư Thần nhận bút, ngòi bút vừa chạm lên mặt giấy, tay cầm của cậu liền run lên.
Quý Sở Nghiêu ở bên cạnh cũng không thúc giục.
Tư Thần cảm giác như cậu chưa tỉnh ngủ, bút đặt trên giấy chỉ là một dấu chấm màu đen.
Quý Sở Nghiêu nắm tay cậu: “Nếu chưa muốn thì em cứ nói, đừng ép bản thân.”
Tình cảm của Tư Thần luôn khắc chế, lại rất keo kiệt. Cậu giống như thần giữ của, luôn chôn giấu tình cảm của mình vào bên trong, không muốn yêu vì luôn phòng bị, sợ hãi mình sẽ bị tổn thương. Lời nói của Quý Sở Nghiêu đã kéo cậu từ trong mộng về hiện thực.
Tư Thần mỉm cười, ký rõ họ và tên: “Em suy nghĩ kỹ rồi.” xx*x*%
Quý Tư Thành ngồi chờ trong văn phòng hiệu trưởng đến 8 giờ tối.
Phó hiệu trưởng lại muốn mời ông đi ăn cơm, nói rằng tài chính đại học Bạch Đế gần đây quá khó khăn. Quý Tư Thành rất biết điều quyên góp 5 triệu, nhưng cuối cùng đến cả số điện thoại của Tư Thần ông cũng không có. Năm nay Quý Tư Thành 222 tuổi, nội tiết tố giống đực đã giảm bớt, tính tình rất hòa nhã, dễ gần. Nhưng bây giờ ông nhấp một ngụm trà, thấy cả bụng mình đang sôi trào lửa đốt, khi đi ra ngoài thì chỉ muốn lấy pháo bắn bay bức tượng điêu khắc Tống Bạch ở cổng trường. Trong thành Bạch Đế cấm dùng pháo.
Quý Tư Thành gọi taxi, nhớ lại lời nói của mình với Quý Sở Nghiêu thì không khỏi đỏ bừng mặt. Nghĩ tới nghĩ lui, ông chỉ có thể thoái thác rằng trưa uống dầu máy hơi nhiều nên váng đầu, nói nhảm.
Khi Quý Tư Thành nghĩ như vậy, điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn của Quý Sở Nghiêu.
- Cha, tối nay cha đừng về.
- Cũng không cần ở lại thành Bạch Đế nữa, cha về lại đảo Tứ Quý đi ạ.
Quý Tư Thành: 2
Giây tiếp theo, Quý Sở Nghiêu gửi qua một file giấy có ký hiệu của Cục Dân chính, nhìn qua có vẻ là giấy kết hôn. Trong đầu Quý Tư Thành có rất nhiều suy nghĩ, khả năng cao nhất mà ông nghĩ đến là Quý Sở Nghiêu muốn phản đối bị ép duyên nên tùy tiện tìm người khác kết hôn. Nhưng khi ông mở file ra xem, đối tượng kết hôn là Tư Thần.
Quý Tư Thành liền chấn kinh.
Tờ hợp đồng ông còn cất trong túi chưa được lấy ra hình như không quan trọng bằng thứ này nữa.
Cải ngon sẽ khiến heo mập tự cúi đầu.*
*‡ễ ñ91Z, SHC73%X_FI J}L?Z†#: cái này giống kiểu nhạc meme á, nội dung đại khái kể vê một thanh niên nhìn thấy một cặp gái trẻ với trai già xong cũng ước mình là trai già nên cố gắng phấn đấu rèn luyện bản thân, sau này được cặp với gái trẻ. Quý Tư Thành biết rõ, nhiệm vụ hoàn thành, không nên khoe mẽ.
Ông liền nói với tài xế: “Bác tài, chở tôi ra sân bay.”
Đến nhanh đi cũng nhanh, tránh khi Bạch Đế quay về tìm rôi đấm vào mặt ông.
*xx**%
Nhà chính của nhà họ Quý ở đảo Tứ Quý, còn nhà chính của nhà họ Sở thì gọi là thành Bát Phương. Hai nhà đã liên hôn nhiều năm, tên gọi theo đó cũng có vài phần tương tự.
Tống Bạch ở đảo Tứ Quý hơn nửa tháng, cuối cùng cũng chịu đi.
Người tới là khách, dù là một vị khách khiến người người nhăn mặt nhíu mày, nhưng vẫn không thể không tiếp đãi nồng hậu. Sở Phục Hi mặc tây trang giày da nghiêm chỉnh ngồi chờ ở trong phòng họp.
Gương mặt của bà từ nhỏ đã thiếu cảm xúc, bầu không khí trong phòng họp lại nặng nề, chẳng khác gì sắp có mưa to bão lớn.
Sở Phục Hi đã viết xong hợp đồng vay tiền từ sớm, nội dung chủ yếu là nhà họ Sở cho thành Bạch Đế vay một khoản chục tỷ, lợi suất 0 đồng, còn không xác định ngày trả nợ, hơn nữa còn hỗ trợ các sản nghiệp lạc hậu trong thành Bạch Đế theo kiểu 1-1.
Mỗi lần Tống Bạch đến đây cũng là vì cái này. Trước khi đối phương mở miệng thì không bằng soạn trước, ký tên nhanh rồi tiễn ông Phật này lên đường nhanh.
Vì sao lại không xác định ngày trả nợ, đương nhiên là chờ sau khi Bạch Đế chết rồi mới đi đòi tiên được. Nếu không thì cũng không sao, những khu công nghiệp của thành Bạch Đế cũng có thể lấy ra để gán nợ.
Chuyện này hai bên đều hiểu rõ, nhưng không có ai dại dột xé rách nó ra.
Sở Phục Hi đợi từ buổi trưa.
Đến 8 giờ tối, có thông báo Bạch Đế đã đến thành Bát Phương.
Nửa tiếng sau, Bạch Đế rảo bước vào phòng họp.
Ông mặc rất thoải mái, thành Bát Phương ở vĩ độ thấp, những nơi khác còn có tuyết rơi, nhưng ở đây nước còn chưa đóng băng.
Tống Bạch mặc một chiếc áo khoác mỏng và một cái kính râm. “Xin lỗi, kẹt xe trên đường. Tới hơi muộn.” Giọng điệu của ông lại cà lơ phất phơ.
Sở Phục Hi cảm thấy nếu Tống Bạch còn tìm một cái cớ có lệ như vậy cũng xem như là ông đã ngầm khẳng định thực lực của nhà họ Sở.
Kết cấu của phòng họp gôm hai bàn dài, nằm đối xứng nhau, không chia cấp bậc chính yếu hay thứ yếu.
Một bên là nhà họ Sở, một bên là thành Bạch Đế.
Sở Phục Hi ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên đều đây người, mặc vest đen kín cả ba hàng, có luật sư, thư ký, các vị trưởng bối trong nhà và thư ký của họ.
So sánh bên còn lại, thành Bạch Đế chỉ có một mình Bạch Đế cô đơn chiếc bóng.
Trên bàn đàm phán chỉ có một mình Bạch Đế. Tống Bạch: “Để tôi xem thử hợp đồng.”
Sở Phục Hi hơi cúi đầu: “Mời ngài.”
Tống Bạch trông không phải một người đứng đắn, nhưng vì sống lâu, lại trải đời, không có tín ngưỡng cũng không ai có thể trói buộc ông. Phương diện đạo đức của ông rất mờ nhạt, nhưng tác phong chuyên nghiệp thì vẫn được bồi dưỡng bình thường.
Ông xem hợp đồng, trực tiếp lấy bút ghi lại những chỗ có vấn đề: “Đây, và đây, sửa lại.”
Sở Phục Hi không oán hận, hoặc là xóa, hoặc là sửa, nhanh chóng bổ sung lại hợp đồng.
Tống Bạch mất 10 phút để xem lại hợp đồng mới, chưa nói gì.
Sở Phục Hi đành lên tiếng: “Ngài Tống, còn có vấn đề gì nữa không?” Tống Bạch tháo kính râm xuống, hơi mỉm cười: “Còn. Tôi khá tò mò một việc, người nhân tạo có cảm xúc không?” Sở Phục Hi sửng sốt: “Nếu ngài hỏi vê người nhân tạo mô phỏng người sống thì chúng không có cảm xúc, chỉ có mã lập trình.'
“Còn người mô phỏng gen như cô thì sao?”
Sở Phục Hy im lặng một lát: “Tôi cho rằng tôi không khác gì người bình thường, ngoại trừ không thể sinh sản.”
Tống Bạch hỏi: “Gen của cô là từ Phục Hy?”
Phục Hy cũng là tiến hóa giả như Khoa Phụ, đồng thời là một con heo xổng chuồng. Điểm khác nhau là con heo này đã bị quản lý ăn thịt rồi.
Sở Phục Hi bình tĩnh trả lời: “Gen của tôi có 97% giống Phục Hy, nhưng tôi không phải ngài ấy. Tôi không trưởng thành trong điều kiện như ngài ấy, đương nhiên cũng không có năng lực cao như ngài ấy. Xin lỗi, đã khiến ngài thất vọng rồi.”
Tống Bạch không rối rắm về chuyện này.
“Tiếp theo, hai gia tộc Quý, Sở cũng đã liên hôn với nhau nhiều đời. Vậy thì vị hôn thê của Quý Sở Nghiêu là ai vậy?”
Sở Phục Hi cứng đờ người: “Đây là chuyện trong nhà của tôi, xin ngài không cần phải lo lắng.”
Tống Bạch nhướng mày: “Việc trong nhà của cô đúng là tôi không cần quản. Nhưng con trai cô lúc trước gióng trống khua chiêng theo đuổi học trò tôi, nháo một trận ai cũng biết. Tôi không thích xen vào hôn nhân của mấy người, nhưng tôi thích xem náo nhiệt. Tôi muốn trước khi tôi về lại thành Bạch Đế thì có cơ hội nhìn thấy hai nhà đính hôn. Tôi, cũng có thể trở thành cha xứ chúc phúc. Cô thấy sao?” Trong phòng họp yên lặng đến nặng nề. Thư ký ghi chép cũng không dám dùng tay quá nặng, sợ âm thanh gõ bàn phím gây ồn.
Sở Phục Hi hít sâu một hơi: “Tôi và chông không muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai.”
Nhưng Tống Bạch đã lật một danh sách.
Càng về sau, tiến hóa giả càng khó sinh con. Đặc biệt là những tiến hóa giả có phương hướng tiến hóa khác nhau. Nói thẳng ra thì giống như hai loài khác nhau không thể sinh ra đời sau. Vì vậy người phụ hợp ở bên nhà họ Sở để lựa chọn cho Quý Sở Nghiêu cũng không nhiều.
Đầu ngón tay Tống Bạch dừng lại ở một cái tên: “Sở Linh Lung, tên rất dễ nghe chọn con bé đi.”
Sở Phục Hi nhăn mặt, trông như rất tức giận. Nhưng bà cố gắng kiềm nén: “Ngài Tống, chuyện này không nằm trong nội dung đàm phán, tôi không có khả năng lấy nó làm điều kiện.”
Tống Bạch cười, nhưng đôi mắt sắc lạnh: “Tôi không hy vọng học trò mình vì báo ân lại tự hủy tương lai của mình khi kết hôn với một tên phế vật. Tôi cũng không hy vọng tương lai của nó gắn liền với một con thuyền sắp chết chìm”
Hai chữ “phế vật” trực tiếp khiến Sở Phục HI đau đớn không thôi.
Đương nhiên bà biết những người sau lưng nghị luận Quý Sở Nghiêu như thế nào, và có rất ít người phản bác lại.
Bà hiểu rõ, nhưng vẫn giả vờ như không để ý, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho những người đố ky kia nghĩ rằng nhà họ Quý vẫn còn có thế lực chống đỡ cho Quý Sở Nghiêu. Sở Phục HI siết chặt tay, không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh mà trả lời: “Ngài lo lắng quá.”
“Hơn nữa, thằng bé chỉ mới 26 tuổi, tương lai phía trước có vô hạn khả năng xảy ra. Chính ngài còn có thể sống đến 200 tuổi mà.”
Tống Bạch cười nhạo một tiếng, chuẩn bị nói thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên cắt ngang.
Ông cúp máy, điện thoại tiếp tục vang lên.
Tống Bạch hơi nhíu mày, nhấn nghe.
Thẩm Nhạn Hành nôn nóng: “Thưa ngài.”
Tống Bạch không mở loa nhưng trong phòng họp đều là tiến hóa giả cấp Năm trở lên, muốn nghe cũng không có việc gì khó.
Tống Bạch hỏi: “Chuyện gì?” “Chiêu nay Tư Thần và Quý Sở Nghiêu đi đăng ký kết hôn!”
Biểu tình ban đầu của Tống Bạch đã không mấy tốt đẹp, bây giờ càng thêm âm trầm, giọng điệu khô cứng đáp: “Đã biết.”
Nói xong, Tống Bạch liền cúp máy.
Ai cũng có thể cảm nhận được ông đang điên tiết.
Chỉ có một phút đồng hồ troi qua nhưng trong phòng họp không còn ai dám lên tiếng.
Thấy trời đã tối muộn, cuối cùng, Sở Phục Hi đành mở miệng: “Thưa ngài, ngài cảm thấy hợp đồng còn vấn đề gì cân chỉnh sửa nữa không?”
Tống Bạch hơi nâng mí mắt, đôi mắt đen nhánh không biết từ lúc nào đã trở nên đỏ rực. Ông nhìn Sở Phục Hi như nhìn một cái xác chết.
Tim Sở Phục Hi đập nhanh, lòng bàn chân đổ mồ hôi, gần như không dám nhìn vào mắt Bạch Đế.
Trong nhà không có cửa sổ nhưng bỗng nhiên gió nổi lên, nước trà trong ly liên tục gợn sóng, hợp đồng trên bàn bay lung tung khắp nơi.
Gió to nổi lên, những tờ giấy trắng phần phật bay, che đi tâm mắt của Sở Phục Hi.
Khi cơn gió kỳ lạ dừng lại, trong phòng họp đã không còn bóng dáng của Tống Bạch.
Bà cúi lưng, nhặt lên tờ hợp đồng dưới chân mình.
Bên trên đã có chữ ký của Tống Bạch. Tống Bạch ngồi trong máy bay.
Ông có thể thuấn di, tốc độ còn nhanh hơn máy bay. Nhưng đôi khi vẫn phải phô trương thanh thế.
Hành khách trên máy bay chỉ có vài người, đều là người của nhà họ Tống sắp xếp sẵn.
Tống Bạch tùy tiện đưa hợp đồng cho một người trong số đó: “Gửi vê thành Bạch Đế.”
“Dạ.”
Tống Bạch có quản gia và thư ký riêng, nhưng mấy chục năm trước họ đã qua đời. Cuối cùng chỉ còn Tống Bạch, ông cũng đã quen đi một mình.
“Thưa ngài, bây giờ đi đâu ạ?”
Tống Bạch nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát: “Nhà họ Trân." “Dạ.”
Trong các gia tộc lớn có một quy định bất thành văn là xếp hạng của các gia tộc đều dựa theo trình tự trước sau của Tống Bạch, càng mạnh thì càng ở phía trên. Đảo Tứ Quý luôn là điểm đến đầu tiên của Tống Bạch. Thẩm Nhạn Hành lại gọi đến: “Thưa ngài, con đã tra qua, hệ thống của thành Bạch Đế hoàn toàn độc lập với cơ sở dữ liệu của liên minh. Bây giờ chúng ta hủy đăng ký kết hôn của hai người vẫn còn kịp. Ngài có muốn hủy không ạ?”
Đối với Thẩm Nhạn Hành, hắn rất muốn hủy.
Thẩm Nhạn Hành không có nghĩ gì nhiều, chỉ là cảm thấy Tư Thần còn nhỏ, không nên kết hôn sớm như vậy. Quý Sở Nghiêu ở trong mắt hắn chẳng khác gì một con sói đuôi to. “Không cần.” Thẩm Nhạn Hành muốn nói lại thôi: “Nhưng mà —” Tống Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, cười cười trả lời: “Quý Sở Nghiêu vốn dĩ là chỗ dựa tốt nhất mà thầy chọn cho thằng bé.” Máy bay cất cánh, hệ thống động lực phát ra tiếng nổ vang. Bạch Đế đè nén, ho khan vài tiếng, không ai nghe thấy. 05.09.22 đổi xưng hô cho mùi mẫn nha (e'V ` e)7'
*xx**% 153 *xx**%